Thứ Hai, 21 tháng 4, 2025

Toàn văn Sứ điệp ‘Urbi et Orbi’ 2025 của Đức Thánh Cha

Toàn văn Sứ điệp ‘Urbi et Orbi’ của Đức Thánh Cha

Toàn văn Sứ điệp ‘Urbi et Orbi’ 2025 của Đức Thánh Cha

Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup

20/04/25



Một cơn khát kinh khủng về sự chết chóc, về sự giết người, mà chúng ta chứng kiến ​​mỗi ngày trong các cuộc xung đột đang diễn ra ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới! ... Trong Mầu nhiệm Vượt qua của Chúa, cái chết và sự sống đã chiến đấu trong một cuộc chiến lạ lùng, nhưng giờ đây Chúa sống mãi mãi.

Mặc dù đang trong thời gian dưỡng bệnh, Đức Thánh Cha vẫn chủ trì nghi thức ban phép lành Urbi et Orbi truyền thống vào Chúa Nhật Phục Sinh, ngày 20 tháng 4 năm 2025.

“Anh chị em thân mến, Chúc anh chị em lễ Phục sinh hạnh phúc!”, Đức Giáo hoàng 88 tuổi nói với giọng rất cố gắng, khiến đám đông phủ kín Quảng trường Thánh Phêrô vỗ tay. Hết sức cố gắng để nói, Đức Thánh Cha cho biết rằng vị chủ trì các buổi cử hành phụng vụ của giáo hoàng, Đức Tổng giám mục Diego Giovanni Ravelli, sẽ đọc thông điệp của ngài.

Phép lành Phục sinh hàng năm là cơ hội để Đức Giáo hoàng nêu bật một số vụ việc và địa điểm đau khổ nhất trên hành tinh.

Một cơn khát kinh khủng về sự chết chóc, về sự giết người, mà chúng ta chứng kiến ​​mỗi ngày trong các cuộc xung đột đang diễn ra ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới! Chúng ta nhìn thấy biết bao nhiêu bạo lực, thậm chí thường ngay cả trong gia đình, nhắm vào phụ nữ và trẻ em! Có những lúc không biết bao nhiêu sự khinh miệt được khơi dậy nhắm vào những người dễ bị tổn thương, những người bị thiệt thòi và những người di cư!

Đức Thánh Cha có những lời than thở như vậy trong văn bản trước khi tiếp tục cầu nguyện cho hòa bình trong các cuộc xung đột cụ thể.

Sau khi ban phép lành, Đức Thánh Cha Phanxicô thực hiện cuộc chuyến đi đầu tiên quanh quảng trường bằng xe giáo hoàng kể từ khi nhập viện vào ngày 14 tháng 2.

Sau đây là văn bản sứ điệp của ngài. Cuối sứ điệp, có loạt ảnh.

________________________________________


Chúa Kitô đã sống lại, Alleluia!

Anh chị em thân mến, chúc anh chị em Lễ Phục sinh hạnh phúc!

Cuối cùng, hôm nay, bài ca “alleluia” một lần nữa lại vang lên trong Giáo hội, truyền từ miệng người này sang miệng người khác, từ trái tim này sang trái tim khác, và điều này khiến dân Chúa trên khắp thế giới rưng rưng vì hân hoan.

Từ ngôi mộ trống ở Giêrusalem, chúng ta nghe được tin vui bất ngờ: Chúa Giêsu, Đấng đã bị đóng đinh, “không còn ở đây nữa, Người đã trỗi dậy rồi” (Lc 24:5). Chúa Giêsu không còn trong ngôi mộ nữa, Người đang sống!

Tình yêu đã chiến thắng hận thù, ánh sáng đã chiến thắng bóng tối và sự thật đã chiến thắng sự gian dối. Sự tha thứ đã chiến thắng việc trả thù. Cái ác không biến mất khỏi lịch sử; nó sẽ tồn tại cho đến tận cùng, nhưng nó không còn chiếm ưu thế nữa; nó không còn quyền lực đối với những ai đón nhận ân sủng của ngày hôm nay.

