Thứ Ba, 10 tháng 9, 2019

Tại sao Đức Thánh Cha Phanxico đeo một thánh giá bằng bạc?

Tại sao Đức Thánh Cha Phanxico đeo một thánh giá bằng bạc?

Tại sao Đức Thánh Cha Phanxico đeo một thánh giá bằng bạc?


06 tháng Chín, 2019

Truyền thống các giáo hoàng đeo một thánh giá trước ngực có lịch sử thú vị và mang tính biểu tượng tinh thần sâu sắc.

Đức Thánh Cha Phanxico, cùng các giám mục và hồng y, hàng ngày đều đeo một “thánh giá trước ngực” trên một dây chuyền vòng qua cổ. Nó là một truyền thống có tuổi đời nhiều thế kỷ và có tính biểu tượng tinh thần rất sâu sắc.

Theo James-Charles Noonan, Jr. trong quyển The Church Visible, thánh giá “ban đầu được xem như một nơi giữ gìn thánh tích của Thập giá Thật, khuyến khích các vị chức sắc cấp cao nhất của Giáo hội thực hành việc đeo thánh tích gần sát với tim, vì ý nghĩa trọng đại của thánh tích này.”

Trong suốt nhiều thế kỷ mỗi thánh giá đeo trước ngực đều có chứa một mẩu nhỏ của Thập giá Thật, nhưng truyền thống này không được thực hành ở mọi miền trên thế giới và vì thánh tích không phải luôn luôn dễ tìm được đúng nguồn gốc.

Thánh giá đeo trước ngực cũng mang tính biểu tượng cao, được thể hiện trong lời cầu nguyện của giám mục khi ngài đeo thánh giá, nhắc ngài nhớ đến cuộc Khổ nạn của Chúa Giê-su và sự hy sinh của các vị tử đạo.

Lạy Chúa Giê-su Ki-tô, xin rủ lòng thương mà bảo vệ con khỏi mọi mưu chước của quân thù, bởi biểu tượng của Thập giá Rất Thánh của Người: và xin Người rủ lòng thương ban cho con, người tôi tớ bất xứng của Chúa, để khi con đeo Thập giá này trước ngực con cùng với thánh tích của các Thánh nhân của Người được giữ gìn trong đó, để con mãi mãi nhớ đến Cuộc Thương Khó, và sự vinh thắng của các Thánh Tử đạo.

Truyền thống này cũng nhắc các giám mục lời của Chúa Giê-su nói với các môn đệ của Người, “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9:23).

Khi Đức Thánh Cha Phanxico được bầu chọn, ngài chọn thánh giá mà ngài đã đeo từ khi còn là giám mục ở Argentina.

Theo F.C. Ziegler Co., thánh giá của Đức Thánh Cha Phanxico được thiết kế bởi Antonio Vedele và được chế tác bởi nghệ nhân thủ công Guiseppe Albrizzi thuộc vùng Pavia, Ý. Thánh giá này thể hiện đầy ý nghĩa tượng trưng, như được giải thích trong website.

Những chi tiết của thánh giá được lấy nguồn gốc từ Tin mừng Thánh Lu-ca. Cụ thể là dụ ngôn người chăn chiên lành và con chiên lạc. Lu-ca đoạn 15:4-7 kể rằng, “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất?” 

Ở giữa trung tâm là hình ảnh của một người đại diện cho Chúa Giê-su, người Mục Tử Nhân lành, đã tìm được con chiên của mình và vác nó trên vai trong khi những con chiên khác theo sát Người. Trên đầu thập giá, chim bồ câu đại diện cho Chúa Thánh Thần từ Thiên Chúa Cha ngự xuống trên Chúa Con, giúp cho những ai đang bị lạc lối và ở trong bóng đêm, và mang đến cho họ một sự sống mới! Phong cách dùng đường kẻ với ngụ ý một biểu tượng cho kỷ nguyên hội thánh mới, một Giáo hội nghèo giữa những người nghèo, như Đức Thánh Cha Phanxico đã đề ra.

Trong khi thánh giá có thể nhìn giống như một mẫu trang sức đơn sơ, nhưng thánh giá mà Đức Thánh Cha Phanxico và các giám mục khác đeo là một sự nhắc nhớ mỗi ngày giúp các ngài chú tâm vào trách vụ đặc biệt của mình là dẫn đưa các linh hồn đến gần hơn với Đức Giê-su Ki-tô.



