Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2018

PHỎNG VẤN Xơ Jean, hy vọng, và cầu nguyện


PHỎNG VẤN Xơ Jean, hy vọng, và cầu nguyện

Courtesy Of Loyola

PHỎNG VẤN Xơ Jean, hy vọng, và cầu nguyện

Xơ nói rằng bóng rổ mới chỉ là khởi đầu của nguồn cảm hứng

22 tháng Năm, 2018 00:18
Người được truyền thông yêu chuộng nhất của giải bóng rổ NCAA nam thường niên hầu như phải là một cầu thủ cao, nhanh (hoặc vừa cao vừa nhanh) và ghi hàng tá điểm số.

Hoặc có thể là một huấn luyện viên lập kỷ lục về số những trận thắng hay tạo được động lực cho đội thi đấu tốt hơn mong chờ.

Năm 2018, ngôi sao của sân thi đấu là Nữ tu Jean Dolores Schmidt, BVM, tuyên úy của đội Loyola Ramblers, một đội đến được với vòng Tứ kết. Không, không một ai mong chờ chuyện đó xảy ra (ngoại trừ những chàng trai trong đội).

Khi đội Ramblers đạt nhiều tiến bộ, sự chú ý cũng dành tập trung nhiều vào vị tuyên úy. Xơ không phải tuyên úy bóng rổ tiêu chuẩn cho đội nam: nữ tu, gọt giũa những báo cáo hướng đạo với huấn luyện viên, cố vấn cho các cầu thủ những gì họ nên làm cả trên sân và ngoài sân thi đấu, tổ chức nhiều buổi cầu nguyện.


Đương nhiên, bà đã 98 tuổi và sau cũ ngã bất ngờ năm ngoái bà phải ngồi xe lăn để đi lại. Và công việc khác của bà là tuyên úy thường xuyên trong ký túc xá nơi bà cùng ở chung với 400 sinh viên Đại học Loyola University, Chicago.

Như một người hâm mộ trẻ tuổi nói với Xơ Jean trong thời gian diễn ra loạt đấu, “Xơ nổi tiếng lắm rồi.” Nhưng khi ZENIT nói chuyện với Xơ vài ngày trước mới khám phá ra tám thập niên đời sống vô cùng thú vị trước khi vào được vòng Tứ Kết. Trong phỏng vấn dành riêng dưới đây là một chút nếm trải câu truyện vô cùng đặc biệt của Xơ … 

Câu chuyện ơn gọi của tôi bắt đầu khi học lớp ba trong một trường Công giáo ở San Francisco. Khi tôi học lớp một gia đình tôi sống quá xa trường và tôi phải băng ngang qua đường Market một mình – đây là con đường đông xe cộ nhất trong thành phố – và mẹ tôi không muốn điều đó. Vì vậy tôi phải đến trường công. Năm lớp hai tôi đến học tại một trường Công giáo và học với giáo viên là giáo dân. Rồi năm lớp ba, một nữ tu làm giáo viên của tôi.

Dì quá là tuyệt vời với chúng tôi. Dì còn trẻ và mọi học sinh đều thích Dì. Dì là một giáo viên giỏi – và đấy mới là năm đầu tiên Dì dạy học. Và Dì nói với chúng tôi rằng ngay cả khi còn nhỏ như chúng tôi thì cũng không phải là quá sớm để bắt đầu suy nghĩ về ơn gọi trong đời.

Vào thời đó, việc các linh mục vào lớp học và hỏi các học sinh nam có bao nhiêu người dự định làm cảnh sát, làm bác sĩ hay có thể làm linh mục là rất bình thường. Và các cha cũng có thể hỏi học sinh nữ có bao nhiêu dự định trở thành giáo viên, người nội trợ, hay bất cứ nghề gì.

Tôi muốn làm một giáo viên. Và tôi có các cô, dì và các anh chị em họ cả hai bên nội ngoại là những nữ tu và giáo viên. Và thế, theo ý Chúa muốn, tôi có thể vừa làm một nữ tu và một giáo viên.