Thưa anh chị em, đặc biệt là những ai đang trải qua sự đau khổ và buồn phiền, tiếng kêu thầm lặng của anh chị em đã được lắng nghe và những giọt nước mắt của anh chị em đã được đếm; không một giọt nước mắt nào bị quên lãng! Trong cuộc khổ nạn và cái chết của Chúa Giêsu, Thiên Chúa đã gánh lấy mọi sự dữ trên thế gian này và đánh bại chúng với lòng thương xót vô biên của Người. Người đã nhổ tận gốc lòng kiêu căng mà ma quỷ đầu độc trái tim con người và gây ra bạo lực và sự tha hóa ở mọi phía. Chiên Thiên Chúa đã chiến thắng! Đó là lý do tại sao, hôm nay, chúng ta có thể vui mừng kêu lên: “Chúa Kitô, niềm hy vọng của tôi, đã sống lại!” (Bài ca Phục sinh).

Sự phục sinh của Chúa Giêsu thực sự là nền móng cho niềm hy vọng của chúng ta. Vì dưới ánh sáng của biến cố này, niềm hy vọng không còn là ảo tưởng nữa. Nhờ Chúa Kitô — đã chịu đóng đinh và sống lại từ cõi chết — hy vọng không làm chúng ta thất vọng! Spes non confundit! (x. Rm 5:5). Niềm hy vọng đó không phải là sự trốn tránh, mà là một thách đố; nó không lừa dối, nhưng trao quyền cho chúng ta.

Tất cả những ai đặt niềm hy vọng nơi Thiên Chúa đều đặt bàn tay yếu đuối của mình trong bàn tay mạnh mẽ và uy quyền của Người; họ cho phép mình được nâng dậy và lên đường. Cùng với Chúa Giêsu phục sinh, họ trở thành những người hành hương của niềm hy vọng, những chứng nhân cho cuộc chiến thắng của tình yêu và của sức mạnh không vũ trang của Sự sống.

Đức Kitô đã sống lại! Những lời này ôm lấy trọn vẹn ý nghĩa sự sống của chúng ta, vì chúng ta không được tạo dựng cho sự chết mà cho sự sống. Lễ Phục sinh là lễ mừng sự sống! Thiên Chúa đã tạo dựng chúng ta để sống và muốn gia đình nhân loại sống lại! Trong mắt Người, mọi sự sống đều quý giá! Sự sống của một đứa trẻ trong bụng mẹ, cũng như sự sống của những người già và người bệnh, những người bị coi là những người phải bị loại bỏ ở ngày càng nhiều quốc gia.

Một cơn khát kinh khủng về sự chết chóc, về sự giết người, mà chúng ta chứng kiến ​​mỗi ngày trong các cuộc xung đột đang diễn ra ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới! Chúng ta nhìn thấy biết bao nhiêu bạo lực, thậm chí thường ngay cả trong gia đình, nhắm vào phụ nữ và trẻ em! Có những lúc không biết bao nhiêu sự khinh miệt được khơi dậy nhắm vào những người dễ bị tổn thương, những người bị thiệt thòi và những người di cư!

Trong ngày này, tôi muốn tất cả chúng ta một lần nữa hy vọng và phục hồi lại lòng tin của chúng ta vào người khác, kể cả những người khác biệt với chúng ta, hoặc những người đến từ các vùng đất xa xôi, mang theo những phong tục, cách sống và ý tưởng xa lạ! Vì tất cả chúng ta đều là con của Thiên Chúa!

Tôi muốn chúng ta làm mới lại niềm hy vọng rằng hòa bình là điều có thể! Từ Mộ Thánh, Nhà thờ Phục sinh, năm nay người Công giáo và Chính thống giáo cử hành lễ Phục sinh cùng một ngày, xin cho ánh sáng hòa bình chiếu rọi khắp miền Đất Thánh và toàn thế giới. Tôi bày tỏ sự gần gũi với nỗi đau khổ của những người Kitô hữu ở Palestine và Israel, và với toàn thể người dân Israel và người dân Palestine. Bầu không khí bài Do Thái đang tăng cao trên toàn thế giới thật đáng lo ngại. Nhưng đồng thời, tôi nghĩ đến người dân ở Gaza, và đặc biệt là cộng đoàn Kitô giáo ở đây, nơi cuộc xung đột kinh hoàng này vẫn tiếp tục gây ra sự chết chóc và tàn phá, đồng thời dẫn đến tình hình nhân đạo rất bi thảm và tệ hại. Tôi kêu gọi các bên tham chiến: hãy ngừng bắn, thả các con tin và giúp đỡ một dân tộc đang chết đói, những người đang mong muốn một tương lai hòa bình!

Chúng ta hãy cầu nguyện cho các cộng đoàn Kitô hữu tại Li Băng và Syria, hiện đang trải qua một sự chuyển đổi mong manh trong lịch sử của họ. Họ mong muốn sự ổn định và tham gia vào đời sống của các dân tộc của họ. Tôi kêu gọi toàn thể Giáo hội hãy luôn nhớ đến và cầu nguyện cho người Kitô hữu của vùng Trung Đông thân yêu.