[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 10/9/2019]


‘Thiên Chúa yêu thương các con; hãy nghỉ ngơi trong vòng tay của Người’ – trọng tâm thông điệp của Đức Thánh Cha tại buổi gặp gỡ liên tôn giới trẻ ở Mozambique

‘Thiên Chúa yêu thương các con; hãy nghỉ ngơi trong vòng tay của Người’ – trọng tâm thông điệp của Đức Thánh Cha tại buổi gặp gỡ liên tôn giới trẻ ở Mozambique
Copyright: Vatican Media

‘Thiên Chúa yêu thương các con; hãy nghỉ ngơi trong vòng tay của Người’ – trọng tâm thông điệp của Đức Thánh Cha tại buổi gặp gỡ liên tôn giới trẻ ở Mozambique

Ngài cảnh báo chống lại sự buông xuôi và âu lo, gọi chúng là ‘những kẻ thù lớn của cuộc sống’

05 tháng Chín, 2019 19:46

Thiên Chúa yêu thương chúng con.

Trong ngày đầu tiên bận rộn tại Mozambique, sáng nay trong thủ đô Maputo, Đức Thánh Cha Phanxico nhấn mạnh đến điểm này tại buổi gặp gỡ liên tôn do ngài chủ tọa với hàng ngàn người trẻ tại sân vận động Maxaquene Pavillion.

Người Ki-tô hữu, người Hồi giáo, người Hindu trình bày những bài ca và điệu múa trước ngài về chủ đề hòa giải, và đặc biệt là với nhiệt huyết tràn đầy.

Chuyến thăm của Đức Thánh Cha từ ngày 4 đến 10 tháng Chín năm 2019 đến ba quốc gia bắt đầu bằng ‘M’ gồm Mozambique, Madagascar, và Mauritius, đánh dấu chuyến Tông du thứ 31 của Giáo hoàng, chuyến thứ tư đến Châu Phi, và chuyến thứ hai đến Châu Phi Hạ Sahara. Nó cũng thể hiện sự chú ý của ngài đến những vùng ngoại vi và người nghèo. Mỗi quốc gia này đều đã được đến thăm bởi Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolo II dưới triều giáo hoàng của ngài.

Đức Thánh Cha nói với các bạn trẻ: “Cha để lại cho chúng con một điểm suy tư cuối cùng: Thiên Chúa yêu thương các con.”

“Với Người, các con rất là quý giá; chúng con rất đặc biệt,” ngài nói nhấn mạnh: “chúng con rất quan trọng đối với Người, với Người chúng con là tác phẩm trong bàn tay của Người. Đó là lý do tại sao Người quan tâm đến chúng con và nhìn đến các con đầy sự trìu mến.”

Đức Phanxico bảo họ hãy tin tưởng vào sự ghi nhớ của Thiên Chúa.

“Sự ghi nhớ của Người là một tâm hồn tràn đầy sự thương cảm dịu dàng, một tâm hồn tràn đầy niềm vui trong việc ‘tẩy xóa’ mọi vết tích của sự ác khỏi chúng ta. Người không giữ lại những sự vấp ngã của chúng con, và Người luôn luôn giúp chúng con học biết một điều gì đó thậm chí từ những lỗi lầm của các con.”

Điều này là “vì Người yêu thương các con.” Đức Thánh Cha nói với các bạn trẻ hãy cố gắng giữ sự tĩnh lặng một lát để cho bản thân họ cảm nhận được sự yêu thương của Người. “Cố gắng dập tắt mọi sự ồn ào trong lòng, và nghỉ ngơi một lát trong vòng tay yêu thương của Người”

Đức Thánh Cha cảnh báo chống lại sự buông xuôi và âu lo,” ngài gọi chúng là “những kẻ thù lớn của cuộc sống,” và nói với các bạn trẻ: “đừng để bản thân chúng con bị cướp mất niềm vui.”

Đức Thánh Cha khuyến khích họ “Hãy xây dựng tình bạn hữu.” Đó là việc hãy “gạt bỏ mọi sự khác biệt để cùng nhau chiến đấu vì một điểm chung … để tìm ra những điểm giống nhau giữa nhiều sự khác biệt … để cùng nhau ước mơ,” ngài nói thêm.

