Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

PHỎNG VẤN: từ Punk Rock đến Đức tin: “Đức Ki-tô đã thay đổi cuộc đời tôi”

PHỎNG VẤN: từ Punk Rock đến Đức tin: “Đức Ki-tô đã thay đổi cuộc đời tôi”
The Sun And Pope Francis

PHỎNG VẤN: từ Punk Rock đến Đức tin: “Đức Ki-tô đã thay đổi cuộc đời tôi”

Francesco Lorenzi của nhóm ‘The Sun’ nói trước buổi trình diễn ngày 11 tháng Tám ở Rome trước Đức Thánh Cha và Giới trẻ

30 tháng Bảy, 2018 00:01
Trong tất cả 700 buổi trình diễn trên khắp thế giới, Francesco Lorenzi (tác giả, ca sĩ và tay guitar), Riccardo Rossi (trống), Matteo Reghelin (bass), Gianluca Menegozzo và Andrea Cerato chẳng lưu lại được những kỷ niệm lý thú. Họ đã hoàn thành những giấc mơ của tuổi thơ: nhưng thế giới của họ, trong đó có rất nhiều điều vượt quá giới hạn và nghiện ngập, “gạt Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống con người.”

Khoảng giữa quãng đường của 20 năm hoạt động, một bước ngoặt của nhóm chẳng có gì liên quan đến âm nhạc: đó là việc Lorenzi đến với Ki-tô giáo, sau khi rời bỏ tôn giáo từ nhỏ cũng giống như các thành viên khác trong nhóm. Hôm nay, anh nói với Zenit rằng, “Tôi không thể nào sáng tác nhạc nếu không được soi sáng bởi đức tin.”

Thật ra, nhóm “The Sun” đã chơi tại Ngày Giới trẻ Thế giới ở Rio De Janeiro (2013) và Krakow (2016). Và trước đó, theo lời mời của Đức Hồng y Gianfranco Ravasi, nhóm đã tham dự Hội nghị Khoáng đại của Hội đồng Tòa Thánh về Văn hóa về Văn hóa Giới trẻ. Ngày 11 tháng Tám, tại trường đua xe ngựa Circus Maximus tại Roma, nhóm đã trình diễn trong chương trình “We Are Here,” một buổi họp mặt giới trẻ Ý với Đức Thánh Cha Phanxico trước Thượng Hội đồng sắp tới về Giới trẻ.

Nhóm “The Sun” được xem là nhóm nhạc rock theo tinh thần Công giáo thời thượng nhất, cả ở Ý và xa hơn nữa. “Chúng tôi không phải là những tay rocker điển hình, nhưng rất may chúng tôi lại chọn con đường như vậy! Vì cuộc sống của chúng tôi ngập tràn niềm vui, sự yêu thương và sự hoàn thiện!” Francesco Lorenzi nói về bản thân và các bạn trong nhóm. Anh không giấu giếm rằng thể hiện chứng tá đức tin của một người trong ngành kinh doanh âm nhạc là bị thất thế: “Chúng tôi sẽ không trở thành nhóm U2, nhưng Thiên Chúa đã giải phóng tâm hồn và ban cho chúng tôi rất nhiều niềm vui trong công việc.”

Phỏng vấn của Zenit với anh.

***

Francesco, xin anh giới thiệu một chút về bản thân với độc giả của chúng tôi …

Tôi 35 tuổi, tôi gốc ở Thiene, Vicenza (Veneto, Ý). Tôi là một nhà văn, người soạn nhạc, người chơi guitar và ca sĩ trong nhóm The Sun (www.thesun.it). Tôi cũng từng là một cây bút trong nhiều năm, ngoài tám phiên bản tiếng Ý và tám bản dịch tiếng nước ngoài quyển La Strada del Sole [Con đường của Ánh Dương], tôi vẫn cảm thấy ngại khi nói về đoạn cuối của kinh nghiệm chuyên môn của tôi.

