Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Sự Thẳng Thắn Trong Cuộc Phỏng Vấn Mẹ Teresa Năm 1988 Tiết Lộ Những Suy Nghĩ Của Mẹ Về Lý Do Cho Sự Thành Công

Sự Thẳng Thắn Trong Cuộc Phỏng Vấn Mẹ Teresa Năm 1988 Tiết Lộ Những Suy Nghĩ Của Mẹ Về Lý Do Cho Sự Thành Công

(Phần 1)

Register Archives

EDWARD DESMOND
06/09/2016
Courtesy of the Knights of Columbus
Ảnh chân dung phong hiển thánh Mẹ Teresa của họa sĩ Chas Fagan, được Hội Hiệp sĩ Columbus ủy thác
– Courtesy of the Knights of Columbus
Ghi chú của BTV: Năm 1990, tạp chí Time đồng ý cho phép Register xuất bản những lời trích từ một cuộc phỏng vấn Mẹ Teresa, trong đó có những phần vô cùng quan trọng mà Time không đăng trong lần xuất bản ngày 4 tháng 12 năm 1989. Cuộc phỏng vấn được thực hiện bởi Trưởng phòng New Delhi của Time, Edward Desmond, năm 1988 và được đăng toàn bộ ở đây. Bản đăng đã được tái biên tập cho hợp mẫu.
Sáng nay Mẹ làm gì?
Cầu nguyện.
Mẹ bắt đầu lúc nào?
4 giờ 30.
Và sau cầu nguyện?
Chúng tôi cố gắng cầu nguyện qua công việc bằng cách cùng làm với Chúa Giê-su, làm cho Giê-su, và dâng lên Giê-su. Điều đó giúp chúng tôi đặt trọn con tim và tâm hồn vào công việc. Người hấp hối, người tàn tật, người thiểu năng tâm thần, người bị gạt bỏ, người không được yêu thương — họ đều là hiện thân của Chúa Giê-su.
Người ta biết đến Mẹ như là một nhân viên xã hội. Họ có hiểu được căn bản tinh thần của công việc của Mẹ?
Tôi không biết. Nhưng tôi cho họ một cơ hội đến để đụng chạm vào người nghèo. Mọi người phải trải nghiệm điều đó. Rất nhiều bạn trẻ từ bỏ mọi thứ để chỉ làm việc đó. Đây là  một điều hoàn toàn không thể tin nổi với thế giới, Không ư? Nhưng nó thật tuyệt vời. Những người tình nguyện của chúng tôi khi trở về thành một con người khác.
Có phải sự thật vì Mẹ là một phụ nữ nên thông điệp của Mẹ dễ hiểu hơn?
Tôi chẳng bao giờ nghĩ như vậy.
Nhưng Mẹ không nghĩ là thế giới sẽ đáp lời tốt hơn cho một người Mẹ?
Người ta đáp lời không phải vì tôi, nhưng vì những gì chúng tôi đang làm. Trước kia, người ta nói rất nhiều về người nghèo, nhưng bây giờ, ngày càng có nhiều người hơn nói chuyện với người nghèo. Đó là một sự khác biệt rất lớn. Công việc đã làm nên điều đó.
Bây giờ người ta đã biết đến sự hiện hữu của người nghèo, đặc biệt, người nghèo nhất ở giữa những người nghèo, người bị bỏ đi, người không được yêu, người không được chăm sóc. Trước đây, chẳng ai màng đến người nằm trên đường phố. Chúng tôi đã đón trên các đường phố ở Kolkata 54.000 người, và cỡ 23.000 đã qua đời trong căn phòng đó [ở Kalighat].
Tại sao Mẹ lại quá thành công như vậy?
Đức Giê-su đã biến mình thành Bánh Hằng sống để ban cho chúng ta sự sống. Đó là điểm chúng tôi bắt đầu một ngày, bằng Thánh lễ. Và chúng tôi kết thúc một ngày với sự tôn kính Thánh thể. Tôi nghĩ tôi không thể nào làm được công việc này thậm chí chỉ 1 tuần nếu tôi không có 4 giờ cầu nguyện mỗi ngày.
Mẹ thật khiêm nhường, thật vô cùng đặc biệt được là chuyến xe chuyển tải ân sủng của Thiên Chúa trong thế giới này.
Nhưng đó là công việc của Ngài. Tôi nghĩ Thiên Chúa muốn thể hiện sự vĩ đại của Ngài bằng cách sử dụng điều rất tầm thường.
Mẹ là điều tầm thường?
Tôi rất chắc chắn về điều đó.
Mẹ cảm thấy Mẹ không có khả năng gì đặc biệt?
Tôi không nghĩ vậy. Tôi không đòi hỏi bất kỳ một điều gì cho công việc. Đó là việc của Ngài. Tôi cũng như cây bút chì nhỏ trong tay của Ngài. Thế thôi. Ngài làm công việc suy tính. Ngài làm công việc viết lách. Cây bút chì chẳng làm được gì về những điều đó. Cây bút chì chỉ có một điều duy nhất là để cho mình được sử dụng.
