Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

Vị linh mục leo lên vách đá dựng đứng mỗi ngày để đến nhà thờ (VIDEO)

Vị linh mục leo lên vách đá dựng đứng mỗi ngày để đến nhà thờ (VIDEO)

21 tháng Hai, 2018
Vị linh mục leo lên vách đá dựng đứng mỗi ngày để đến nhà thờ (VIDEO)
PRINTSCREEN FACEBOOK | FAIR USE

Đức tin di chuyển được núi non … bằng cách này hay cách khác.

“Ai được lên núi CHÚA? Ai được ở trong đền thánh của Người? Đó là kẻ tay sạch lòng thanh” (Tv 24). Người ta có thể nói rằng Cha Haylesilassie Kahsay, một linh mục Cốp-tíc người Ethiopia, là một trong số những người đó.


Trong rặng núi Gheralta, thuộc miền bắc Ethiopia, Cha Kahsay đi bộ hai giờ đồng hồ mỗi ngày và sau đó leo lên một vách đá để đến Abuna Yemata Guh, một nhà thờ được khoét sâu vào trong vách đá, được trang trí với những bích họa sặc sỡ và hai mái vòm.

Theo truyền thống khi đi lên phải đi bằng chân không và không dùng dây thừng. Truyền thống Ki-tô hữu địa phương cho rằng “Chín vị Thánh” (nhóm các nhà thừa sai đầu tiên thế kỷ thứ V thúc đẩy sự phát triển Ki-tô giáo ở khu vực bây giờ là Ethiopia) sẽ bảo vệ những người leo lên những vách đá này.


Nhà thờ Abuna Yemata Guh được đục vào trong vách đá bởi Thánh Abuna Yemata, một trong chín vị thánh thừa sai, trong thế kỷ thứ VI, khi ngài từ Syria đến vùng này. Tuy nhiên, một số sử gia cho rằng một vài người trong nhóm 9 vị Thánh này có thể đến từ Constantinople hoặc Roma.

Cuộc sống thường ngày của Cha Haylesilassie Kahsay là lao động vào cầu nguyện. Cha thức dậy lúc bình minh và làm việc ở nhà cho đến 6 giờ sáng. Sau bữa ăn, cha bắt đầu đi bộ hai giờ đồng hồ để lên nhà thờ.

Đó là lúc bắt đầu việc leo vách đá. Nó là một vách đá cao 10 mét dựng đứng. Cha Kahsay nói với BBC, “Tôi không sợ khi tôi leo lên nhà thờ vì ngày nào tôi cũng leo. Nó cực kỳ khó, nhưng tôi tìm cách leo được.”


Khi cha lên tới nhà thờ, cha dành thời gian cầu nguyện và nghiên cứu. Cha dành hầu hết thời gian để nghiên cứu những sách cổ. “Tôi thấy rất hạnh phúc được đọc sách cả ngày. Vì ở đây rất yên tĩnh, thật sự chẳng có ai nói chuyện. Anh chỉ nói chuyện với Chúa và chia sẻ những bí mật của anh với Chúa. Rồi trí óc anh được tự do và hạnh phúc.”

Trong nhiều thế kỷ, những linh mục đến đây để chăm sóc cho ngôi nhà thờ này cũng được chôn trong đó. Nhưng chưa có linh mục nào bị chết, bị sẩy chân, hay bị tai nạn khi leo. Cha Kahsay cười nói, “Chín vị thánh sống trong rặng núi này giữ cho họ được an toàn.”



Bài này được đăng lần đầu trên Aleteia phiên bản tiếng Pháp và được dịch và đăng lại ở đây cho độc giả tiếng Anh.


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 22/2/2018]


Sứ điệp Ngày Giới trẻ Thế giới của Đức Thánh Cha Phanxico

Sứ điệp Ngày Giới trẻ Thế giới của Đức Thánh Cha Phanxico

“Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa” (Lc 1:30)

22 tháng Hai, 2018
Sứ điệp Ngày Giới trẻ Thế giới của Đức Thánh Cha Phanxico
Dưới đây là bản dịch (tiếng Anh) do Vatican cung cấp sứ điệp Đức Thánh Cha Phanxico gửi giới trẻ thế giới nhân dịp Ngày Giới trẻ Thế giới lần thứ 33, sẽ được tổ chức ở cấp giáo phận ngày 25 tháng Ba năm 2018, Chúa nhật Lễ Lá, với chủ đề, “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa” (Lc 1: 30).