Tôi cũng đặc biệt nghĩ đến người dân Yemen đang trải qua một trong những cuộc khủng hoảng nhân đạo nghiêm trọng và kéo dài nhất thế giới do chiến tranh, và tôi mời gọi tất cả mọi người hãy tìm ra giải pháp thông qua đối thoại mang tính xây dựng.

Xin Chúa Kitô phục sinh ban tặng cho đất nước Ukraine đang bị chiến tranh tàn phá món quà Phục sinh là hòa bình, và khuyến khích tất cả các bên liên quan theo đuổi các nỗ lực nhằm đạt được một nền hòa bình công bằng và dài lâu.

Vào ngày lễ hôm nay, chúng ta hãy cùng nhớ đến Nam Kavkaz và cầu nguyện để cuối cùng thỏa thuận hòa bình giữa Armenia và Azerbaijan sẽ sớm được ký kết và thực hiện, dẫn đến sự hòa giải được mong đợi từ lâu trong khu vực.

Xin cho ánh sáng Phục sinh sẽ truyền cảm hứng cho những nỗ lực thúc đẩy sự hòa hợp ở vùng Tây Balkan và hỗ trợ các nhà lãnh đạo chính trị trong các nỗ lực xoa dịu sự căng thẳng và khủng hoảng, cùng với các quốc gia đối tác trong khu vực từ chối những hành động nguy hiểm và gây bất ổn.

Xin Chúa Kitô phục sinh, niềm hy vọng của chúng ta, ban ơn hòa bình và an ủi cho các dân tộc châu Phi đang là nạn nhân của bạo lực và xung đột, đặc biệt là ở Cộng hòa Dân chủ Congo, ở Sudan và Nam Sudan. Xin Chúa nâng đỡ những người đang đau khổ vì căng thẳng ở Sahel, vùng Sừng châu Phi và vùng Hồ Lớn, cũng như những Kitô hữu ở nhiều nơi không thể tự do tuyên xưng đức tin của mình.

Không thể có hòa bình nếu không có tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do bày tỏ và tôn trọng quan điểm của người khác.

Hòa bình cũng không thể có nếu không có sự giải trừ quân bị thực sự! Nhu cầu mỗi dân tộc được tự bảo vệ mình không được biến thành cuộc chạy đua tái vũ trang. Ánh sáng Phục sinh thúc giục chúng ta phá vỡ những rào cản tạo ra sự chia rẽ và đưa đến biết bao hậu quả nghiêm trọng về chính trị và kinh tế. Nó thúc giục chúng ta hãy quan tâm đến nhau, tăng cường tình đoàn kết và làm việc vì sự phát triển toàn diện của mỗi con người.

Trong thời gian này, chúng ta đừng quên hỗ trợ người dân Myanmar đang phải chịu đựng nhiều năm xung đột vũ trang, họ đang dũng cảm và kiên nhẫn đối phó với hậu quả của trận động đất thảm khốc ở Sagaing, gây ra cái chết của hàng ngàn người và nỗi đau khổ rất lớn cho nhiều người sống sót, gồm cả các trẻ mồ côi và người già. Chúng ta cầu nguyện cho các nạn nhân và những người thân yêu của họ, và chúng ta hãy chân thành cảm ơn tất cả những người tình nguyện quảng đại thực hiện các hoạt động cứu trợ. Việc tuyên bố ngừng bắn của nhiều bên trong nước là dấu hiệu hy vọng cho toàn bộ Myanmar.

Tôi kêu gọi tất cả những người có trách nhiệm về chính trị trên thế giới không khuất phục trước luận lý của nỗi sợ hãi vốn chỉ đưa đến sự cô lập với người khác, mà hãy sử dụng các nguồn lực sẵn có để giúp đỡ những người nghèo, chống lại nạn đói và khuyến khích các sáng kiến ​​thúc đẩy phát triển. Đây là “vũ khí” của hòa bình: những vũ khí xây dựng tương lai, thay vì gieo những hạt giống của tử thần!

Mong rằng nguyên tắc nhân đạo mãi là dấu ấn đặc trưng trong những hành động hằng ngày của chúng ta. Trước sự tàn khốc của các cuộc xung đột liên lụy đến người dân thường vô tội và tấn công các trường học, bệnh viện cũng như nhân viên cứu trợ nhân đạo, chúng ta không được phép quên rằng đó không phải mục tiêu tấn công, mà đó là con người, mỗi người đều có linh hồn và nhân phẩm.