Nói theo cách của loài người, sự thành công trong công việc của chúng tôi đã chẳng có được, không ư? Đó là dấu hiệu cho thấy nó là công việc của Ngài và Ngài sử dụng người khác như là các khí cụ — tất cả các nữ tu của tôi. Chẳng ai trong chúng tôi có thể làm được điều này. Nhưng hãy xem Ngài đã làm gì.
Hồng ân lớn nhất của Thiên Chúa cho mẹ là gì?
Người nghèo.
Làm sao họ có thể là một hồng ân?
Tôi có cơ hội ở với Đức Giê-su 24 tiếng một ngày.
Tại đây ở Kolkata, mẹ đã tạo ra một sự thay đổi thực sự?
Tôi nghĩ vậy. Người ta bắt đầu ý thức được sự hiện hữu của người nghèo và rất, rất, rất nhiều người Ấn giáo chia sẻ với chúng tôi. Họ đến và cho người ta ăn, và người ta phục vụ người nghèo. Bây giờ chúng tôi không bao giờ nhìn thấy một người nằm trên đường hấp hối. Nó đã tạo ra một ý thức toàn cầu về người nghèo.
Ngoài việc giới thiệu người nghèo với thế giới, mẹ có chuyển tải bất kỳ thông điệp nào về cách làm việc với người nghèo?
Anh phải làm cho người nghèo cảm thấy họ được yêu và được cần đến. Họ là Giê-su của tôi. Tôi tin vào điều đó hơn là tin vào những điều lớn lao làm cho họ.
Hy vọng lớn nhất của Mẹ ở Ấn độ này là gì?
Trao tặng Giê-su cho tất cả mọi người.
Nhưng Mẹ không rao giảng Tin mừng theo tinh thần truyền thống.
Tôi đang rao giảng bằng công việc yêu thương của tôi.
Đó có phải là cách tốt nhất?
Đối với chúng tôi. Đúng như vậy. Với người khác, việc sẽ phải khác. Tôi đang rao giảng Tin mừng theo cách Thiên Chúa muốn tôi làm. Đức Giê-su nói, “Hãy đi và rao giảng cho muôn dân.” Bây giờ chúng ta đang ở giữa rất nhiều dân tộc, rao giảng Tin mừng bằng những công việc thể hiện yêu thương. “Bằng tình yêu mà các con dành cho nhau người ta sẽ nhận ra các con là môn đệ của thầy.” Đó là việc rao giảng mà chúng tôi đang thực hiện, và tôi nghĩ rằng nó thực tế hơn.
Các bạn bè của Mẹ nói rằng mẹ không hài lòng vì công việc của mẹ không đem nhiều người trở lại đạo trong một quốc gia Ấn giáo khổng lồ này.
Các nhà thừa sai không nghĩ vậy. Họ chỉ muốn công bố Lời của Chúa. Con số không liên quan đến điều đó. Nhưng người ta đang đưa lời cầu nguyện vào trong hành động bằng cách đến và phục vụ tha nhân. Liên tục người ta đến để cho ăn và phục vụ — có rất nhiều người, anh đến mà xem. Người ta giúp đỡ ở khắp nơi. Chúng tôi không biết tương lai như thế nào. Nhưng cánh cửa luôn mở cho Đức Ki-tô. Có thể không có số lượng trở lại nhiều như vậy, nhưng chúng ta không biết điều gì xảy ra trong tâm hồn.
Mẹ nghĩ gì về Ấn giáo?
Tôi yêu mọi tôn giáo, nhưng tôi lại yêu riêng tôn giáo của tôi. Xin miễn bàn ở đây. Đó là những gì chúng tôi phải chứng minh cho họ. Nhìn thấy những gì tôi làm, họ nhận ra rằng tôi đang yêu Giê-su.
Và họ cũng phải yêu Đức Giê-su?
Đó là lẽ tự nhiên, nếu họ muốn an bình, nếu họ muốn niềm vui, hãy để họ đi tìm Giê-su. Nếu người ta trở nên những người Ấn giáo tốt hơn, người Hồi giáo tốt hơn, người Phật giáo tốt hơn vì những hành động của chúng tôi, như vậy tức là đang có gì đó lớn lên ở ngoài kia. Họ đang gần hơn và gần hơn với Thiên Chúa. Khi họ đến gần hơn, họ phải lựa chọn.
Mẹ và Đức Gioan Phaolo II, cùng những nhà lãnh đạo khác của Giáo hội, đã lên tiếng mạnh mẽ chống lại một số lối sống ở Phương Tây, chống lại chủ nghĩa duy vật và phá thai. Mẹ đã lo lắng như thế nào?
Tôi luôn nói một điều : Nếu một người mẹ có thể giết đứa con của mình, vậy Tây phương có còn gì nữa để phá hủy? Rất khó giải thích, nhưng nó là như vậy.
Khi mẹ nói chuyện tại Đại học Harvard vài năm trước,mẹ nói phá thai là một tội rất lớn và người ta đã la ó. Mẹ nghĩ sao khi người ta la ó mẹ?
Tôi dâng điều đó lên cho Thiên Chúa. Tất cả là để cho Ngài, không ư? Tôi để Ngài nói những gì Ngài muốn.

