Thứ Hai, 25 tháng 4, 2022

Kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng của Đức Thánh Cha Phanxicô ngày 24 tháng 4, 2022

Kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng của Đức Thánh Cha Phanxicô ngày 24 tháng 4, 2022

Kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng của Đức Thánh Cha Phanxicô

Quảng trường Thánh Phêrô

Chúa nhật thứ Hai Phục sinh, Lễ Lòng Chúa Thương xót, 24 tháng Tư, 2022

*****

Anh chị em thân mến, Buongiorno!

Hôm nay, ngày cuối cùng của Tuần Bát nhật Phục sinh, Tin Mừng tường thuật việc Đấng Phục sinh hiện ra lần thứ nhất và lần thứ hai với các môn đệ. Chúa Giêsu đến vào dịp Lễ Vượt Qua khi các Tông đồ ở trong Nhà Tiệc Ly đóng kín cửa vì sợ hãi, nhưng vì Tôma, một người trong Nhóm Mười Hai, không có mặt. Tám ngày sau Chúa Giêsu trở lại (x. Ga 20:19-29). Chúng ta tập trung vào hai nhân vật chính, Tôma và Chúa Giêsu, trước tiên hãy nhìn vào người môn đệ, sau đó đến Thầy. Có một cuộc đối thoại thú vị giữa hai người.

Trước hết là Thánh Tông đồ Tôma. Ông đại diện cho tất cả chúng ta, những người không có mặt trong Nhà Tiệc Ly khi Chúa hiện ra, và không có các dấu chỉ hữu hình khác hoặc sự hiện ra của Chúa. Đôi khi chúng ta cũng phải chiến đấu như người môn đệ đó: làm sao chúng ta có thể tin rằng Chúa Giêsu đã sống lại, rằng Người đồng hành với chúng ta và là Chúa của cuộc đời chúng ta mà không nhìn thấy Người, không chạm được vào Người? Làm sao người ta có thể tin vào điều này? Tại sao Chúa không cho chúng ta một dấu hiệu rõ ràng hơn về sự hiện diện và tình yêu của Ngài? Một dấu hiệu nào đó mà tôi có thể thấy rõ hơn… Ở đây, chúng ta cũng giống như Tôma, với cùng sự hoài nghi, cùng một lý luận.

Nhưng chúng ta không cần phải xấu hổ về điều này. Thật ra, khi kể cho chúng ta câu chuyện về Tôma, Tin mừng cho chúng ta biết rằng Chúa không tìm kiếm những người Kitô hữu hoàn hảo. Chúa không tìm kiếm những người Kitô hữu hoàn hảo. Cha nói với anh chị em điều này: cha sợ khi nhìn thấy một người Kitô hữu, một hội đoàn Kitô giáo nào đó tin rằng họ là hoàn hảo. Chúa không tìm kiếm những người Kitô hữu hoàn hảo; Chúa không tìm kiếm những người Kitô hữu không bao giờ hoài nghi và luôn phô trương một đức tin vững chắc. Khi một người Kitô hữu trở nên như vậy tức là có điều gì đó không đúng. Không, đối với Tôma, cuộc phiêu lưu của đức tin bao gồm ánh sáng và bóng tối. Nếu không, đó sẽ là loại đức tin như thế nào? Đức tin đó có những lúc thoải mái, sốt sắng và nhiệt thành, nhưng cũng có lúc mệt mỏi, bối rối, hoài nghi và tăm tối.

Tin Mừng cho chúng ta thấy sự “khủng hoảng” của Thánh Tôma để nói với chúng ta rằng chúng ta đừng sợ những khủng hoảng của cuộc sống và đức tin. Khủng hoảng không phải là tội, chúng là một phần của cuộc hành trình, chúng ta không nên sợ hãi chúng. Nhiều khi những khủng hoảng đó làm cho chúng ta biết khiêm nhường vì chúng lột bỏ đi ý nghĩ cho rằng chúng ta tốt lành, rằng chúng ta tốt lành hơn người khác. Khủng hoảng giúp chúng ta nhận ra rằng chúng ta đang cần trợ giúp: chúng khơi dậy nhu cầu cần có Chúa và từ đó khiến chúng ta quay trở về với Chúa, chạm vào những vết thương của Người, cảm nghiệm tình yêu của Người lần nữa như thể đây là lần đầu tiên. Anh chị em thân mến, tốt hơn nên có một đức tin bất toàn nhưng khiêm nhường luôn quay về với Chúa Giêsu, hơn là một đức tin mạnh mẽ nhưng tự phụ khiến chúng ta kiêu căng và ngạo mạn. Khốn cho những người đó, khốn cho họ!