Tôi cầu nguyện với Chúa mỗi ngày: Xin cho con trở thành một nữ tu – một nữ tu BVM – đó là những nữ tu dạy học tôi. Các Xơ nhìn lúc nào cũng hạnh phúc và dành rất nhiều thời gian sau giờ học để nói chuyện với chúng tôi về Thiên Chúa. Vì thế tôi cầu xin rằng Chúa sẽ đồng ý với tôi; Ngài đã đồng ý, và tôi không bao giờ thay đổi ý định của mình.


Xơ Jean giải thích rằng thời đó những cơ hội lựa chọn nghề nghiệp cho phụ nữ rất giới hạn: nữ tu, y tá, thư ký, bán hàng, nội trợ. Với Xơ chuyện đó không thành vấn đề; Xơ vẫn luôn muốn là một giáo viên.

Cô giáo dạy lớp ba của Xơ được chuyển đến Chicago, là nơi đặt trụ sở chính của tỉnh dòng BVM, nhưng Xơ và Jean lúc đó rất hợp nhau. Cuối cùng, Jean nói với Xơ rằng cô bé muốn trở thành một nữ tu và một giáo viên.

Vài năm sau, Bề trên Tỉnh dòng ở Chicago đến thăm trường học của Jean ở San Francisco và yêu cầu được gặp cô học sinh (Bề trên Tỉnh dòng đã được cô giáo chủ nhiệm của Jean nói trước cho biết). Bề trên hỏi Jean có vẫn muốn trở thành một thành viên của BVM và Jean trả lời: “Dĩ nhiên rồi ạ.”

Khi thời gian trôi qua, giáo viên môn hóa của Jean (cũng là một thành viên của BVM) hỏi không biết Nữ tu tương lai đã tìm hiểu thông tin nhà mẹ của dòng trước đó chưa, Núi Carmel, ở Dubuque, Iowa. Jean trả lời rằng em chỉ nghĩ rằng sau khi học xong trung học là em sẽ khăn gói lên đường ngay.

Cô giáo của em giải thích rằng tiến trình phải gồm nhiều hơn thế và đề nghị em viết một lá thư, thỉnh nguyện, tìm sự giới thiệu – và em đã làm tất cả.

Vào ngày Chúa nhật Phục sinh năm cuối cấp trung học, em nói chuyện với gia đình về chương trình ơn gọi của em. Mọi người quá sức ngạc nhiên và chúc phúc cho ơn gọi của em.

Mẹ tôi nói với các anh em trai của tôi và với tôi rằng Chúa yêu thương chúng tôi; chúng tôi cần phải thưa chuyện với Chúa. Và ngoài cô giáo chủ nhiệm lớp ba của tôi, tôi con có nhiều gương mẫu khác, trong đó có nhiều nữ tu BVM, dòng Tên tại Loyola, những sinh viên mà tôi cùng làm việc chung và các thành viên trong gia đình của tôi. Đó là lý do tại sao tôi không nhắc tên từng người vì sợ sẽ bỏ sót một ai đó.

Và phần thưởng lớn nhất trong cuộc sống tu trì của tôi là đời sống cầu nguyện. Khi còn ở tập viện, chúng tôi học cách cầu nguyện và suy niệm. Đời sống cầu nguyện là vô cùng quan trọng với tôi.


Công việc giảng dạy đầu tiên của Xơ Jean tại trường Thánh Vinh sơn ở Chicago. Học sinh của Xơ đến từ các gia đình đông con, nghèo, nhập cư. Từ đó Xơ chuyển sang Los Angeles và dạy suốt 20 năm. Học sinh của Xơ đến từ các gia đình khá giả – và thỉnh thoảng có gia đình nổi tiếng. Và tại Hollywood, Xơ có bước đột phá đầu tiên vào truyền hình.