(Xin xem tiếp phần 2 vào ngày mai ...)


[Nguồn: ncregister]

[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 07/09/2016]



Cựu Phóng viên Tạp chí Time nhớ lại buổi Phỏng vấn khó khăn với Mẹ Teresa

Cựu Phóng viên Tạp chí Time nhớ lại buổi Phỏng vấn khó khăn với Mẹ Teresa

BÌNH LUẬN: Vóc người nhỏ bé, lưng khom, quấn mình trong bộ sari màu trắng với những sọc xanh gắn một cỗ tràng hạt — Mẹ Teresa dường như có thể làm mọi việc cùng lúc.

EDWARD DESMOND
06/09/2016
mother teresa
– L’Osservatore Romano
Tôi không nghĩ là sắp xếp phỏng vấn Mẹ Teresa lại khó đến vậy. Là trưởng phòng tạp chí Time ở New Delhi vào cuối thập niên 1980 và ‘90, tôi thường phỏng vấn các thủ tướng, các tướng quân sự, các nhà lãnh đạo chính trị và bất cứ ai có trong phần tin tức ở Nam Á. Nhưng những cú gọi điện thoại liên tục đến nhà mẹ của dòng Thừa sai Bác ái ở Kolkata (tên cũ là Calcutta) làm tôi mất cả phương hướng. Các soeur rất lịch sự nhưng không phải ai cũng quan tâm.
Tôi tìm lời khuyên của các nhân vật trong Giáo hội và các nhà báo, kể cả vợ tôi, Joan Frawley Desmond, thời gian đó vợ tôi thỉnh thoảng viết cho Register. Những gì tôi nghe được là Mẹ Teresa không thích các nhà báo đưa hình ảnh Mẹ lên như một nhân viên xã hội.
Phải mất một vài cuộc điện thoại của các bạn bè trong nhà thờ để có thể chuyển thông tin đến và tôi có cơ hội tốt hơn. Cuối cùng, tôi nhận được một lá thư đánh máy từ Mẹ Teresa yêu cầu tôi có mặt tại nhà mẹ, số 54a A.J.C. Đường Bose, ngày 16 tháng 12, 1988, để phỏng vấn. Thư của Mẹ chuyển từ hành chính sang rao giảng trong một vài câu. Mẹ viết cuối thư, “Yêu cầu nguyện, trong một ngày cần phải thường xuyên cảm thấy nhu cầu cầu nguyện và đừng ngại cầu nguyện để anh có thể làm công việc được ủy thác cho anh nhằm làm vinh danh Người. Cầu nguyện làm mở rộng con tim cho đến khi nó có thể chứa đựng được ân sủng của chính Thiên Chúa.” Chỉ có thế, và Mẹ ký tên.
Kolkata thậm chí ồn ào hơn, đông đúc hơn và hỗn loạn hơn bạn có thể tưởng tượng. Nhưng nó cũng là một thành phố rất thân thiện và nhiệt tình, khi cú sốc ban đầu vào thành phố qua đi. Tôi cảm thấy một chút có tội khi ở trong cảnh tiện nghi của khách sạn Oberoi, nó là một khu ốc đảo ẩn sau những cánh cổng sắt khổng lồ nặng nề trên đường Jawaharlal Nehru, một dòng sông cuộc đời thực sự chảy qua thành phố. Điểm dừng đầu tiên của tôi là đến gặp Cha Edward Le Joly, là một linh mục dòng Tên cao tuổi gốc Bỉ và đã là cư dân của Kolkata rất lâu. Ngài đã làm việc với các nữ tu nhiều năm và là linh mục giải tội của Mẹ Teresa. Ngài sống ở một chỗ rất giản dị, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một mùng ngủ và một cái quạt — để chống lại cái nóng đổ mồ hôi quanh năm.