Ngài khuyên họ, “Những điều đẹp đẽ nhất được thực hiện với thời gian, và nếu các con không thành công về một điều gì đó trong lần đầu tiên, đừng e ngại cố gắng lại một lần nữa, và thêm nhiều lần nữa.”

“Đừng sợ mắc phải sai lầm! Chúng ta có thể phạm sai lầm một ngàn lần nhưng chúng ta đừng để mình phạm sai lầm bỏ cuộc, vì có những điều không thành công trong lần đầu tiên. Sai lầm tệ hại nhất là từ bỏ những ước mơ và quyết tâm cho một tương lai tốt đẹp hơn, chỉ vì lo âu.”

“Thiên Chúa yêu thương các con,” Đức Thánh Cha nói trong phần cuối của bài huấn từ, “bằng một tình yêu ‘gần như âm thầm, kín đáo’.” “Người không lấn át, hoặc áp đặt; đó không phải là một tình yêu ồn ào hay phô trương; nó là một tình yêu tự do … là tình yêu học biết thêm để uốn nắn hơn là làm cho người kia vấp ngã, để hòa giải hơn là cấm cản, để trao tặng những cơ hội mới hơn là kết án, để nhìn về tương lai hơn là quá khứ.”

Dưới đây là văn bản huấn từ của Đức Thánh Cha Phanxico do Vatican cung cấp (bản tiếng Anh):


***

Cảm ơn các con rất nhiều về những lời chào mừng cha. Cha cảm ơn tất cả chúng con về những tiết mục biểu diễn nghệ thuật rất đẹp.

Các con cảm ơn cha vì dành thời gian đến với chúng con. Nhưng còn có điều gì quan trọng cho một người mục tử hơn việc được ở cùng đoàn chiên của mình? Có điều gì quan trọng cho những người mục tử hơn việc được gặp gỡ giới trẻ? Chúng con rất quan trọng! Chúng con phải biết điều đó. Chúng con phải tin điều đó. Chúng con rất quan trọng! Vì chúng con không chỉ là tương lai của Mozambique, hoặc là tương lai của Giáo hội và của nhân loại. Chúng con chính là hiện tại! Trong mọi vị trí của chúng con và trong mọi việc chúng con làm, chúng con đang cống hiến cho hiện tại này qua việc đóng góp những gì là tốt nhất của mình cho hôm nay. Không có sự nhiệt huyết của chúng con, những bài ca của chúng con, joie de vivre của chúng con, thì miền đất này sẽ như thế nào? Xem chúng con ca hát, cười vui và nhảy múa giữa tất cả những khó khăn của chúng con là dấu chỉ hùng hồn nhất cho thấy rằng chúng con, những người trẻ, là niềm vui của miền đất này, là niềm vui của thời đại chúng ta – như chúng con đã nói.

Tinh thần Joie de vivre này là đặc thù riêng của chúng con. Chúng ta có thể thấy nó ở đây! Một niềm vui được chia sẻ và cử hành cho sự hòa giải là liều thuốc giải tốt nhất cho những ai muốn tạo ra sự bất hòa, chia rẽ và xung đột. Tinh thần joie de vivre của chúng con thật cần thiết vô cùng cho một số miền trên thế giới!

Tôi cảm ơn thành viên của các nền tảng tôn giáo khác đã cùng tham dự với chúng ta, và những người không thuộc bất kỳ truyền thống tôn giáo nào. Cảm ơn vì đã động viên nhau sống và cử hành như một gia đình trước thách đố của hòa bình. Các bạn đã trải nghiệm được rằng tất cả chúng ta, với những sự khác biệt, đều là cần thiết, tất cả chúng ta đều cần thiết. Cùng với nhau, các bạn là trái tim sống của dân tộc này và tất cả các bạn có một vai trò quan trọng để thực hiện trong một dự án sáng tạo lớn: viết nên một trang sử mới, một trang sử đầy hy vọng, hòa bình và hòa giải. Các bạn có muốn viết nên trang sử này không?

Các con đã hỏi cha hai câu hỏi, mà trong suy nghĩ của cha thì chúng có liên quan đến nhau. Một câu hỏi là: “Làm sao để làm cho những giấc mơ của người trẻ trở thành sự thật?” Và câu hỏi kia là: “Làm sao chúng ta giúp người trẻ can dự vào các vấn đề trong đất nước này?” Hôm nay chính các con đã chỉ ra con đường. Các con đã cho chúng ta câu trả lời cho các câu hỏi này.