Đó là năm 1957, Tổng Giáo phận Los Angeles khởi động một kênh giáo dục. Họ mời Xơ Jean tham gia một khóa dạy công dân. Xơ sẽ xuất hiện trên truyền hình như trong một lớp học với một số sinh viên. Họ sẽ ghi hình phần đầu trong studio của Đại học Nam California, đại học này trợ giúp cho tổng giáo phận.

Thời đó, bạn không được mặc trang phục màu trắng khi lên truyền hình vì nó sẽ làm mờ hình ảnh, cho nên thay vì mặc sơ-mi trắng, các học sinh và tôi phải mặc màu xanh dương trên truyền hình – và tôi phải nhuộm áo dòng của tôi thành màu xanh dương.

Rất tiếc, khi họ đến studio thì mới biết rằng hệ thống thiết bị gặp trục trặc lớn và không thể ghi hình được. Xơ Jean không nản chí, gọi cho người bố của một học sinh xin ông dành ít thời gian đến studio giúp. Ông ta rất vui được giúp đỡ.


Người bố đó là diễn viên hài Bob Hope. Xơ Jean dạy các con của ông, và con của Frank Sinatra. Các con của John Wayne cũng học trong trường của Xơ, tuy rằng không học trong lớp của Xơ.

Qua công việc dạy học tại Chicago và Hollywood, Xơ Jean gặp gỡ học sinh từ nhiều hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Nhưng Xơ nói trong mọi hoàn cảnh các học sinh rất tốt, cha mẹ thương yêu chúng và muốn chúng có đức tin Công giáo.

Nữ tu thừa nhận rằng mọi việc đã thay đổi quá nhiều theo năm tháng – trong giáo dục cũng như trong mọi phần của cuộc sống. Nhưng Xơ không bao giờ hoài nghi về tình yêu của mình dành cho Đức Ki-tô và tình yêu của Người dành cho Xơ. Khi có những người rời bỏ đời sống tu trì và thậm chí rời bỏ Giáo hội, Xơ vô cùng đau khổ.

Tôi không bao giờ có cảm giác phải rời đi. Tôi ở đó để làm một giáo viên và làm mọi việc cho Giáo hội.

Khi Đức Thánh Cha nói đến việc trở lại với những cội nguồn của người tu sĩ, ngài có ý nói đến sự trung tín với những gì chúng tôi làm. Trong trường hợp của BVM thì chúng tôi là các giáo viên và nếu chúng tôi chuyển qua làm việc khác thì chắc chắn không thể làm tốt được.


Sự ngạc nhiên và niềm vui lớn nhất đó là thành công trong công việc giảng dạy, hoạt động với lớp trẻ, nhìn thấy chúng lớn lên và thành công. Hãy nhìn đến những chàng trai và cô gái đang phát triển trong đại học và đưa ra lời khuyên cho họ.

Tôi không nói với các sinh viên đại học trong khu ký túc xá của tôi rằng họ đang làm điều sai lầm – tôi chắc chắn phải nói chuyện với các em khi chúng phạm lỗi. Điều đầu tiên tôi hỏi là “mẹ của con có biết chuyện này không?” Dĩ nhiên, các em nói là không và tôi nhắc các em rằng những người mẹ biết hết mọi việc. Tôi sống với 400 bạn trẻ và số vốn từ vựng của tôi liên tục thay đổi. Đương nhiên, một số từ ngữ mới của các em quay trở lại với các từ ngữ của thập niên 20.

Có hai điều ngay lập tức thấy rõ trong cuộc chuyện trò với Xơ Jean. Thứ nhất, khó mà tin được rằng tuổi của Xơ đã xấp xỉ một thế kỷ. Phong thái trẻ trung của Xơ, trí óc rất minh mẫn, đầy nhiệt huyết với những người trẻ tuổi mà Xơ cùng sống và làm việc chung. Có lẽ đây là kết quả của điều thứ hai mà bạn ngay lập tức nhận ra: đây là một người phụ nữ yêu mến Giê-su và biết rằng Ngài là người bạn thân nhất của Xơ.


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 23/5/2018]