+++


“Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa” (Lc 1:30)

Các bạn trẻ thân mến,

Ngày Giới trẻ Thế giới 2018 thể hiện một bước đi trong việc chuẩn bị cho Ngày Giới trẻ Thế giới (WYD) quốc tế sẽ diễn ra tại Panama tháng Một 2019. Chặng đường mới trong cuộc hành hương của chúng ta rơi vào cùng năm diễn ra Đại Hội đồng chung Thông thường của Thượng Hội đồng Giám mục với chủ đề: Giới trẻ, Đức tin và Nhận thức Ơn gọi. Đây là một sự trùng hợp thật vui mừng. Sự tập trung, sự cầu nguyện và suy tư của Giáo hội sẽ hướng đến chúng con những người trẻ tuổi, cùng với khát khao đón nhận, và trên hết là ôm lấy món quà quý giá là chính chúng con cho Thiên Chúa, cho Giáo hội và cho thế giới.

Như chúng con đã biết, chúng ta chọn mẫu gương và sự chuyển cầu của Mẹ Maria để đồng hành trên hành trình này, Mẹ là một người nữ trẻ của làng Na-da-rét được Chúa chọn làm Mẹ của Con của Ngài. Mẹ cùng đồng hành với chúng tiến đến Thượng Hội đồng và đến WYD ở Panama. Nếu năm trước chúng ta được hướng dẫn bởi lời hát của bài ca tán tụng của Mẹ – “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả” (Lc 1:49) – dạy chúng ta biết ghi nhớ quá khứ, thì năm nay cùng với Mẹ, chúng ta học cách lắng nghe tiếng của Chúa Đấng khơi dậy lòng dũng cảm và tặng ban ơn sủng cần thiết để biết đáp lại tiếng gọi của Ngài: “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa” (Lc 1:30). Đây là những lời từ chính sứ thần của Thiên Chúa, Tổng Lãnh Thiên Thần Gabriel, nói với Maria, một cô gái bình thường trong một làng quê nhỏ miền Galilê.

1. Đừng sợ!

Có thể hiểu được rằng, sự xuất hiện đột ngột của thiên sứ và lời chào huyền nhiệm của ngài: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà” (Lc 1:28), làm Mẹ Maria vô cùng lo âu, Mẹ ngạc nhiên trước sự mạc khải đầu tiên về giá trị và ơn gọi của Mẹ, tuy nhiên vẫn còn là bí ẩn đối với Mẹ. Maria, cũng giống như những vị khác trong các Sách Thánh, run sợ trước sự huyền nhiệm của tiếng gọi của Chúa, Mẹ liền đặt sự vĩ đại của chương trình của Người trước Mẹ và làm Mẹ cảm thấy tất cả sự bé mọn của Mẹ như một tạo vật khiêm nhường. Nhìn thấu suốt trong tâm hồn của Mẹ, Thiên Thần nói: “Đừng sợ!” Thiên Chúa cũng đọc được tận sâu thẳm tâm hồn chúng ta. Người biết rõ những thách đố chúng ta phải đương đầu trong cuộc sống, đặc biệt khi chúng ta phải đối với với những lựa chọn nền tảng để quyết định chúng ta sẽ là ai và chúng ta sẽ làm gì trong thế giới này. Đó là “sự run sợ” mà chúng ta cảm nhận khi đứng trước những quyết định về tương lai của mình, về cuộc sống, về ơn gọi của chúng ta. Trong những lúc như vậy chúng ta bị bấn loạn và bị các nỗi sợ hãi bủa vây.