Trong năm Thánh này, ước mong rằng lễ Phục sinh cũng là một dịp thích đáng để phóng thích các tù nhân chiến tranh và tù nhân chính trị!

Anh chị em thân mến,

Trong Mầu nhiệm Vượt qua của Chúa, cái chết và sự sống đã chiến đấu trong một cuộc chiến lạ lùng, nhưng giờ đây Chúa sống mãi mãi. (x. Ca tiếp liên lễ Phục sinh). Người đổ đầy lòng chúng ta với sự chắc chắn rằng chúng ta cũng được kêu gọi để chia sẻ trong sự sống không bao giờ chấm dứt, khi tiếng súng và tiếng gầm rú của tử thần sẽ không còn nghe thấy. Chúng ta hãy tín thác cho Chúa, vì chỉ duy nhất Chúa mới làm cho mọi sự trở nên mới mẻ (x. Kh 21:5)!

Chúc anh chị em Lễ Phục Sinh hạnh phúc!

Toàn văn Sứ điệp ‘Urbi et Orbi’ 2025 của Đức Thánh Cha



[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 21/4/2025]


Toàn văn bài giảng Chúa nhật Phục sinh 2025 của Đức Thánh Cha

Toàn văn bài giảng Chúa nhật Phục sinh của Đức Thánh Cha

Toàn văn bài giảng Chúa nhật Phục sinh 2025 của Đức Thánh Cha

Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup

20/04/25



Đây là thông điệp của lễ Phục sinh: chúng ta phải tìm kiếm Người ở nơi khác.... Người không còn là tù nhân của cái chết nữa, Người không còn bị quấn trong tấm khăn liệm nữa, do đó chúng ta không thể giam hãm Người trong một câu chuyện cổ tích, chúng ta không biến Người thành một vị anh hùng của thế giới cổ đại, hoặc nghĩ về Người như một bức tượng trong viện bảo tàng!

Do Đức Giáo hoàng vẫn còn đang dưỡng bệnh, Đức Hồng y Angelo Comastri đọc bài giảng và chủ trì phụng vụ sáng Chúa Nhật Phục sinh thay mặt Đức Giáo hoàng, tại Quảng trường Thánh Phêrô, với hàng chục ngàn tín hữu và rất nhiều hoa.

Lễ Phục sinh được cử hành tại Vatican khi Đức Giáo hoàng Phanxicô vắng mặt, người hiện đang dưỡng bệnh sau thời gian nằm viện vì nhiễm trùng đường hô hấp nghiêm trọng.

“Với tình cảm rất xúc động, tôi đã đọc bài giảng mà Đức Thánh Cha chuẩn bị cho ngày trọng đại này", Đức Hồng y Comastri, cựu linh mục trưởng của Vương cung thánh đường Thánh Phêrô và là linh mục tổng đại diện của Thành Vatican, phát biểu tại quảng trường phủ đầy vòng hoa Hà Lan.

Sau Thánh lễ, Đức Thánh Cha đã đến ban phép lành “urbi et orbi” và cũng thực hiện chuyến đi đầu tiên xuyên qua Quảng trường bằng xe giáo hoàng kể từ khi nằm viện. (Xem bài viết và hình ảnh ở cuối bài giảng này.)

Sau đây là bài giảng của Đức Thánh Cha.

_________________________________


Maria Mácđala, thấy tảng đá của ngôi mộ đã bị lăn ra, chạy đi báo tin cho Phêrô và Gioan. Khi nhận được tin rất bàng hoàng này, hai tông đồ liền đi ra và — như Phúc Âm tường thuật — “hai người cùng chạy” (Ga 20:4). Những nhân vật chính trong các trình thuật Phục sinh đều chạy! Về một mặt, “chạy” có thể diễn tả sự lo lắng rằng xác Chúa đã bị lấy đi; nhưng mặt khác, sự vội vã của Maria Mácđala, Phêrô và Gioan diễn tả lòng khao khát, lòng mong mỏi của trái tim, thái độ bên trong của những người lên đường tìm kiếm Chúa Giêsu. Quả thật, Chúa đã sống lại từ cõi chết và vì thế không còn ở trong ngôi mộ kia nữa. Chúng ta phải tìm Người ở nơi khác.