Và, trước sự vắng mặt của Tôma và hành trình của ông, thường cũng là của chính chúng ta, Chúa Giêsu làm gì? Tin mừng kể lại hai lần rằng ngài “đến” (câu 19, 26). Lần thứ nhất, tiếp đến là lần thứ hai sau đó tám ngày. Chúa Giêsu không bỏ cuộc, không mệt mỏi với chúng ta, Người không sợ những khủng hoảng, những yếu đuối của chúng ta. Người luôn luôn trở lại: khi cánh cửa đóng lại, Ngài trở lại; khi chúng ta hoài nghi, Người trở lại; Khi chúng ta cần gặp gỡ Người, giống như Tôma, và chạm vào Người thật gần, Người sẽ trở lại. Chúa Giêsu luôn trở lại, Ngài luôn gõ cửa, và Ngài không trở lại với những dấu chỉ đầy quyền năng khiến chúng ta cảm thấy mình nhỏ bé và bất xứng, thậm chí xấu hổ, nhưng với những vết thương của Người; Người trở lại cho chúng ta nhìn thấy các vết thương là những dấu chỉ tình yêu của Người đã đón nhận sự yếu đuối của chúng ta.

Thưa anh chị em, nhất là khi chúng ta trải qua những thời khắc mệt mỏi và khủng hoảng, Chúa Giêsu Phục Sinh mong muốn trở lại ở cùng chúng ta. Người chờ đợi chúng ta tìm kiếm Người, gọi đến Người, hoặc thậm chí như Tôma, phản đối, mang đến trước Người những nhu cầu và sự không tin tưởng của chúng ta. Người luôn trở lại. Tại sao? Vì Người đầy lòng kiên nhẫn và thương xót. Người đến để mở căn phòng tiệc ly của những sợ hãi và không tin tưởng của chúng ta, bởi vì Người luôn muốn trao cho chúng ta một cơ hội khác. Chúa Giêsu là Chúa của “những cơ hội khác”: Ngài luôn trao cho chúng ta một cơ hội khác, luôn luôn. Vì vậy, chúng ta hãy nghĩ về lần gần đây nhất – chúng ta cố gắng nhớ lại một chút – rằng trong thời điểm khó khăn hoặc một giai đoạn khủng hoảng, chúng ta đã tự thu mình lại, đặt ra những chướng ngại trong các vấn đề của mình và đóng cửa để Chúa Giêsu ở ngoài nhà. Và chúng ta hãy tự hứa với bản thân, lần sau, trong những lúc mệt mỏi, sẽ tìm kiếm Chúa Giêsu, trở về với Ngài, với sự tha thứ của Ngài – Ngài luôn luôn tha thứ, luôn luôn! – để trở về với những vết thương đã chữa lành chúng ta. Bằng cách này, chúng ta cũng sẽ trở nên nhân từ, tiếp cận với những vết thương của tha nhân mà không cứng nhắc và không thành kiến.

Nguyện xin Đức Mẹ, Mẹ của Lòng thương xót – cha yêu thích ý nghĩ về Mẹ là Mẹ của Lòng Thương xót vào thứ Hai sau Chúa nhật Lòng Chúa Thương xót – đồng hành với chúng ta trên hành trình đức tin và yêu thương.

_________________________________________

Sau Kinh Lạy Nữ vương Thiên Đàng

Anh chị em thân mến,

Hôm nay, nhiều Giáo hội Đông phương, Công giáo và Chính thống giáo, và một số cộng đồng theo nghi lễ Latinh, cử hành lễ Phục sinh theo lịch Julian. Chúng ta đã cử hành vào Chúa nhật tuần trước theo lịch Gregory. Tôi xin gửi đến họ những lời nguyện chúc chân thành nhất: Chúa Kitô đã sống lại, Người đã sống lại thật! Nguyện xin Người đổ đầy tâm hồn với những hy vọng những ước mong tốt đẹp. Xin Người ban cho nền hòa bình đã bị xúc phạm bởi sự man rợ của chiến tranh. Hôm nay đánh dấu hai tháng kể từ khi cuộc chiến này bắt đầu: thay vì dừng lại, cuộc chiến lại trở nên tồi tệ hơn. Thật đáng buồn là trong những ngày này, những ngày thánh thiêng và trọng đại nhất đối với tất cả mọi người Kitô hữu, người ta nghe thấy tiếng gầm rú chết chóc của vũ khí hơn là tiếng chuông báo tin Phục sinh; và thật đáng buồn khi vũ khí ngày càng thay thế lời nói.