Chúng tôi nói chuyện về cuộc phỏng vấn suốt bữa trưa. Cha Le Joly nói với tôi rằng ngài luôn muốn hỏi Mẹ về quan điểm của Mẹ về việc trở lại đạo ở Ấn độ. Vị linh mục nói, Mẹ rất muốn làm những lần rửa tội số đông. Trong 60 năm kể từ lần đầu tiên Mẹ đến Ấn độ, mẹ được người Ấn giáo, Hồi giáo, và Ki-tô giáo tôn sùng như nhau, và công việc của mẹ với người nghèo nhất trong những người nghèo, trẻ mồ côi và người hấp hối rất nổi tiếng trên thế giới. Nhưng việc rửa tội trở lại đạo rất âm thầm, và chỉ là đối với những người nằm ở bên lề của xã hội Ấn độ. Tôi nói với Cha Le Joly tôi sẽ hỏi.
Sáng hôm sau, tôi khởi hành đến nhà mẹ của dòng Thừa sai Bác ái, thực ra là một khu tổng hợp rất nhộn nhịp hơn là một tòa nhà đơn. Tôi tìm đường vào qua cái cổng và hỏi tìm gặp Mẹ Teresa, nhưng cũng khá dễ tìm mẹ.
Vóc người nhỏ bé, lưng khom, quấn mình trong bộ sari màu trắng với những sọc xanh gắn một cỗ tràng hạt — Mẹ Teresa di chuyển rất nhanh qua sân để chào các khách đến thăm, hướng dẫn các soeur và xướng kinh Mân côi. Mẹ dường như làm mọi việc này cùng một lúc. Tôi chặn Mẹ lại và tự giới thiệu, nhưng mẹ hơi chuyển hướng và vẫn tiếp tục đi. Tôi vội bước theo và thử giới thiệu lại một lần nữa, buột miệng nói rằng tôi hy vọng có một chỗ nào đó yên tĩnh để nói chuyện. Ngay lúc đó, Mẹ quay sang chào một bác sĩ người Bengali và vợ của ông ta làm thiện nguyện trong một phòng mạch của mẹ.
Mẹ dường như quyết tâm tách khỏi tôi như một luồng gió chướng thổi qua cơ sở của mẹ. Cách trả lời duy nhất là phải bám theo Mẹ và giữ micro ở phía dưới miệng của mẹ và phải nói thật lớn qua đôi tai mẹ bị khăn lúp trùm kín. Nó giống như một sự thỏa thuận mà mẹ phải cố chịu. Mẹ có thể nghe thấy tôi, nhưng tôi thì khó mà nắm được hết những gì mẹ nói. Tôi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mẹ lần các hột chuỗi tràng hạt. Mẹ đang trả lời tôi hay đang lần Chuỗi Mân côi? Tôi không biết nữa.
Cứ lúc nào có dịp, mẹ lại ngắt lại và nói chuyện với một khách mới đến thăm. Cuối cùng, sau khoảng 15 phút, mẹ quay lại và nói, “Thôi đủ rồi; làm ơn về đi.” Tôi liền hỏi ngay liệu tôi có thể trở lại. Tôi nghĩ là tôi nghe thấy mẹ nói, “Ngày mai.”
Tôi biết Mẹ sẽ dự lễ 6 giờ sáng trong nhà nguyện ít người trong nhà mẹ, vì vậy tôi quyết tâm đến đó, hy vọng mẹ có thể có ấn tượng vì tôi thức dậy sớm. Chẳng có dấu hiệu nào như tôi nghĩ. Sau lễ, mẹ quỳ rất lâu lần hạt Mân côi. Cuối cùng, mẹ đứng lên và nhanh chóng rời khỏi nhà nguyện.