Chúng con thể hiện bản thân mình bằng nghệ thuật và âm nhạc, và tất cả những gia tài văn hóa mà chúng con thể hiện với một niềm tự hào lớn lao như vậy. Các con đã bày tỏ một số ước mơ và thực tại của chúng con. Trong tất cả điều này, chúng ta nhìn thấy nhiều cách để mang thế giới đến với nhau và để cùng nhìn hướng về chân trời: với đôi mắt tràn đầy hy vọng hơn bao giờ hết, tràn đầy tương lai, tràn đầy ước mơ. Cũng như người lớn, người trẻ chúng con đi trên đôi chân. Nhưng không giống như người lớn, họ luôn giữ cho đôi bàn chân song song, còn chúng con thì luôn đặt chân này trước chân kia, sẵn sàng lên đường, sẵn sàng khởi hành. Các con có sức mạnh lớn lao và chúng con có thể nhìn về phía trước với niềm hy vọng bao la. Chúng con là một lời hứa của cuộc sống, và chúng con có một sự bền bỉ (x. Tông huấn Christus Vivit, 139) mà chúng con không bao giờ được đánh mất hoặc để cho người khác đánh cắp của chúng con.

Làm sao để biến những giấc mơ của chúng con thành sự thật? Làm sao để chúng con giúp giải quyết các vấn đề của đất nước? Đây là lời của cha khuyên chúng con. Đừng để cho bản thân chúng con bị cướp mất niềm vui. Hãy tiếp tục ca hát và thể hiện với tất cả sự tốt lành mà chúng con đã học được từ truyền thống trong sự trung thực. Đừng để cho một ai cướp mất niềm vui của chúng con! Cha đã nói với chúng con là có nhiều cách để nhìn về chân trời, nhìn đến thế giới của chúng ta, nhìn đến hiện tại và tương lai. Nhưng hãy cảnh giác chống lại hai thái độ giết chết những ước mơ và hy vọng. Đó là những thái độ buông xuôi và âu lo. Đây là những kẻ thù lớn của cuộc sống, vì chúng thường xô đẩy chúng ta đi theo con đường dễ dàng nhưng tự chuốc lấy thất bại, và sự thiệt hại chúng gây ra là rất cao … Chúng ta phải trả giá cho điều này bằng sự hạnh phúc và thậm chí là cuộc sống của chúng ta. Không biết bao nhiêu lời hứa hẹn suông về sự hạnh phúc cuối cùng đã hủy hoại cuộc sống! Chắc chắn chúng con có biết những người bạn bè hoặc người quen – hoặc thậm chí chính chúng con đã trải nghiệm – trong những thời gian khó khăn và đau khổ, khi mọi sự dường như trượt khỏi tầm tay, nó rất dễ làm cho chúng ta buông xuôi. Các con phải hết sức cẩn thận, vì thái độ này “khiến chúng con chọn con đường sai lầm. Khi mọi sự dường như dậm chân tại chỗ và trì trệ, khi những vấn đề cá nhân làm phiền chúng ta, và các vấn đề xã hội không tìm được câu trả lời phù hợp, thì buông xuôi chẳng ích gì” (nt., 141).

Cha biết hầu hết chúng con đều say mê bóng đá. Cha nhớ một cầu thủ lớn của miền đất này là người đã học cách không chịu từ bỏ: Eusébio da Silva, câu lạc bộ Black Panther. Anh đã bắt đầu sự nghiệp thể thao trong thành phố này. Những khó khăn lớn về kinh tế gia đình và cái chết của người cha vẫn không ngăn cản anh ước mơ; niềm say mê bóng đá đã làm cho anh kiên trì, giữ ước mơ và tiến tới. Anh đã ghi được 77 bàn thắng cho Maxaquene! Gạt qua rất nhiều lý do để đầu hàng … 

Giấc mơ và khao khát chơi bóng đá giúp anh tiếp tục tiến bước, nhưng điều quan trọng không kém là tìm một người để cùng chơi. Các con biết rằng trong cùng một đội thì không phải ai cũng giống ai; tất cả không cùng làm một việc và không nghĩ theo cùng một cách. Mỗi người có một tài năng riêng. Chúng ta có thể nhìn thấy và chân nhận điều này thậm chí ngay trong buổi gặp gỡ của chúng ta đây. Chúng ta đến từ những truyền thống khác nhau và chúng ta thậm chí có thể nói những ngôn ngữ khác nhau, nhưng điều đó không ngăn cản chúng ta đến đây với nhau như một nhóm.