Đây là thông điệp của lễ Phục sinh: chúng ta phải tìm kiếm Người ở nơi khác. Chúa Kitô đã sống lại, Người đang sống! Người không còn là tù nhân của cái chết nữa, Người không còn bị quấn trong tấm khăn liệm nữa, do đó chúng ta không thể giam hãm Người trong một câu chuyện cổ tích, chúng ta không được biến Người thành một anh hùng của thế giới cổ đại, hay nghĩ về Người như một bức tượng trong viện bảo tàng! Ngược lại, chúng ta phải tìm kiếm Người và đây là lý do tại sao chúng ta không thể đứng yên một chỗ. Chúng ta phải hành động, lên đường tìm kiếm Chúa: tìm kiếm Người trong cuộc sống, tìm kiếm Người trên khuôn mặt của anh chị em chúng ta, tìm kiếm Người trong công việc hàng ngày, tìm kiếm Người ở mọi nơi ngoại trừ trong ngôi mộ.

Chúng ta phải liên tục tìm kiếm Người không ngừng. Vì nếu Người đã sống lại từ cõi chết, thì Người hiện diện ở khắp nơi, Người cư ngự giữa chúng ta, ngay cả ngày hôm nay Người ẩn mình và tỏ lộ trong những người anh chị em mà chúng ta gặp trên đường đi, trong những tình huống bình thường và khó đoán nhất của cuộc sống. Chúa đang sống và luôn ở bên chúng ta, cùng khóc với những người đau khổ và làm tăng thêm vẻ đẹp cuộc sống qua những hành động yêu thương nhỏ bé mà mỗi người chúng ta thực hiện.

Vì lý do này, niềm tin Phục sinh của chúng ta, niềm tin mở lòng chúng ta ra để gặp gỡ Chúa phục sinh và chuẩn bị cho chúng ta đón nhận Người vào cuộc sống của mình, hoàn toàn không phải là sự an phận tự mãn trong một trạng thái “an tâm tôn giáo” nào đó. Ngược lại, Phục sinh thúc đẩy chúng ta hành động, chạy như Maria Mácđala và các tông đồ; niềm tin đó mời gọi chúng ta hãy có đôi mắt “nhìn xa hơn”, để nhận ra Chúa Giêsu, Đấng đang sống, như Thiên Chúa mặc khải và hiện diện ngay cả ngày hôm nay, Đấng đang nói với chúng ta, đi trước chúng ta, làm chúng ta ngạc nhiên. Giống như Maria Mácđala, mỗi ngày chúng ta có thể trải nghiệm việc bị mất Chúa, nhưng mỗi ngày chúng ta cũng có thể chạy đi tìm Người một lần nữa, với sự chắc chắn rằng Người sẽ cho phép chúng ta tìm thấy Người và sẽ đổ đầy ánh sáng phục sinh của Người trong chúng ta.

Anh chị em thân mến, đây là niềm hy vọng lớn nhất của cuộc đời chúng ta: chúng ta có thể sống cuộc sống nghèo khó, mong manh và đầy thương tích này bằng cách bám chặt vào Đức Kitô, vì Chúa đã chiến thắng sự chết, Người chiến thắng bóng tối của chúng ta và Người sẽ chiến thắng bóng tối của thế gian, để làm cho chúng ta sống với Người trong niềm vui, mãi mãi. Đây là mục tiêu mà chúng ta hướng tới, như Thánh Tông đồ Phaolô nói, quên đi những gì đã qua và vươn tới những gì ở phía trước (x. Phil 3:12-14). Như Maria Mácđala, Phêrô và Gioan, chúng ta hãy vội vã đến gặp Chúa Kitô.

Năm Thánh mời gọi chúng ta canh tân món quà hy vọng trong chúng ta, phó thác những đau khổ và lo lắng của chúng ta cho niềm hy vọng, chia sẻ nó với những người chúng ta gặp trên hành trình và trao phó tương lai của cuộc sống chúng ta và vận mệnh của gia đình nhân loại cho niềm hy vọng. Vì vậy, chúng ta đừng bằng lòng với những thứ phù du của thế giới này hoặc đầu hàng trước nỗi u buồn; chúng ta phải chạy, ngập tràn niềm vui. Chúng ta hãy chạy về phía Chúa Giêsu, chúng ta hãy khám phá lại ân sủng vô giá khi được làm bạn với Người. Chúng ta hãy để Lời sự sống và chân lý của Người tỏa sáng trong cuộc sống của chúng ta. Như nhà thần học vĩ đại Henri de Lubac nói, “Chỉ cần hiểu điều này là đủ: Kitô giáo là Chúa Kitô. Quả thật, không có gì khác ngoài điều này. Trong Chúa Kitô, chúng ta có tất cả” (Les responsabilités doctrinales des catholiques dans le monde d'aujourd'hui, Paris 2010, 276).