Tôi đón mẹ và nài nỉ xin hỏi thêm vài câu. Mẹ thở dài khi tôi rút cái micro ra và bắt đầu, lại thêm một lần nữa, nhưng có thể nghe rõ câu trả lời của mẹ. Có một chỗ, mẹ lại đưa tôi vào cuộc và hỏi tôi là tôi dùng nghề nghiệp của tôi để phục vụ cho công việc của Thiên Chúa như thế nào, làm tôi đỏ cả mặt lên. Tôi tiếp tục và không trả lời, và mẹ có vẻ cũng không thấy phiền lòng. Tôi có nhận được câu trả lời cho câu hỏi của cha Le Joly về việc đưa người ta trở lại đạo, và ngay lập tức mẹ nói, “Thôi đủ rồi.” Và Mẹ Teresa bỏ đi.
Cuộc phỏng vấn coi như thất bại, tôi chắc chắn như vậy. Tôi gửi telex về các biên tập viên của tôi ở New York, và khi tôi trở lại New Delhi, tôi tua đi tua lại băng cassette trong văn phòng của tôi. Một năm sau, giữa những tin đồn sức khỏe của Mẹ Teresa đang xấu đi, tôi lại lôi băng ghi âm ra khỏi ngăn kéo và gọi một đồng nghiệp ngồi viết lại. Tôi cố tìm những câu nói nào đó hữu dụng cho lời trối trăn. Thay vì vậy những gì tôi tìm được là một ngạc nhiên lớn: Cuộc phỏng vấn rất rõ ràng, dứt khoát và đáng chú ý. Đôi tai và tâm trạng thất vọng đã đánh lừa tôi. Những lời của Mẹ Teresa hiện ra thật đẹp.
Tôi biên tập nhanh để lời văn sáng hơn, rút ngắn để hợp vừa với mẫu phỏng vấn hai trang cho Tạp chí Time và gửi telex cho các biên tập viên của tôi ở New York. Liền sau đó, cuộc phỏng vấn được đăng trên tạp chí hàng tuần và hàng triệu người trên thế giới đọc. Về phần Mẹ Teresa, tôi không bao giờ nghe mẹ nói một lời  nào về buổi phỏng vấn. Tôi nghi ngờ không biết Mẹ có đọc không. Cũng hơi buồn, tôi thừa nhận như vậy, vì tôi thực sự muốn có một tín hiệu nào đó cho thấy dù sao buổi phỏng vấn cũng không đến nỗi quá tệ.
Tôi thực sự lại nghe được tin từ Mẹ Teresa, nhưng vì một lý do khác. Tôi đã gửi cho các soeur một số mẩu báo cắt ra từ tờ The New York Times nói về những điều kiện kinh khủng của các trẻ khuyết tật ở các nhà mồ côi của Rumani theo sau sự sụp đổ của thể chế cộng sản. Đây mới thực sự là bản tin dành cho Mẹ Teresa, Mẹ ngay lập tức bắt tay vào việc đưa các soeur sang Rumani để một lần nữa các soeur lại đem tình yêu của Thiên Chúa đến với người nghèo nhất giữa những người nghèo.
Đối với việc đó, các soeur của Mẹ chuyển lời cảm ơn của Mẹ. Có thể là cuối cùng mẹ cũng nghe được câu trả lời cho câu hỏi của mẹ, câu hỏi làm tôi đỏ mặt. Một hành động vô cùng nhỏ bé, tôi đã thực hiện “công việc được ủy thác cho tôi để làm vinh danh Người hơn.”
Edward Desmond là cựu trưởng phòng Châu Á cho tạp chí Time.
Xin đọc phỏng vấn ở bản tin đăng tiếp theo (gồm 2 phần).

[Nguồn:  ncregister]



[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 07/09/2016]