Tôi đang trên chặng đường nào của hành trình? Dù rằng tôi đã đi qua một quãng đường dài, nhưng thực tế “tôi vẫn đang ở điểm bắt đầu.” Tôi đã chơi nhạc hơn 20 năm, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Tôi đã thực hiện hơn 700 buổi trình diễn trong ba châu lục với nhóm ‘The Sun,’ nhưng tôi vẫn nhìn vào thế giới bằng đôi mắt của trẻ em được đi du lịch lần đầu trong đời. Tôi đã xuất bản các đĩa nhạc với Sony Music và nhà biên tập hiện tại của tôi là Mondadori, một người dẫn đầu trên thị trường. Tôi không phải là công ty du lịch, nhưng tôi đã đưa hàng trăm bạn trẻ đi với tôi đến Đất Thánh. Vâng, vì Đức Ki-tô đã biến đổi cuộc đời tôi; nhưng sự sống trong Đức Ki-tô được canh tân mỗi ngày, như một lời hứa, như một cuộc hôn nhân, và việc đưa nhiều bạn trẻ đến quê hương của Chúa Giê-su nhắc tôi biết tâm hồn và gia tài của mình ở đâu.

Anh xác định bản thân đi theo hướng nào?

Bất cứ nơi nào Chúa gọi tôi. Hiện tại, tôi đang lưu diễn trong chương trình “Ogni Benedetto Giorno” [“Mọi ngày ơn phúc”] mới của nhóm. Chuyến lưu diễn của chúng tôi bắt đầu trùng thời điểm xuất bản Tông huấn “Gaudete et Exultate (Hãy vui mừng hoan hỉ) của Đức Thánh Cha Phanxico, và trong rất nhiều khía cạnh, dường như nó nghiêng về nghệ thuật! Ngoài ra, tôi đang viết một quyển sách mới, và nó nói về một sự thử thách tinh thần, và nó buộc tôi phải cầu nguyện, phân định và học hỏi thêm thật nhiều. Quyển sách này sẽ là một vademecum để sống cuộc chiến đấu tâm hồn mỗi ngày và tìm ra con đường hạnh phúc của mỗi người. Một thách đố thật sự, mà mỗi người chúng ta phải đối mặt trong từng ngày.

Anh là một nhạc sĩ và một ca sĩ đạt được nhiều thành công. Đây có phải là ước mơ của anh khi còn bé?

Khi còn nhỏ, đặc biệt là khi còn rất nhỏ, tôi mơ ước trở thành một ca sĩ và nghệ sĩ chơi guitar. Cha mẹ tôi nuôi dưỡng tôi bằng một tình yêu âm nhạc vô cùng đặc biệt. Tôi thường thấy họ khiêu vũ hạnh phúc với nhau, rất giản dị, trong nhà bếp, trong khi mẹ tôi chuẩn bị một bữa ăn hoặc có thể trong phòng khách vào buổi tối, v.v.. Khi có âm nhạc là có niềm vui và sự chia sẻ. Điều này làm cho tôi hiểu rằng những bài ca có thể giúp hiệp nhất con người và đồng hành với họ từng ngày trong cuộc sống.

Rồi khi lớn lên, tôi quên giấc mơ này, nhưng loạt phim “God-incidences” đã đưa tôi trở lại với nó. Khi lên 14 tuổi, tôi bắt đầu trình diễn và viết những bài hát riêng. Và bây giờ tôi sống giấc mơ đó đúng như tôi đã nhìn thấy nó khi còn là một đứa trẻ.

Bài hát miêu tả đúng nhất về nhóm ‘The Sun’ là gì và nó nói về những vấn đề nào?

Các bài hát của chúng tôi kể về những kinh nghiệm cá nhân qua cái nhìn của sự phân định và đức tin. Có nhiều tranh cãi và chủ đề khác nhau, vì vậy rất khó chỉ riêng ra một bài nào có thể làm đại diện cho The Sun hôm nay, sau 20 năm cùng hoạt động với nhau. Để tôi kể tên một bài hát trong mỗi album: I’m Not Afraid (Spirits of the Sun), Perfect Wave (Light), My Best Defect (Open Heart) và Alchemist, đây là bài trong số “20 bài” ghi âm mới nhất của chúng tôi. Về căn bản bài hát này nói về sức mạnh của tình bạn, của một tình bạn được thể hiện trong Chúa.

Anh là một nhạc sĩ và ca sĩ thẳng thắn tiết lộ rằng mình đã có một trải nghiệm rất mãnh liệt: tái khám phá đức tin. Điều gì đã làm anh lạc lối?