Tôi tiếp tục lời kêu gọi đình chiến trong lễ Phục sinh, một dấu hiệu tối thiểu và hữu hình của khát vọng hòa bình. Cuộc tấn công phải được dừng lại, để trả lời cho sự đau khổ của những người dân đang kiệt quệ; nó phải dừng lại, để tuân theo lời của Chúa Phục Sinh, Đấng đã lặp lại với các môn đệ vào Ngày Phục Sinh: “Bình an cho anh em!” (Lc 24:36; Ga 20:19.21). Tôi kêu gọi mọi người gia tăng lời cầu nguyện cho hòa bình và lòng can đảm để nói, để cho thấy rằng hòa bình là có thể. Thưa các nhà lãnh đạo chính trị, xin làm ơn, hãy lắng nghe tiếng nói của người dân, những người muốn hòa bình, chứ không phải sự leo thang xung đột.

Về vấn đề này, tôi xin gửi lời chào và cảm ơn những người tham gia cuộc tuần hành đặc biệt Perugia-Assisi vì hòa bình và tình huynh đệ diễn ra hôm nay, cũng như những người đã tham gia các sự kiện tương tự ở các thành phố khác trên khắp nước Ý.

Hôm nay, các giám mục Cameroon đang cùng các tín hữu thực hiện cuộc hành hương toàn quốc đến đền thờ Đức Mẹ Marianberg, để tái thánh hiến đất nước cho Mẹ Thiên Chúa và đặt đất nước dưới sự bảo vệ của Mẹ. Tôi đặc biệt cầu nguyện cho nền hoàn bình trở lại với đất nước của họ, nơi đã bị tàn phá bởi bạo lực ở nhiều vùng khác nhau trong hơn năm năm qua. Chúng ta cũng hãy cùng với các anh chị em Cameroon dâng lên lời cầu nguyện, nhờ sự chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria, xin Chúa có thể sớm ban cho đất nước thân yêu này một nền hòa bình thực sự và lâu dài.

Cha xin chào tất cả anh chị em, người Roma và những anh chị em hành hương đến từ nước Ý và nhiều quốc gia khác. Đặc biệt, cha gửi lời chào anh chị em người Ba Lan, với ý nghĩ hướng về đồng bào của họ đang kỷ niệm “Ngày của việc Thiện” do Caritas tổ chức, và về các nạn nhân của những vụ tai nạn trong hầm mỏ. Cha chào các tín hữu của Milan, Faenza, Verolanuova, Nembro và các tình nguyện viên của Dòng Malta từ Vicenza. Cha gửi lời chào đặc biệt đến cho cuộc hành hương của các thiếu niên ứng viên Thêm sức từ giáo phận Piacenza-Bobbio, cùng với đức giám mục, cũng như các ứng viên Thêm sức từ Mondovì, Almenno San Salvatore, Albegno, Cazzago San Martino và Alta Padovana, và nhóm đến từ Sant'Angelo Lodigiano và các lễ sinh từ Spirano. Cha xin chào hội sùng kính Lòng Chúa Thương xót tập trung ở đây hôm nay trong nhà thờ thánh địa Santo Spirito ở Sassia; và những người tham gia hành trình từ Sacra di San Michele đến Monte Sant’Angelo.

Cha chúc tất cả anh chị em Chúa nhật hạnh phúc! Và xin đừng quên cầu nguyện cho cha. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng, và arrivederci.


[Nguồn: vatican.va]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 25/4/2022]


Đức Giám mục từ miền Đông Ukraine: Mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của chúng tôi

Đức Giám mục từ miền Đông Ukraine: Mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của chúng tôi

Đức Giám mục từ miền Đông Ukraine: Mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của chúng tôi

Photo by Алесь Усцінаў on <a href="https://www.pexels.com/photo/11844463/" rel="nofollow">Pexels.com</a>

Aleteia 

24/04/22 - updated on 04/24/22


Đức Cha Jan Sobillo, Giám mục phụ tá giáo phận Kharkiv và Zaporozhye, nói, “Thiên Chúa là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi.”

“Tại Zaporozhye có khoảng 10.000 lính Nga và rất nhiều thiết bị quân sự. Chúng tôi đã chứng kiến những trận giao tranh ác liệt ở đây và bây giờ chúng tôi đang chứng kiến một cuộc tấn công dữ dội hơn nữa. Tất cả những gì gắn kết chúng tôi lại với nhau là lời cầu nguyện và sự đoàn kết của toàn thế giới; chúng tôi cần lời cầu nguyện của các bạn!” Đức Cha Jan Sobillo tha thiết kêu gọi. Ngài đã trung thành ở lại với đoàn chiên của ngài kể từ khi bắt đầu cuộc chiến Donbass vào năm 2014.

Lễ Phục sinh diễn ra tương đối yên bình ở Zaporozhye, mặc dù có những khó khăn. Thủ hiến khu vực yêu cầu người dân không tụ tập thành các nhóm lớn để tổ chức những lễ nghi tôn giáo do mối đe dọa từ súng đạn của Nga. Do đó, các linh mục đã tăng thêm số lượng Thánh lễ, và được các tín hữu trong các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng theo dõi trực tuyến.

