Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2020

Cậu mới 14 tuổi nhưng đã sống “dũng đức”: gặp gỡ Angiolino Bonetta

Cậu mới 14 tuổi nhưng đã sống “dũng đức”: gặp gỡ Angiolino Bonetta

Cậu mới 14 tuổi nhưng đã sống “dũng đức”: gặp gỡ Angiolino Bonetta

22 tháng Bảy, 2020

Vận động viên điền kinh thiếu niên đã chết vì ung thư do lần cắt bỏ chân đầu tiên. Lời cuối cùng của cậu là: “Mẹ à, chúng ta ở đây rồi. Bây giờ là giờ của con.”

Angiolino Bonetta sinh ngày 18 tháng Chín năm 1948, ở Cigole, một thị trấn thuộc miền bắc nước Ý trong Giáo phận Brescia, một giáo phận được thành lập từ thế kỷ đầu tiên. Cha mẹ của cậu, ông Francesco Bonetta và bà Giulia Scarlatti, cố gắng xoay sở để chu cấp cho con cái, nhưng vẫn không có “của dư.” Khi Angiolino lớn lên, cậu thể hiện niềm hạnh phúc nội tâm cộng với một trí óc thông minh.

Angiolino theo học trường của các Nữ tu Bác ái Canossian. Các Sơ chú ý đến cam kết cầu nguyện vô cùng sốt sắng của cậu và lòng sùng kính quá lớn đối với một cậu bé ở tuổi cậu. Ngày 14 tháng Tư năm 1955, khi lên sáu tuổi, cậu được Rước Lễ Lần Đầu. Khi lòng yêu mến Thánh Thể của Angiolino phát triển, thì Bí tích Hòa giải cũng phát triển. Cậu trở thành một lễ sinh và giúp Lễ các Chúa nhật. Cậu cũng rất yêu quý các Sơ và cố nán lại ở trường để phụ giúp họ. Đổi lại, các Sơ rất thích có Angiolino bên cạnh. Ánh mắt của cậu toát lên sự yêu thương và lòng tốt, và trở thành bầu bạn với cậu là niềm vui lớn.

Khi lớn lên, khả năng điền kinh của Angiolino được phát hiện, đặc biệt cậu là người chạy rất nhanh và bắt đầu nổi trội trong môn bóng đá. Nhưng đồng thời cậu bắt đầu đi khập khiễng. Và ngay từ đầu tình trạng đã trở nên vô cùng tệ hại. Angiolino cũng bị đau buốt ở chân phải. Cha mẹ của cậu phải đưa cậu nhập viện để kiểm tra. Chẩn đoán ban đầu cho kết quả osteomyelitis (viêm tủy xương) ở chân phải. Sau đó, cậu được đưa vào bệnh viện dân sự ở Brescia là nơi cho kết quả chẩn đoán cụ thể hơn; cậu bé bị osteosarcoma (u xương ác tính).

Cuộc sống Angiolino đã bắt đầu hành trình điều trị của mình. Cậu vào và ra viện trong năm lần điều trị. Hai năm kể từ sau khi cậu bắt đầu đi khập khiễng và cảm thấy đau buốt, cậu được đưa vào phòng mổ bằng xe lăn. Đó là ngày 2 tháng Năm năm 1961; cậu vẫn chưa bước sang tuổi 13. Đó là ngày chân phải của cậu phải tháo bỏ. Nó cũng bắt đầu cho khoảng thời gian hậu giải phẫu đầy đau đớn. Trong thời gian này những đau đớn về thể xác được cộng thêm với đau đớn về tâm lý. Angiolino tưởng tượng mình vẫn còn đủ chân và đang cảm thấy đau đớn từ một điều gì khác không phải ở đó, trong khi vẫn cảm nhận đau đớn về thể lý do sự đoạn chi và tiến trình điều trị.

Tuy nhiên, cậu thiếu niên có lòng tin vững mạnh này không bao giờ quên nương tựa vào Chúa Giêsu và Đức Mẹ. Cậu cầu nguyện: “Lạy Chúa, con đã dâng lên Người mọi điều cho những tội nhân đáng thương, nhưng bây giờ xin giúp con không từ chối Người bất cứ điều gì.” Bên cạnh giường của cậu có một bàn nhỏ, và trên đó là quyển truyện Fatima. Cậu đã đọc được trong đó Đức Mẹ yêu cầu mọi người ăn năn và cầu nguyện cho sự hối cải của các tội nhân và các linh hồn trong luyện ngục. Cậu hứa với Mẹ cậu sẽ làm điều đó, và cậu đã làm.

