Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxico Lễ Mình Máu Thánh Chúa
‘Thánh Thể cho chúng ta một ký ức đầy lòng cảm tạ, vì Thánh Thể cho chúng ta thấy được rằng chúng ta là con cái của Thiên Chúa, những đứa con Ngài thương yêu và nuôi dưỡng’
18 tháng Sáu, 2017
Dưới đây là bản dịch của Vatican cung cấp bài giảng của Đức Thánh Cha Lễ trọng Mình Máu Thánh Chúa Ki-tô (“Corpus Christi”) tối nay trong quảng trường trước Vương Cung Thánh Đường Thánh Gio-an Lateran ở Roma:
***
Trong ngày Lễ Mình Máu Chúa hôm nay, ý nghĩ về ký ức tràn về. Môi-sê nói với dân chúng: “Anh em phải nhớ lại tất cả con đường mà ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh em, đã dẫn anh em đi [...]. thì […] lòng anh em đừng kiêu ngạo mà quên Đức Chúa Thiên Chúa của anh em, Người đã cho anh em ăn man-na trong hoang mạc” (Đnl 8:2, 14, 16). Chúa Giê-su nói với chúng ta: “Anh em hãy làm việc này để tưởng nhớ đến thầy” (1 Cr 11:24). “Tôi là bánh hằng sống, từ trời xuống” (Ga 6:51) là bí tích tưởng nhớ, nhắc chúng ta nhớ đến câu chuyện tình yêu của Thiên Chúa cho chúng ta theo một cách thật sự và hữu hình.
Hôm nay, với mỗi người chúng ta, lời của Thiên Chúa nói Hãy tưởng nhớ! Nhớ đến những công cuộc của Thiên Chúa đã dẫn dắt và làm tăng sức mạnh cho hành trình của dân Người qua hoang mạc; nhớ đến tất cả những gì Thiên Chúa đã làm cho chúng ta là nền tảng của lịch sử ơn cứu độ của riêng mỗi người. Tưởng nhớ là rất quan trọng cho đức tin, như nước cần cho cây. Một cây không thể sống và sinh hoa trái nếu không có nước. Đức tin cũng vậy, nếu nó không kín múc trọn vẹn từ ký ức về tất cả những gì Thiên Chúa đã làm cho chúng ta.
Hãy ghi nhớ. Sự ghi nhớ rất quan trọng, vì nó cho phép chúng ta cư ngụ trong tình yêu, trở nên quan tâm ân cần, không bao giờ quên Đấng yêu thương chúng ta và Đấng mà chúng ta được kêu gọi phải yêu mến Người. Tuy nhiên ngày nay, khả năng đơn giản này mà Thiên Chúa đã tặng ban cho chúng ta bị suy yếu rất nhiều. Giữa vô vàn những hành động điên cuồng, nhiều người và nhiều sự kiện dường như trôi qua như một cơn lốc. Chúng ta nhanh chóng chuyển sang trang mới, tìm kiếm tính mới lạ trong khi không thể giữ lại được những ký ức. Gạt bỏ những ký ức của chúng lại đàng sau và chỉ sống với hiện tại, hơn bao giờ hết chúng ta đang mạo hiểm trên bề mặt của mọi thứ, liên tục thay đổi, không đi sâu vào, không có cái nhìn rộng mở hơn nhắc nhở chúng ta nhớ ta là ai và chúng ta đang đi đâu. Theo cách như vậy, cuộc sống của chúng ta trôi qua trong sự phân mảnh, và tăm tối bên trong.