Và cái “tất cả” này là Chúa Kitô Phục sinh mở ra niềm hy vọng cho cuộc sống chúng ta. Người đang sống, Người vẫn muốn canh tân đời sống của chúng ta ngày hôm nay. Với Người, Đấng chiến thắng tội lỗi và sự chết, chúng ta thưa rằng:

“Lạy Chúa, trong ngày lễ hôm nay, chúng con xin Chúa ban cho chúng con ơn này: để chúng con cũng được đổi mới, để được trải nghiệm sự mới mẻ đời đời này. Lạy Chúa, xin hãy thanh tẩy chúng con khỏi những bụi bặm buồn bã của thói quen, của sự mệt mỏi và thờ ơ; xin ban cho chúng con niềm vui mỗi sáng bước đi với sự ngạc nhiên, với đôi mắt háo hức nhìn thấy những màu sắc mới của buổi sáng, độc đáo và không giống bất kỳ buổi sáng nào khác. […] Mọi sự đều mới, lạy Chúa, và không có gì giống nhau, không có gì là xưa cũ” (A. Zarri, Quasi una preghiera).

Thưa anh chị em, trong sự kỳ diệu của niềm tin Phục sinh, mang trong lòng mọi sự mong chờ hòa bình và giải thoát, chúng ta hãy thưa: Lạy Chúa, với Chúa mọi sự đều mới mẻ. Với Chúa, mọi sự lại bắt đầu.


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 21/4/2025]


Toàn văn bài giảng lễ Vọng Phục sinh 2025 của Đức Thánh Cha

Toàn văn bài giảng lễ Vọng Phục sinh của Đức Thánh Cha

Toàn văn bài giảng lễ Vọng Phục sinh 2025 của Đức Thánh Cha

Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup

20/04/25



Khi ý nghĩ về cái chết đè nặng lên tâm hồn chúng ta, khi chúng ta thấy bóng tối của sự dữ lan tràn trên thế giới, khi chúng ta cảm thấy những vết thương của sự ích kỷ hoặc bạo lực đang mưng mủ trong xác thịt và xã hội của chúng ta, chúng ta đừng nản lòng, nhưng hãy trở về với thông điệp của đêm nay.

Đức Thánh Cha Phanxicô, vẫn đang trong thời gian dưỡng bệnh, không tham dự Lễ Vọng Phục Sinh kéo dài, nhưng xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn để cầu nguyện tại Vương cung thánh đường vào buổi chiều.

Chỉ hơn một giờ trước khi Thánh lễ bắt đầu, Đức Giáo hoàng 88 tuổi bất ngờ xuất hiện, trên xe lăn – và không có bình thở oxy – trong Đền thờ Thánh Phêrô, tại đây ngài chào hỏi ngắn gọn những người hành hương. Văn phòng báo chí Tòa thánh giải thích rằng Đức Phanxicô đến để cầu nguyện và thể hiện sự gần gũi của ngài với các tín hữu hiện diện.

Thánh lễ Vọng Phục sinh được giao phó cho Đức Hồng y Giovanni Battista Re, Hồng y Niên trưởng.


Những hạt giống ánh sáng nhỏ bé

Thánh lễ bắt đầu lúc 7 giờ tối, đưa hàng ngàn người hành hương trong lòng Vương cung Thánh đường chìm trong bóng tối. Sau các nghi thức làm phép lửa và chuẩn bị nến Phục sinh, Vương cung Thánh đường dần sáng lên cùng với âm vang của bài ca Lumen Christi, là bài ca theo truyền thống Công giáo, nhắc lại rằng Chúa Kitô, chiến thắng cái chết, là ánh sáng cứu rỗi nhân loại.

Lấy cảm hứng từ ánh sáng của những ngọn nến nhỏ lan tỏa dần khắp cộng đoàn, Đức Thánh Cha Phanxicô trong bài giảng – do Đức Hồng y Re đọc – nhấn mạnh rằng ánh sáng Phục sinh là dấu chỉ của niềm hy vọng “không bao giờ tàn lụi” trong một thế giới thường chìm trong bóng tối.

Sau đây là bài giảng của Đức Thánh Cha.