Sau một thời gian phục hồi kéo dài trong bệnh viện, cậu về nhà và thấy một bữa tiệc đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Hầu hết các vị khách đều rất buồn khi nhìn thấy Angiolino bị mất một chân. Nhưng chính Angiolino lại là người thổi bừng niềm vui cho mọi người bằng tiếng kêu lên, “Có tiệc kìa! Cứ nhìn về mặt tích cực. Bây giờ con không phải rửa chân và cắt móng chân nữa.”

Cậu nhanh chóng bắt đầu việc lan tỏa niềm vui cho mọi người chung quanh cậu, bất kể là người bệnh, người bị thương, hay không. Cậu tham gia vào những buổi Linh Thao năm 1961 tổ chức tại nhà thờ Madonna del Sangue di Re (Novara) cho Trung tâm Thiện nguyện của người đau khổ. Cậu trở thành người bạn của tất cả mọi người và là mẫu gương cho các bệnh nhân. Cậu an ủi các bệnh nhân, đến thăm các phòng, và luôn luôn động viên những người cậu gặp để họ tăng thêm sức mạnh qua việc cầu nguyện.

Tuy nhiên, năm 1962 ung thư di căn và lan vào phổi. Xạ trị không còn hiệu quả. Chính trong thời gian này cậu gặp được Đức ông Luigi Novarese (được tuyên phong chân phước năm 2010), là nhà sáng lập Trung tâm Thiện nguyện của Người Đau khổ năm 1947. Cậu thậm chí tìm cách tham gia một cuộc hành hương đến Lộ Đức được tổ chức cho bệnh nhân. Cậu yêu mến Đức Mẹ Lộ Đức và Thánh Bernadette.

Ngày 27 tháng Một năm 1963, linh mục xứ giải tội cho Angiolino và đem Của ăn đàng đến, đó là lần Rước Lễ cuối cùng của cậu. Cậu thiếu niên được xức dầu, và cậu tiếp tục cầu nguyện với những người xung quanh. Lúc hai giờ sáng, cậu tỉnh dậy và nói với mẹ, “Mẹ à, chúng ta ở đây rồi. Bây giờ là giờ của con.” Khi cậu chăm chú nhìn vào tượng Đức Mẹ, cậu nhắm mắt và qua đời. Đó là ngày 28 tháng Một năm 1963. Cậu vừa tròn 14 tuổi.

Ngày 10 tháng Bảy năm 2020, Đức Thánh Cha Phanxico tuyên bố Angiolino Bonetta là một thiếu niên sống “dũng đức” và công bố cậu là Bậc Đáng kính.



[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 23/7/2020]


Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp
Cộng đoàn đang xây dựng một đại trang trại tu viện, nó cho phép các nữ tu chăm sóc toàn bộ dây chuyền sản xuất của mình, sử dụng những tài nguyên trong khu đất rộng 112 mẫu Anh (hơn 45,3 hécta) của họ: từ những loại cây ăn trái đến đàn bò và heo thả ngoài đồng. (Courtesy of the monastery)

19 tháng Bảy, 2020

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Dự án đại trang trại của tu viện tại vùng Abbaye Sainte-Marie của Boulaur đã tạo nên một làn sóng nhiệt tình trong nước và hiện đang truyền cảm hứng cho các tu viện khác ở Châu Âu.

Solène Tadié

“Một sự khởi động của thế kỷ 12 theo phong cách của thế kỷ 21.” Chính với câu nói vui này mà các nữ tu Đan viện Xitô Boulaur (ở Occitanie, tây nam nước Pháp) mô tả dự án cải tổ đầy tham vọng mà các Sơ đã thiết kế cho địa danh lịch sử của mình.

“Câu nói đơn giản này đề cập đến một vũ trụ tổng thể của quá khứ, trở lại một thời gian khi Kitô giáo đạt tới đỉnh cao vinh quang ở Châu Âu — một kỷ nguyên đã lùi vào dĩ vãng mà nhiều người vẫn nghĩ đến với sự hoài niệm, khi Châu Âu đang chìm vào một cuộc khủng hoảng ơn gọi chưa từng có và một làn sóng đóng cửa các tu viện.

Trong bối cảnh nhạy cảm đối với Giáo hội Công giáo, thông báo gần đây của một kế hoạch tái xây dựng trị giá 4 triệu euro (4,5 triệu Mỹ kim) cho đan viện Fontevrist cổ này, nằm trong một ngôi làng nhỏ nghèo của Pháp, đã vang lên như một ân huệ của Đấng Quan phòng. Tòa nhà lịch sử của thế kỷ 12, nơi là nhà ở của cộng đoàn nữ tu Xitô từ năm 1949, ở trong tình trạng rất xấu khi cộng đoàn Xitô quyết định khôi phục nó.