Nhiều đau khổ đã xảy ra và vẫn còn gây ra vì một số người cảm thấy có quyền quyết định cho ai được “chơi” và ai phải ngồi “trên ghế dự bị.” Những người đó dành cuộc đời họ để chia rẽ và cách ly. Các bạn trẻ thân mến, hôm nay chúng con đang đưa ra một ví dụ và một bằng chứng cho thấy cách chúng ta phải hành động ra sao. Các con hỏi cha: “Làm sao để chúng con có thể làm điều gì đó cho đất nước?” Hãy làm như cách chúng con đang làm bây giờ, bằng cách hiệp nhất với nhau bất kể mọi điều có thể chia rẽ chúng con, bằng cách luôn luôn tìm kiếm một cơ hội để làm hiện thực ước mơ của chúng con về một đất nước tốt đẹp hơn. Nhưng phải luôn thực hiện cùng nhau. Điều rất quan trọng đừng bao giờ quên là “sự thù hằn xã hội … là tàn phá. Các gia đình bị tàn phá bởi sự thù hằn. Các quốc gia bị tàn phá bởi sự thù hằn. Thế giới bị tàn phá bởi sự thù hằn. Và sự thù hằn lớn nhất là chiến tranh. Ngày nay chúng ta nhìn thấy thế giới đang tàn phá chính mình bởi chiến tranh … Vì vậy hãy tìm những con đường để xây dựng tình bạn xã hội. Nó không dễ; nó luôn hàm ý phải từ bỏ một điều gì đó để đàm phán, nhưng nếu chúng ta làm điều đó vì muốn giúp đỡ cho người khác, chúng ta có được một kinh nghiệm tuyệt vời qua cách gạt bỏ sang một bên những khác biệt của chúng ta để cùng nhau làm việc cho một điều lớn lao hơn. Nếu nhờ những nỗ lực đơn giản hoặc có những lúc rất lớn của chúng ta, chúng ta có thể tìm ra những điểm đồng thuận giữa xung khắc, xây dựng những cầu nối và kiến tạo hòa bình vì lợi ích của tất cả mọi người, thì chúng ta sẽ trải nghiệm sự kỳ diệu của văn hóa gặp gỡ” (nt., 169).

Một câu cách ngôn cổ nói rằng: “Nếu bạn muốn đi đến nơi nào đó một cách vội vã, hãy đi một mình; nếu bạn muốn đi xa, hãy cùng đi với người khác.” Chúng ta luôn luôn cần phải cùng nhau ước mơ, như chúng con đang làm hôm nay. Hãy ước mơ với những người khác, đừng bao giờ chống lại người khác. Hãy tiếp tục giữ con đường chúng con đã ước mơ và chuẩn bị cho buổi gặp gỡ hôm nay: tất cả cùng nhau và không có những rào cản. Đây là một phần của “trang sử mới” của Mozambique.

Cùng chơi trong một đội giúp chúng ta thấy rằng kẻ thù của những ước mơ và cam kết không chỉ là sự đầu hàng nhưng còn là sự âu lo. “Sự âu lo này có thể chống lại chúng ta bằng cách làm cho chúng ta từ bỏ bất cứ khi nào chúng ta không nhìn thấy những kết quả tức thì. Những ước mơ đẹp nhất của chúng ta chỉ có thể đạt được qua niềm hy vọng, kiên trì và cam kết, và không hấp tấp. Đồng thời chúng ta không nên do dự, e ngại nắm lấy cơ hội hay phạm sai lầm” (nt., 142). Những điều đẹp đẽ nhất dần dần được định hình theo thời gian, và nếu có điều gì đó không đạt kết quả lần đầu, đừng e ngại tiếp tục cố gắng. Đừng e sợ phạm lỗi! Chúng ta có thể phạm một ngàn lỗi lầm, nhưng chúng ta đừng bao giờ rơi vào cái bẫy của sự buông xuôi vì có những điều không diễn ra tốt đẹp ngay lần đầu. Sai lầm lớn nhất là để cho sự lo lắng làm cho bạn từ bỏ những ước mơ về một đất nước tốt đẹp hơn.