_________________________________________


Này là đêm, khi nến Phục sinh từ từ tiến lên bàn thờ. Đây là đêm, khi bài ca Công bố Phục sinh mời gọi niềm vui chân thành, “Mừng vui lên, hỡi khắp miền dương thế đang rực rỡ ánh lửa hồng. Được ánh sáng huy hoàng của Vua muôn đời soi chiếu, … nhận biết mình nay được thoát bóng tối tăm” (Exsultet). Vào những giờ cuối cùng của đêm đen khi các biến cố xảy ra được kể lại trong Tin mừng mà chúng ta vừa nghe (x. Lc 24: 1-12). Ánh sáng Chúa Phục sinh bắt đầu tỏa rạng và Lễ Vượt qua của Chúa đi từ cõi chết đến sự sống diễn ra khi bình minh bắt đầu ló dạng. Ánh sáng đầu tiên của bình minh cho thấy tảng đá lớn đặt trước mộ Chúa Giêsu đã được lăn ra, khi một số phụ nữ, vẫn mặc đồ tang chế, đi đến mộ. Sự hoang mang và sợ hãi của các môn đệ vẫn bị bao trùm bởi bóng tối. Mọi việc diễn ra trong đêm.

Do đó, Nghi thức Vọng Phục sinh nhắc nhở chúng ta rằng ánh sáng Phục sinh soi sáng con đường của chúng ta từng bước một; ánh sáng đó âm thầm phá vỡ bóng tối của lịch sử và tỏa sáng trong tâm hồn chúng ta, kêu gọi sự đáp lời của một đức tin khiêm nhường, không mang một chút thái độ đắc thắng. Cuộc vượt qua của Chúa từ cái chết đến sự sống không phải là một biến cố ngoạn mục mà qua đó Thiên Chúa thể hiện quyền năng của Người và buộc chúng ta phải tin vào Người. Đối với Chúa Giêsu, đó không phải là kết thúc của cuộc hành trình dễ dàng bỏ qua Đồi Canvê. Chúng ta cũng không được trải nghiệm theo cách như vậy, theo cách hời hợt và thiếu suy nghĩ. Ngược lại, Sự Phục sinh giống như những hạt giống ánh sáng nhỏ bé, âm thầm và từng bước bén rễ trong tâm hồn của chúng ta, mà nhiều khi vẫn là con mồi của bóng tối và sự cứng lòng không tin.

“Phong cách” này của Thiên Chúa giúp chúng ta thoát khỏi lòng đạo đức xa rời thực tế vốn tưởng tượng cách sai lầm rằng Sự Phục sinh của Chúa giải quyết mọi sự giống như ảo thuật. Hoàn toàn không phải vậy: chúng ta không thể mừng lễ Phục sinh mà không tiếp tục đối mặt với những đêm đen cư ngự trong tâm hồn chúng ta và những bóng tối của sự chết thường xuyên bao trùm thế giới của chúng ta. Chúa Kitô thực sự đã chiến thắng tội lỗi và tiêu diệt cái chết, nhưng trong lịch sử dương thế của chúng ta, quyền năng Phục sinh của Người vẫn đang được hoàn tất. Và sự hoàn tất đó, giống như một hạt giống ánh sáng nhỏ bé, đã được giao phó cho chúng ta, để bảo vệ nó và làm cho nó phát triển.

Thưa anh chị em, đặc biệt trong Năm Thánh này, chúng ta cần phải cảm nhận mạnh mẽ trong lòng tiếng gọi hãy làm cho niềm hy vọng Phục Sinh nở hoa trong đời sống của chúng ta và trên thế giới!

Khi ý nghĩ về cái chết đè nặng lên tâm hồn chúng ta, khi chúng ta thấy bóng tối của sự dữ lan tràn trên thế giới, khi chúng ta cảm thấy những vết thương của sự ích kỷ hoặc bạo lực đang mưng mủ trong xác thịt và xã hội của chúng ta, chúng ta đừng nản lòng, nhưng hãy trở về với thông điệp của đêm nay. Ánh sáng lặng lẽ chiếu soi, cho dù chúng ta đang ở trong bóng tối; lời hứa về đời sống mới và một thế giới được giải thoát đang chờ đợi chúng ta; và một khởi đầu mới, dù có vẻ như bất khả thi, có thể khiến chúng ta bất ngờ, vì Chúa Kitô đã chiến thắng sự chết.