“Thiên Chúa là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi”

Đức Cha phụ tá giáo phận Kharkiv và Zaporozhye cho biết trong một cuộc phỏng vấn với Đài phát thanh Vatican: “Miền Đông Ukraine đang ở trong thời kỳ khó khăn nhất kể từ khi chiến tranh bùng nổ. Chúng tôi biết rằng mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của chúng tôi. Chúa là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi”.

Đức Cha Sobillo cho biết, “Người Nga đã rút khỏi khu vực Kyiv và tập trung vào vùng Donbass. Tại Zaporozhye có khoảng 10.000 quân Nga và rất nhiều thiết bị quân sự – xe tăng, đại bác và xe bọc thép. Chúng tôi đã chứng kiến những trận giao tranh ác liệt ở đây, nhưng chúng tôi đang chứng kiến một cuộc tấn công dữ dội hơn nữa. Vì vậy, các tín hữu của chúng tôi, mặc dù vẫn đến nhà thờ, nhưng họ ý thức rằng bất cứ lúc nào cuộc giao tranh cũng có thể trở nên quá khốc liệt đến mức chúng tôi không thể tập trung trong nhà thờ được. Đó là lý do tại sao họ tranh thủ thời gian để tham dự Thánh lễ ngay cả trong những ngày thường, vì họ hiểu rằng rằng điều này có thể không còn là cơ hội trong tương lai.

Chúng tôi hy vọng vẫn có thể sơ tán người dân khỏi Mariupol, nơi có tình hình thảm khốc nhất, và sơ tán người khỏi các ngôi làng bị chiếm đóng. Tất cả những gì gắn kết chúng tôi lại với nhau là lời cầu nguyện và sự đoàn kết của toàn thế giới, đặc biệt là Ba Lan.

Zaporozhye tiếp tục nhận được viện trợ, để chúng tôi có gì đó để chia sẻ với mọi người. Do đó, chúng tôi có mọi thứ cần cho cuộc sống hàng ngày nhưng chúng tôi ý thức ngày mai điều này có thể thay đổi hoàn toàn. Vì vậy, chúng tôi cảm tạ Chúa mỗi ngày, nhưng thời gian thì khó khăn, chưa thấy một chút tín hiệu của việc kết thúc chiến tranh.

Lực lượng chiếm đóng ngày càng mạnh, nhưng tinh thần của người dân Ukraine thực sự là bất khả chiến bại. Do đó, chúng tôi hy vọng rằng Ukraine sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến, điều này sẽ không chỉ mang đến lợi ích cho đất nước chúng tôi, là quốc gia cuối cùng sẽ thoát khỏi tay kẻ áp bức, nhưng cho cả châu Âu và toàn thế giới”.

Lễ Phục sinh trong bóng đen của chiến tranh

Đức Giám mục nói rằng vì lý do an toàn nên không thể ăn bữa sáng chung trong lễ Phục sinh, tuy nhiên tất cả mọi người đều nhận được các giỏ quà từ các tổ chức cứu trợ nhân đạo. Chẳng hạn, người Ý đã gửi đến bánh Phục sinh.

Đức Cha nói: “Chúa nhật tới sẽ là một ngày lễ đại kết; Người Công giáo sẽ cử hành Chúa nhật Lòng Chúa Thương xót và Chính thống giáo sẽ tưởng niệm Sự Phục sinh của Chúa.” Ngài hứa rằng bất cứ khi nào có thể, các gói hàng viện trợ nhân đạo sẽ lại được phân phát cho người dân Ukraine.

“Chúng tôi muốn tất cả mọi người cảm nhận rằng Lòng Thương Xót của Chúa quan tâm đến sự thanh sạch và sức mạnh tinh thần của chúng tôi, nhưng Chúa Giêsu Nhân từ còn quan tâm đến những lương thực chúng tôi ăn.”

Đức Giám mục cho biết số người có cần được giúp đỡ đang tăng lên theo từng ngày. Họ nhận được những bữa ăn nóng từ nhà bếp của các tu sĩ Albertine. Một làn sóng sơ tán thứ hai đang diễn ra; trong đó chủ yếu là phụ nữ và trẻ em muốn tìm nơi trú ẩn ở những khu vực yên bình hơn của Ukraine trước cuộc tấn công sắp xảy ra của quân đội Nga.

“Tất cả những gì gắn kết chúng tôi lại với nhau là lời cầu nguyện và sự đoàn kết của toàn thế giới; Chúng tôi khẩn thiết cần lời cầu nguyện của các bạn,” Đức Cha Sobillo kêu gọi. Ngài đã sống ở miền Đông Ukraine trong suốt 8 năm chiến tranh bắt đầu từ năm 2014.


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 25/4/2022]