Bắt đầu ngay cuối thời gian cách ly coronavirus, công trình bao gồm việc tái xây dựng lại một trại bò rộng lớn — dự kiến sẵn sàng chào đón đàn gia súc trong mùa Giáng sinh — và một xưởng sản xuất phó-mát, mứt, pâtés và bột.

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Mục tiêu không gì khác hơn ngoài việc tái tạo lại một đại nông trại tu viện cổ, cho phép các nữ tu có thể chăm sóc cho toàn bộ dây chuyền sản xuất của mình, sử dụng những tài nguyên trong khu đất rộng 112 mẫu Anh (hơn 45,3 hécta) của mình: từ các loại cây ăn trái đến đàn bò và heo thả ngoài đồng.

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

Một cộng đoàn phát triển

Dự án táo bạo, được gọi là Grange 21, là đỉnh cao sức sống phi thường của cộng đoàn Boulaur, hiện tại có 27 thành viên (sẽ có 31 thành viên vào tháng Chín), trung bình có năm tân thỉnh sinh mỗi năm. Độ tuổi trung bình của cộng đoàn là 45 tuổi.

“Thật là một ân huệ tuyệt đẹp cho chúng tôi trong thời gian khi thiếu ơn gọi ở khắp nơi, nhưng nó cũng đòi hỏi trách nhiệm vì chúng tôi phải chăm sóc cho tất cả những phụ nữ này, những nhu cầu căn bản của họ, chăm sóc sức khỏe và nghỉ hưu,” Sơ Anne, hiện đang giám sát dự án, trao đổi với Register.

Năm năm trôi qua kể từ khi các nữ tu, noi theo Luật của Thánh Benedict, bắt đầu suy nghĩ về những cách để mở rộng tối đa việc sản xuất và lo liệu được một đời sống tươm tất cho mình, đồng thời trở thành một trung tâm vững chắc và thu hút trong một vùng xa xôi và khá nghèo.

Và tầm nhìn này đã tạo nên một tinh thần hăng hái sâu đậm trong toàn vùng và vượt xa hơn. Video giới thiệu năm 2019 đã rất thành công trên truyền thông xã hội và cũng nhận được lượng phủ sóng rộng trên cả truyền thông truyền thống.

Từ đó, những nguồn vốn bắt đầu đổ vào qua diễn đàn Kitô giáo CredoFunding, nhưng các nữ tu vẫn cần các khoản dâng cúng để biến dự án của họ thành hiện thực.

Bắt đầu từ mùa hè này, cộng đoàn sẽ chào đón những thiện nguyện viên sẵn sàng đóng góp công sức cá nhân trong việc xây dựng.

“Sẽ có những dự án cho mọi người tham gia trong suốt mùa hè, trong đó các thiện nguyện viên sẽ giúp chúng tôi làm gạch để xây dựng mặt trước của trại bò, sử dụng đất trong tu viện,” Sơ Anne nói, và lưu ý rằng cũng sẽ có một số người không phải tín hữu trong đó, họ đã được lay động và soi sáng bởi sức sống của cộng đoàn, và trên hết, bởi tính táo bạo trong khả năng điều hành của cộng đoàn toàn nữ này.

Về vấn đề đó, các chị nữ tu liên lạc với các tu viện khác cũng như các hiệp hội và doanh nghiệp giáo dân là những người sẵn sàng đi theo con đường của họ, mỗi người theo mỗi cách riêng.

Tại một thời điểm khi vị trí của phụ nữ trong Giáo hội bị tranh cãi nhiều và bị biến thành công cụ chính trị, dự án này khai sinh như một lời nhắc nhở sự thật rằng truyền thống tu viện luôn là một con đường cho các nữ tu thể hiện trọn vẹn và tự do tiềm năng của họ.

Ngành nông nghiệp là một ngành trở thành thế giới thống trị của nam giới, suốt nhiều thế kỷ nó đã là một con đường để các nữ tu bảo đảm sự độc lập về kinh tế của họ. “Trong Dòng Xitô của chúng tôi, việc các nữ đan viện trưởng cưỡi ngựa đến thăm những vùng đất và cơ sở của họ là việc rất bình thường trong thế kỷ 12,” Sơ Anne nói.

Nhưng dù mục tiêu của các nữ tu “nhằm thúc đẩy tài năng nữ giới”, thì các Sơ nhấn mạnh rằng bước tiếp cận của họ là sự bao gồm.

Sơ Anne nói: “Chúng tôi rất vui được hợp tác với nam giới và tài năng riêng của họ, đồng thời chúng tôi không chấp nhận bị gò bó, và bị cho rằng chúng tôi chỉ là những nữ tu nhỏ bé không có khả năng tự phát triển các dự án quy mô lớn. Chúng tôi biết mình có thể làm được, nhưng chúng tôi cần nỗ lực vì điều đó, hiệp nhất và biết rõ chúng tôi sẽ đi đến đâu, cùng với Thiên Chúa, luôn luôn như vậy.”