Thông điệp này đổ đầy niềm hy vọng đổi mới trong tâm hồn chúng ta. Vì trong Chúa Giêsu phục sinh, chúng ta biết chắc rằng lịch sử của riêng chúng ta và lịch sử gia đình nhân loại của chúng ta, dù vẫn còn chìm trong đêm tối, ở nơi ánh sáng dường như rất xa vời và mờ nhạt, nhưng vẫn nằm trong tay Thiên Chúa. Trong tình thương vô biên của Người, Người sẽ không để chúng ta chùn bước, hoặc để cho sự dữ có lời nói cuối cùng. Đồng thời, niềm hy vọng này, đã được hoàn tất trong Đức Kitô, vẫn là mục tiêu để chúng ta đạt tới. Nó đã được trao phó cho chúng ta để chúng ta làm chứng cách thuyết phục về nó, để Nước Thiên Chúa có thể mở lối đi vào tâm hồn của những con người trong thời đại chúng ta.

Như Thánh Augustinô nhắc nhở chúng ta, “Sự phục sinh của Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta là sự sống mới cho những ai tin vào Người; mầu nhiệm cuộc thương khó và sự phục sinh của Người là điều anh em phải biết rõ và noi theo trong cuộc sống của mình” (Bài giảng 231, 2). Chúng ta phải phản chiếu Lễ Phục sinh trong đời sống của mình và trở thành những sứ giả của hy vọng, những người xây dựng niềm hy vọng, ngay cả khi có rất nhiều cơn gió tử thần vẫn đang tấn công chúng ta.

Chúng ta có thể làm việc này bằng lời nói, bằng những hành động nhỏ hằng ngày, bằng những quyết định được Tin mừng soi sáng. Toàn bộ đời sống của chúng ta phải cho thấy sự hiện diện của hy vọng. Chúng ta hãy là sự hiện diện đó cho những người thiếu đức tin vào Chúa, cho những người đã lầm đường lạc lối, cho những người đã buông xuôi hoặc bị cuộc sống đè nặng; cho những ai cô đơn hoặc bị bủa vây bởi nỗi khổ đau của họ; cho tất cả những người nghèo và bị áp bức trên thế giới; cho nhiều phụ nữ bị sỉ nhục và giết hại; cho những thai nhi chưa chào đời và những trẻ em bị ngược đãi; và cho các nạn nhân của chiến tranh. Chúng ta hãy mang đến cho những người đó niềm hy vọng của lễ Phục sinh!

Tôi nghĩ đến một nhà thần bí của thế kỷ 13, chị Hadewijch xứ Antwerp, người đã lấy cảm hứng từ Diễm ca, mô tả nỗi đau khổ của mình khi vắng bóng người yêu và cầu xin tình yêu trở về để — như lời chị nói — “có thể có một bước ngoặt cho bóng tối của tôi” (Poesie, Visioni, Lettere, Genoa 2000, 23).

Đức Kitô phục sinh là bước ngoặt quyết định trong lịch sử nhân loại. Người là niềm hy vọng không bao giờ tàn lụi. Người là tình yêu đồng hành và nâng đỡ chúng ta. Người là tương lai của lịch sử, là đích đến cuối cùng mà chúng ta hướng tới, để được chào đón vào cuộc sống mới nơi chính Chúa sẽ lau khô mọi nước mắt của chúng ta và “sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa” (Kh 21:4). Và chúng ta phải công bố niềm hy vọng Phục sinh này, “bước ngoặt” này, nơi bóng tối trở thành ánh sáng.

Anh chị em thân mến, mùa Phục sinh là thời gian của hy vọng. “Vẫn còn nỗi sợ hãi, vẫn còn nhận thức đau đớn về tội lỗi, nhưng cũng có ánh sáng chiếu rọi... Phục sinh mang đến tin vui rằng cho dù mọi thứ dường như trở nên tồi tệ hơn trên thế giới, nhưng Ác thần đã bị chế ngự. Phục sinh cho phép chúng ta khẳng định rằng cho dù Thiên Chúa dường như rất xa cách và mặc dù chúng ta vẫn bận tâm đến nhiều điều nhỏ bé, nhưng Chúa chúng ta vẫn đồng hành với chúng ta trên đường đi... Vì vậy, có nhiều tia hy vọng chiếu sáng trên con đường của chúng ta trong cuộc sống” (H. Nouwen, A Cry for Mercy, Prayers from the Genesee).

Chúng ta hãy dành chỗ cho ánh sáng của Chúa Phục Sinh! Và chúng ta sẽ trở thành những người xây dựng niềm hy vọng cho thế giới.


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 21/4/2025]