Khi bạn ở tầm 18-20 và thấy mình được đi đây đó, trình diễn loại nhạc kích động mạnh bên cạnh những thần tượng của bạn (các nhóm nhạc như The Offspring, The Cure, tôi chỉ nhắc đến 2 nhóm) có thể quyết định cho cuộc sống của bạn một cách tự do và cho phép mình được cuốn theo những kinh nghiệm đưa đến cho bạn, nó rất dễ làm bạn lạc lối. Những sự vượt quá giới hạn, sự mơ hồ về tính dục, thuốc phiện, và cuộc sống trong thế giới âm nhạc nói chung gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống của con người, đã đưa chúng tôi quá xa rời khỏi Chân lý và xa rời chính bản thân mình.

Trong cuộc sống hàng ngày của anh, có mối quan hệ nào tồn tại giữa đức tin và sáng tác nhạc cho đến hôm nay?

Nó là một mối quan hệ không thể tách rời. Sống hành trình đức tin có nghĩa là kết hợp mọi điều trong cuộc sống của bạn theo ánh sáng của Chân lý, của Đức Ki-tô. Âm nhạc là một phần của tôi, giống như một cánh tay, hay thậm chí hơn thế nữa, giống như trái tim. Và điều cũng rất quan trọng nữa vì đó là chuyên môn của tôi. Thiên Chúa dẫn dắt chúng ta cách sống kết hợp mọi khía cạnh của cuộc sống; nếu trong chúng ta có sự chia rẽ và những góc ngăn cách nhau thì đó không phải là con đường của Chúa. Tôi sẽ không thể nào sáng tác được nhạc nữa nếu không được soi sáng bởi đức tin; nó là một món quà được tặng ban cho tôi và trách nhiệm của tôi là phải sử dụng nó để làm những điều tốt đẹp theo khả năng.

Nhưng liệu có thể sáng tác nhạc và truyền đạt thông điệp của đức tin?

Người ta thường hỏi tôi câu này. Âm nhạc là một món quà cao quý của Thiên Chúa mà con người có thể quyết định sử dụng nó cho mục tiêu tốt lành và tự do, hoặc sử dụng nó cho mục đích xấu và đưa vào vòng nô lệ. Chính bản thân nhạc rock có năng lượng, có sức mạnh, có sự trong sáng, có sự thẳng thắn, và sự cuồng nhiệt của nó của nó. Nó là thể loại âm nhạc tuyệt vời để thức tỉnh lương tâm, để tạo sự can đảm, để nói cho biết mọi việc như thế nào. Và có nhiều nhạc sĩ cam kết đem ánh sáng đến qua việc chơi nhạc rock!

Và giới trẻ có tiếp nhận những thông điệp này …?

Giới trẻ đã tách rời bản thân một phần nào đó khỏi Giáo hội. Nơi nào họ có thể tìm được những chứng tá đích thật và những hướng dẫn tinh thần trọn vẹn, người trẻ sẽ cắm trụ vào đó — thật sự đó là đến với Giáo hội. Tuy nhiên, phải có điều gì đó rất thật, rất kiên định và thật sự. Và sự giao tiếp không thể thực hiện qua những con đường nhàm chán hoặc thiếu thú vị. Đó là thách đố của hôm nay.

Trong những năm vừa qua chúng tôi đã tổ chức nhiều buổi gặp gỡ trong trường học, với các học sinh tuổi thiếu niên là những em thường chẳng bao giờ nghe nói đến tên Giê-su. Trong tất cả mọi trường hợp, bất kể nguồn gốc các em từ quốc gia hay thành phần xã hội nào, các em đều xúc động khi nghe câu chuyện của chúng tôi – và tin rằng chúng tôi nói về đức tin của chúng tôi thật rành mạch. Những học sinh đó thường lắng nghe chúng tôi suốt nhiều giờ trong im lặng và cuối cùng hỏi rất nhiều câu hỏi: các em đang cần tìm ra một hướng đi cụ thể trong một thế giới thường đề cao những mẫu gương hời hợt, giả tạo hoặc xa rời thực tế. Giới trẻ rất dễ đón nhận nếu được truyền cảm hứng theo đúng cách. Trách nhiệm của chúng tôi, cũng như của bất kỳ người lớn nào, là đưa ra cho các em tấm gương tích cực và thật sự, bảo vệ cho sự phát triển của các em bằng cách sống cuộc sống chúng ta trong sự thật. Gương mẫu là tất cả.