Những điều thời trung cổ dạy cho chúng ta

Xuất phát từ truyền thống, với một cái nhìn tự tin về tương lai, các nữ tu mạnh dạn bước vào dự án đại trang trại của họ, lấy cảm hứng từ Thời Hoàng kim của Dòng Xitô thế kỷ 12 và 13.

Thời kỳ đời sống ẩn tu nở rộ trên khắp Châu Âu chứng kiến nền tảng của hàng trăm tu viện ra đời chỉ trong vài thập kỷ, đã có tác động mạnh mẽ đến toàn xã hội thời đó, cho phép nền kinh tế phát triển qua nông nghiệp. Sự năng động chú ý đến việc xây dựng các con đường, mạng lưới địa hạt và các điểm họp chợ, được thành lập trên khắp các thành phố.

Sơ Anne nhắc lại rằng các nữ tu Dòng Xitô từng lao động chân tay rất nhiều và trao đổi thông tin, điều này khiến họ có thể viết những chuyên luận đầu tiên về nông nghiệp và giúp cho sự phát triển của một nền nông nghiệp tiên tiến ở Châu Âu.

“Chúng tôi muốn trung thành với sự năng động này, nó đã tác động đến nền kinh tế của thế kỷ 12, bằng những phương tiện của thế kỷ 21: Chúng tôi sẽ không có những xe bò như ngày xưa, nhưng những người Mỹ bạn của chúng tôi chắc chắn sẽ tự hào về chiếc máy cày John Deere của chúng tôi,” Sơ nói và cười lớn, và thêm rằng cũng như thời của những người xây dựng các nhà thờ chính tòa, mong muốn của họ là đẩy mạnh những tài năng của văn hóa hiện tại thông qua những đóng góp về nghệ thuật và kiến trúc được thiết kế để bảo tồn và nâng cao cảnh quan.

Một cộng đoàn nữ tu Xitô đem không khí tu viện thời trung cổ trở lại Pháp

“Cách tiếp cận như vậy có chi phí đáng kể, nhưng mục tiêu của chúng tôi không chỉ là kiếm sống trong 30 năm tới. Chúng tôi muốn xây dựng cho sự trường tồn, xây dựng một địa điểm lịch sử dài lâu để truyền lại cho các thế hệ tương lai — và thời Trung cổ là mẫu lý tưởng cho triết lý đó.”

Cũng cần phải nhớ rằng dự án Grange 21 cũng sẽ bao gồm việc xây dựng một thư viện lớn để lưu giữ các bản viết tay quý giá nhất của cộng đoàn, hầu hết chúng có niên đại từ thế kỷ 13 và 14.

Khi nhắc lại sức sống của các tu viện thời trung cổ đã cho phép Giáo hội phát triển và định hình vững chắc toàn cảnh văn hóa của phương Tây, Sơ Anne lập luận rằng việc lấy lại nguồn cội Tin Mừng trong văn hóa Châu Âu ngày nay chỉ có thể thông qua một cuộc canh tân tu viện có khả năng lay động những linh hồn hiện đại.

Hỗ trợ người dân địa phương

Một khía cạnh cốt lõi khác của dự án là lợi ích đáng kể mà người dân địa phương có thể nhận được từ nó trong những năm tới. Thật vậy, bằng cách biến tu viện thành một địa điểm văn hóa, du lịch và giáo dục thu hút, các chị nữ tu của đan viện Boulaur hy vọng họ có thể hỗ trợ cho các doanh nghiệp địa phương và giúp tạo ra những việc làm mới — ngoài việc cung cấp một cửa hàng tạp hóa cho những người trong địa phương không thể dễ dàng đi mua sắm trong thị trấn. Một tiện ích như vậy có thể mở rộng ra toàn khu vực về sau này, một khu vực hiện vẫn còn khá nghèo.

Sơ Anne nói: “Người dân trong khu vực rất quan tâm đến những gì chúng tôi đang làm, vì chúng tôi hoàn toàn ưu tiên cho các doanh nghiệp địa phương để thực hiện công việc tại tu viện, cũng như chúng tôi ủng hộ các kênh phân phối ngắn, bán trực tiếp cùng những sản phẩm chất lượng được sản xuất tại chỗ.”

“Chúng tôi rất muốn tạo ra một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới cho phép chúng tôi tự lo liệu cuộc sống, đồng thời hỗ trợ người dân theo khả năng, chú ý đến sự phát triển của xã hội.”

Solène Tadié là phóng viên Châu Âu của Register.


[Nguồn: ncregister]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 21/7/2020]