Chẳng hạn, chúng con có trước mắt mình bằng chứng rất đẹp của Maria Mutola, người đã học cách kiên trì, tiếp tục cố gắng, cho dù bạn đó không đạt được mục tiêu là huy chương vàng trong ba Thế Vận hội Olympic đầu tiên. Rồi trong lần cố gắng thứ tư, người vận động viên điền kinh 800m này đã giành được huy chương vàng tại Thế Vận hội Sydney. Những nỗ lực của cô đã không làm cô chỉ biết quan tâm đến bản thân; chín danh hiệu thế giới không làm cho cô quên dân tộc của mình, nguồn cội của mình: cô tiếp tục bước ra tìm kiếm những trẻ em nghèo khó của Mozambique. Chúng ta nhìn thấy thể thao dạy cho chúng ta cách kiên trì như thế nào với những ước mơ của mình!

Cha muốn nói thêm một điều quan trọng khác: hãy chú ý đến người cao tuổi.

Người cao tuổi có thể giúp giữ vững những ước mơ và khát vọng của chúng con không bị phai nhạt, không chùn bước trong lần đầu gặp khó khăn hoặc không còn sức lực. Họ là nguồn cội của chúng ta. “Hãy suy nghĩ về điều này: nếu một ai đó nói với người trẻ hãy quên đi lịch sử của họ, hãy từ bỏ những kinh nghiệm của cha ông, hãy xem thường quá khứ và hãy hướng nhìn về một tương lai mà người đó đang giữ, như vậy có phải dễ dàng để lôi kéo họ đi theo chỉ để làm những gì người đó nói không? Anh ta cần làm cho người trẻ trở nên hời hợt, mất nguồn cội và hoài nghi, để họ chỉ còn tin vào những lời hứa của anh ta và làm theo những chương trình của anh ta. Đó là cách mà các hệ tư tưởng hoạt động: chúng phá hủy (hoặc phân chiết) tất cả những khác biệt để chúng có thể thống trị những người phản đối. Tuy nhiên, để làm được như vậy, họ cần có những người trẻ không biết đến lịch sử, những người gạt bỏ các gia tài tinh thần và nhân văn thừa kế từ những thế hệ cha ông, và bỏ đi tất cả mọi điều đã có trước họ” (nt., 181). Những thế hệ cha ông có rất nhiều điều để nói với chúng con và trao cho chúng con. Sự thật là đôi lúc người cao tuổi cũng có thể độc đoán và hay cằn nhằn, hoặc họ có thể bắt chúng con phải làm, nói và sống giống như cách của họ. Các con phải tìm ra cho mình con đường riêng, nhưng bằng cách lắng nghe và trân trọng những người đã đi trước chúng con. Đây có phải là điều chúng con đã thực hiện với âm nhạc không? Trong vũ điệu marrabenta, vũ điệu truyền thống của Mozambique, chúng con đã hòa trộn với những giai điệu hiện đại khác, và vũ điệu pandza khai sinh. Những gì chúng con lắng nghe, những điều chúng con nhìn thấy cha ông của chúng con ca hát và nhảy múa, chúng con đón lấy và biến tấu thành của riêng chúng con. Vậy thì, đó là con đường cha muốn chỉ ra cho chúng con, một con đường “sinh ra từ sự tự do, nhiệt huyết, sáng tạo và những chân trời mới, đồng thời gieo trồng những cội nguồn giúp nuôi dưỡng và giữ vững chúng ta” (nt., 184).

Tất cả những điều này là nhỏ bé, nhưng chúng có thể giúp chúng con sự bổ trợ mà chúng con cần để không buông xuôi trong những thời gian khó khăn, nhưng tiếp tục tiến bước với niềm hy vọng, để tìm ra những con đường mới và cánh cửa mở ra để thể hiện sự sáng tạo của chúng con, và để cùng nhau đối mặt với những vấn đề trong tinh thần đoàn kết.