Là một ban nhạc rock, ‘The Sun’ rất xa cách với lối sống điển hình của một ban nhạc rock, một cuộc sống đầy những sự vượt quá giới hạn, những sự quá đà … là một rocker, anh có cảm thấy một phần nào không còn đúng kiểu nữa không?

Đúng vậy, đúng là ngày nay chúng tôi không còn là những tay rocker đúng kiểu nữa, nhưng tạ ơn Chúa! Vì cuộc sống chúng tôi đã ngập tràn niềm vui, sự yêu thương và sự hoàn thiện!

Chúng tôi là những Ki-tô hữu gắn kết với nhạc rock. Những mẫu gương như vậy có rất nhiều trong lịch sử âm nhạc, kể cả ở những mức độ cao quý; hãy nhớ đến Johnny Cash (chính ông cũng có những sự đi quá đà, nhưng cũng có một đời sống đầy tình yêu với Thiên Chúa hay trường hợp của U2, tôi chỉ kể ra hai trường hợp. Một nghệ sĩ chắc chắn sẽ gây chấn động các bản tin khi chết vì thuốc phiện hoặc có một đời sống bất cần đời đi ngược lại với lối sống đơn giản và có những sáng kiến lợi ích. Nhưng thật đáng buồn vì việc này xảy ra trước hết vì tất cả phương tiện truyền thông tiếp tục bủa vây chúng ta bằng những tấm gương xấu, rất tiêu cực, kể cả trong âm nhạc, liên tục hạ thấp giá trị nội dung đưa ra cho công chúng; cho dù như vậy đi nữa thì cái đẹp và Chân lý sẽ giải thoát thế giới.

Nhưng tại sao trong thế giới nhạc rock, hình ảnh của rocker “xấu” (‘rocker maledetto‘), lại quá phổ biến?

Sự thật là càng nhiều tai tiếng lại dẫn đến nhiều cơ hội bất ngờ, và đồng thời người nghệ sĩ lại được vây quanh bởi những con người đến với họ chỉ vì lợi lộc. Có những mối quan hệ sâu sắc và chân thật, lấy gốc rễ trong tình bác ái của sự thật, là vô cùng quan trọng, đặc biệt khi bạn là người thành công. Nếu không như vậy, bạn rất dễ bị sa ngã, đặc biệt khi người ta không sống trong cuộc chiến tinh thần mỗi ngày một cách nghiêm túc. Tôi cũng nói về điều này trong quyển sách mới của tôi.

Đồng thời có điều cần phải nói ở đây: trong thập niên 60 và 70 cách diễn tả âm nhạc là kết quả của một kinh nghiệm của cuộc sống căng thẳng, có thể là đau thương, có thể là khó khăn và phức tạp. Từ những kinh nghiệm đó đã sinh ra những bài ca như là tiếng khóc trên thế giới. Trong những trường hợp đó những rocker thật sự bị “lời nguyền,” nhưng vì họ không có được cuộc sống bình yên, và khi họ đi vào sự tai tiếng, họ dễ dàng rơi vào những sự quá đà. Nhưng ngày nay, thường lại rơi vào sự mất gốc.

Một câu hỏi thẳng: sự nghiệp âm nhạc của các anh như thế nào – sau ‘khúc ngoặt’ đưa anh tìm lại được đức tin? Trong thế giới nhạc rock, liệu có thể sống và làm chứng tá đức tin mà không bị mất mát một chút gì đó, những cái ‘likes’, những cơ hội sự nghiệp chẳng hạn?

Hiện nay chúng tôi rất hạnh phúc với sự nghiệp của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không trở thành nhóm U2, nhưng Thiên Chúa đã giải phóng tâm hồn và ban cho chúng tôi rất nhiều niềm vui trong công việc.