Nhưng ngày Đại Lễ hôm nay nhắc chúng ta rằng trong đời sống bị phân mảnh của chúng ta, Thiên Chúa đến gặp gỡ chúng ta với một “sự mong manh” yêu thương, đó là Phép thánh Thể. Trong Bánh của Sự sống, Thiên Chúa đến với chúng ta, biến thân mình thành một bữa tiệc khiêm hạ để yêu thương chữa lành cho ký ức của chúng ta, bị tổn thương bởi nhịp độ quay cuồng của cuộc sống. Phép Thánh Thể là sự tưởng nhớ tình yêu của Thiên Chúa. Ở đó, những đau khổ [của Đức Ki-tô] được tưởng nhớ” (II Kinh Chiều, bài ca tán tụng Magnificat) và chúng ta nhớ lại sự yêu thương của Thiên Chúa cho chúng ta, nó mang đến cho chúng ta sức mạnh và sự trợ giúp trên hành trình của chúng ta. Đây là lý do tại sao sự tưởng nhớ Phép Thánh Thể lưu ích cho chúng ta rất nhiều: đó không phải là một sự tưởng nhớ trừu tượng, lạnh lùng và hời hợt, nhưng là một sự tưởng nhớ sống động an ủi chúng ta bằng tình yêu của Thiên Chúa. Thánh Thể được tăng thêm hương vị bằng lời và công cuộc của Chúa Giê-su, hương vị của cuộc Thương khó của Người, hương thơm của Thần Khí của người. Khi chúng ta đón nhận Thánh Thể, tâm hồn chúng ta ngập tràn sự chắc chắn về tình yêu thương của Thiên Chúa. Khi nói đến đây, tôi đặc biệt nghĩ đến những thiếu nhi nam nữ, gần đây Rước Lễ Lần Đầu, và hôm nay cũng có mặt ở đây rất nhiều.
Thánh Thể cho chúng ta một ký ức đầy lòng cảm tạ, vì Thánh Thể cho chúng ta thấy được rằng chúng ta là con cái của Thiên Chúa, những đứa con Ngài thương yêu và nuôi dưỡng. Thánh Thể chó chúng ta một ký ức tự do, vì tình yêu và sự tha thứ của Chúa Giê-su chữa lành những vết thương của quá khứ, xoa dịu ký ức về những sai lạc chúng ta đã trải qua. Thánh Thể cho chúng ta một ký ức kiên nhẫn, vì giữa tất cả những bấn loạn chúng ta biết rằng Thần Khí của Chúa Giê-su vẫn ở trong chúng ta. Thánh Thể động viên chúng ta: thậm chí trên con đường gồ ghề nhất, chúng ta vẫn không cô đơn; Thiên Chúa không bao giờ quên chúng ta và bất cứ khi nào chúng ta quay trở lại với Người, Người liền phục hồi chúng ta bằng tình thương của Ngài.
Thánh Thể cũng nhắc chúng ta nhớ rằng chúng ta không phải là những con người bị cách ly, nhưng là một thân thể. Như dân chúng trong hoang mạc đi lấy bánh man-na từ trời rơi xuống và chia sẻ với các gia đình (x. Xh 16), thì Chúa Giê-su, Bánh từ Trời xuống, kêu gọi tất cả chúng ta cùng nhau đón nhận Ngài và chia sẻ Ngài với nhau. Thánh Thể không phải là một bí tích “cho tôi”; đó là một bí tích của nhiều người tạo thành một thân thể. Thánh Phao-lô nhắc chúng ta điều này: “Bởi vì chỉ có một tấm Bánh, và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một thân thể.” (1 Cr 10:17). Thánh Thể là bí tích của sự hiệp nhất. Bất cứ ai lãnh nhận Thánh Thể đều phải trở thành người xây dựng sự hiệp nhất, vì xây dựng tình hiệp nhất đã trở thành một phần “DNA thiêng liêng” của người đó. Nguyện xin Bánh hiệp nhất này chữa lành tham vọng của chúng ta muốn thống trị trên người khác, tích lũy một cách tham lam mọi thứ về cho bản thân, khích động sự bất hòa và chỉ trích. Nguyện xin Thánh Thể thức tỉnh trong chúng ta niềm vui của sự sống trong tình yêu, không có sự ganh đua, ganh ghét hay tin đồn hiểm độc.
Bây giờ, để trải nghiệm Phép Thánh Thể này, chúng ta hãy tôn thờ và tạ ơn Thiên Chúa vì sự vĩ đại của món quà này: sự tưởng nhớ sống động tình yêu của Ngài, làm cho chúng ta trở nên một thân thể và dẫn chúng ta đến tình hiệp nhất.
[Văn bản chính: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của Vatican cung cấp]
[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 19/06/2017]