Nhiều người chúng con sinh ra trong thời gian hòa bình, một nền hòa bình không dễ dàng đạt được và phải mất thời gian để xây dựng. Hòa bình cũng là một tiến trình mà chúng con cũng được kêu gọi để thăng tiến, bằng cách sẵn sàng tiến đến với những người đang trải qua sự nhọc nhằn. Thật là sức mạnh lớn lao có trong một bàn tay vươn ra và một tình bạn tìm được con đường thể hiện cụ thể! Cha nghĩ đến những người trẻ đã đến thành phố này lòng tràn đầy ước mơ tìm được việc làm, là những người hôm nay trở nên vô gia cư, không gia đình và bạn bè. Điều rất quan trọng là học cách trao cho người khác một bàn tay trợ giúp và bàn tay vươn ra! Hãy cố phát triển tình bạn với những người suy nghĩ khác biệt với chúng con, để tình đoàn kết sẽ lớn lên giữa chúng con và trở thành vũ khí tốt nhất để thay đổi lịch sử.

Hình ảnh bàn tay vươn ra cũng khiến chúng ta nghĩ đến sự cần thiết phải cam kết chăm sóc cho trái đất là ngôi nhà chung của chúng ta. Chúng con được chúc phúc với vẻ đẹp thiên nhiên thật diệu kỳ: những cánh rừng và sông ngòi, các thung lũng và rặng núi và rất nhiều bãi biển xinh đẹp.

Tuy nhiên, thật đáng buồn, vài tháng trước các con đã gánh chịu sự tấn công của hai trận bão lốc, và chứng kiến những hậu quả của thảm họa môi sinh mà chúng ta đang trải qua. Nhiều người, trong đó có số lớn người trẻ, đã đảm nhận lấy thách đố cấp bách của việc bảo vệ ngôi nhà chung của chúng ta. Đây là thách đố trước mắt chúng ta: bảo vệ ngôi nhà chung. Ở đây chúng con có một ước mơ rất đẹp để cùng nhau xây dựng như một gia đình, một thách đố lớn có thể giúp giữ cho chúng con được hiệp nhất. Cha tin rằng chúng con có thể trở thành những nhân tố chính của sự thay đổi cấp bách này: bảo vệ ngôi nhà chung của chúng ta, một ngôi nhà của mọi người và được trao phó cho mọi người.

Cha để lại cho chúng con một điểm suy tư cuối cùng: Thiên Chúa yêu thương các con, và đây là một điểm mà mọi truyền thống tôn giáo của chúng ta đều đồng ý. “Với Người, các con rất là quý giá; chúng con rất đặc biệt. Chúng con rất quan trọng đối với Người, vì chúng con là tác phẩm trong bàn tay của Người. Đó là lý do tại sao Người quan tâm đến chúng con và nhìn đến các con đầy sự trìu mến. Hãy tin tưởng vào sự ghi nhớ của Thiên Chúa … Sự ghi nhớ của Người là một tâm hồn tràn đầy sự thương cảm dịu dàng, một tâm hồn tràn đầy niềm vui trong việc ‘tẩy xóa’ mọi vết tích của sự ác khỏi chúng ta. Người không giữ lại những sự vấp ngã của chúng con, và Người luôn luôn giúp chúng con học biết một điều gì đó thậm chí từ những lỗi lầm của các con. Vì Người yêu thương các con. Hãy cố gắng giữ sự tĩnh lặng một lát để cho bản thân họ cảm nhận được sự yêu thương của Người. Cố gắng dập tắt mọi sự ồn ào trong lòng, và nghỉ ngơi một lát trong vòng tay yêu thương của Người” (Tông huấn Christus Vivit, 115).

Tình yêu của Thiên Chúa là đơn sơ, âm thầm, kín đáo: tình yêu đó không lấn át, hoặc áp đặt trên chúng ta; đó không phải là một tình yêu ồn ào hay phô trương. Nó là một tình yêu tự do và giải thoát, một tình yêu chữa lành và nâng dậy. Tình yêu của Thiên Chúa nâng dậy hơn là hạ gục, hòa giải hơn là cấm cản, trao tặng những cơ hội mới hơn là kết án, nhìn về tương lai hơn là quá khứ” (nt., 116).

Cha biết rằng chúng con tin vào tình yêu này có thể giúp hòa giải. Và vì chúng con tin vào tình yêu này, cha tin rằng chúng con tràn đầy hy vọng và chúng con sẽ không thất bại để bước đi trong hân hoan trên những con đường hòa bình.

Cảm ơn chúng con rất nhiều, và đừng quên cầu nguyện cho cho nhé.

Xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng con.

[Văn bản soạn trước của Đức Thánh Cha (bản tiếng Anh)]

© Libreria Editrice Vaticana



[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 6/9/2019]