Khi chúng ta nói về việc mất mát thứ gì đó, thì đồng thời phải hiểu được chúng ta đã đạt được những điều gì, vì nếu không vậy thì chúng ta lại chỉ nhìn thấy một bên mặt của huy chương. Việc làm chứng tá đức tin của chúng tôi chắc chắn làm chúng tôi thất thế trong ngành kinh doanh âm nhạc. Vì vậy, chúng tôi phải kiên nhẫn thật nhiều, khiêm nhường và chịu đựng vì chúng tôi thường phải thể hiện giá trị của mình nhiều gấp đôi người khác. Và nhiều nguồn truyền thông — được hỗ trợ bởi những nhóm quyền lực và lợi ích nào đó –, loại trừ chúng tôi khỏi các trường hợp ưu tiên. Tuy nhiên, đã từ lâu chúng tôi học các tiến bước trên con đường nghệ thuật, để không bị “phân tâm” bởi những gì xảy ra (hoặc đã không xảy ra) xung quanh chúng tôi. Và hôm nay khi tôi nhìn lại xem The Sun là ai, và bao nhiêu điều tốt đẹp đã được xây dựng bởi những lựa chọn của chúng tôi, bao nhiêu cuộc đời đã thay đổi và được tái sinh nhờ âm nhạc của chúng tôi, tôi có thể bảo đảm rằng chúng tôi thật sự chẳng mất mát chút gì!

Ban nhạc của anh đã hoạt động trên 20 năm. Nó là một mốc lịch sử, nhưng các bạn còn rất trẻ … Khát khao riêng của các bạn cho tương lai là gì?

Chỉ là tiếp tục làm những gì tốt lành và với lòng trung thành với những gì Chúa đã soi dẫn cho chúng tôi, luôn yêu thương nhau như anh em, luôn mãi như hôm nay.


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 31/7/2018]


Hàn quốc: Đức Thánh Cha Phanxico gửi cứu trợ đến những người tị nạn Yemen

Hàn quốc: Đức Thánh Cha Phanxico gửi cứu trợ đến những người tị nạn Yemen

Hàn quốc: Đức Thánh Cha Phanxico gửi cứu trợ đến những người tị nạn Yemen

500 người bị kẹt trên đảo Jeju.
30 tháng Bảy, 2018 17:25

Đức Tổng Giám mục Alfred Xuereb, Khâm sứ Tòa thánh tại Hàn quốc, tiếp nhận €10.000 từ Đức Thánh Cha Phanxico gửi đến cho 500 người Yemen bị kẹt trên đảo Jeju của Hàn quốc, bản tin của Vatican News cho biết hôm 30 tháng Bảy, 2018.

Đức Giám mục Phê-rô Kang U-il, giám mục địa phương của Jeju (Cheju), trực tiếp nhận món quà từ Đức Khâm sứ Tòa Thánh, ngài đến gặp Đức Giám mục để bày tỏ tình liên đới của Đức Thánh Cha đối với những người tị nạn. Đức Khâm sứ cũng gặp gỡ người tị nạn, dâng Lễ trong Nhà thờ Chính tòa, và ban phép lành của Đức Thánh Cha. Số tiền sẽ chu cấp cho những nhu cầu của người tị nạn Yemen qua các tổ chức của giáo phận chăm sóc cho họ.

Đức Giám mục Kang và Giáo hội địa phương đã hỗ trợ người tị nạn Yemen từ lúc họ đến. Đức Giám mục đã đại diện biện hộ cho họ, kêu gọi người Hàn quốc sống trên đảo Jeju hãy bao dung và độ lượng với người tị nạn.

Những người tị nạn Yemen này chạy trốn khỏi cuộc nội chiến bắt đầu năm 2015. Họ chọn Đảo Jeju làm điểm đến vì vào thời điểm đó có thể ở lại 90 ngày mà không cần phải có visa du lịch. Để đối phó với làn sóng di cư, Hàn quốc cấm những người đi tìm nơi nương náu không được vào đất liền, và giới hạn không được làm một số nghề, gây ra tỷ lệ thất nghiệp rất cao giữa họ.

Một số người địa phương đang vận động hành lang yêu cầu chính phủ thu hồi các đơn xin ở lại và trục xuất người tị nạn Yemen ra khỏi đảo. Có những người khác đón nhận người tị nạn, dạy tiếng Hàn cho họ vì họ không thể ghi danh vào học trong các trường địa phương. Người tị nạn được hưởng mức giá chiết khấu của một số khách sạn, và được tặng lương thực, chăn mền, quần áo. Một số cư dân địa phương xem đó là một cơ hội để họ đáp lại những gì người ở nơi khác đã làm cho người Hàn quốc khi họ đi tìm nơi tị nạn tại những vùng khác trên thế giới.


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 31/7/2018]