Và các bạn trẻ thân yêu, những nỗi sợ hãi của chúng con là gì? Điều gì làm chúng con lo lắng nhất? Nhiều người chúng con có một sự sợ hãi “ẩn giấu” đó là không được yêu thương, không được tôn trọng hoặc chấp nhận với chính con người của chúng con. Ngày nay, có rất nhiều bạn trẻ cảm thấy cần phải khác biệt với chính con người thật của họ, với nỗ lực thích ứng theo một tiêu chuẩn thường là giả tạo và không thể đạt được. Họ liên tục phải “photoshop” hình ảnh của họ, che giấu đàng sau những mặt nạ và những giá trị giả tạo, gần như trở thành bản ngã ngụy tạo. Nhiều bạn bị ám ảnh bởi việc tìm càng nhiều “Like” càng tốt. Nhiều nỗi sợ hãi và những bấp bênh nổi lên trong ý thức về sự thiếu thốn này. Các bạn khác thì sợ rằng họ sẽ không tìm được sự an toàn về tình cảm và sợ rằng họ sẽ bị cô đơn. Đứng trước sự bấp bênh về việc làm, nhiều bạn sợ rằng họ sẽ không tìm được một vị trí nghề nghiệp phù hợp, hay để làm trọn ước mơ của họ. Ngày nay một số đông các bạn trẻ mang rất nhiều nỗi sợ hãi, cả người có tín ngưỡng lẫn không tín ngưỡng. Quả thật, ngay cả những người đã đón nhận được món quà đức tin và nghiêm túc tìm kiếm ơn gọi của mình cũng không thoát khỏi một số nỗi sợ hãi. Một số bạn nghĩ rằng: có thể Chúa đang đòi hỏi hoặc sẽ đòi hỏi quá nhiều nơi tôi; bước theo con đường Ngài đã vạch ra cho tôi, có thể tôi sẽ không được hạnh phúc thật, hoặc tôi sẽ không thể thực hiện được những gì Ngài yêu cầu nơi tôi. Có bạn thì nghĩ: nếu tôi đi theo con đường Chúa chỉ cho tôi, ai có thể bảo đảm rằng tôi có khả năng đi trọn con đường đó? Có thể tôi sẽ ngã lòng? Có thể tôi sẽ mất nhiệt huyết? Liệu tôi có thể bền gan trong suốt cuộc đời?

Trong những lúc sự hoài nghi và sợ hãi lấp đầy tâm hồn chúng ta, sự nhận thức trở nên vô cùng cần thiết. Nó cho phép chúng ta mang đến trật tự giữa những bấn loạn về tư tưởng và cảm xúc, để hành động theo đường ngay và cẩn trọng. Trong tiến trình này, bước đầu tiên để đánh bại những sự sợ hãi là phân định chúng thật rõ ràng, để giúp chúng con không lãng phí thời gian và năng lượng do bị tóm lấy bởi những con ma trống rỗng và lạnh lùng. Và vì thế, cha mời gọi tất cả chúng con hãy nhìn kỹ vào tâm hồn mình và “đặt tên” cho những sự sợ hãi của chúng con. Hãy tự hỏi bản thân: điều gì làm tôi lo lắng, điều gì làm tôi lo sợ nhất trong thời điểm này của cuộc đời tôi? Điều gì ngăn chặn và cản bước tiến của tôi? Tại sao tôi thiếu can đảm để đưa ra những lựa chọn quan trọng cho tôi? Đừng e ngại phải đối mặt với những nỗi sợ hãi một cách trung thực, để nhận biết chúng là gì và đặt cho chúng một cái tên. Kinh Thánh không bỏ qua kinh nghiệm của con người về sự sợ hãi cũng như những nguyên nhân gây ra chúng. Ông Abraham sợ (x. St 12:10ff), Gia-cóp sợ (x. St 31:31; 32:7), và Môi-sê cũng vậy (x. Xh 2:14; 17:4), Phê-rô (x. Mt 26:69ff) và các Tông đồ (x. Mc 4:38-40; Mt 26:56). Chính Chúa Giê-su đã trải qua nỗi sợ hãi và thống khổ, mặc dù theo một cách không thể so sánh được (x. Mt 26:37; Lc 22:44).

“Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” (Mc 4:40). Qua lời khiển trách các môn đệ, Chúa Giê-su giúp chúng ta hiểu được rằng trở ngại cho đức tin thường không phải là sự hoài nghi nhưng là sự sợ hãi. Từ đó chúng ta hiểu rằng, sự nhận thức giúp phân định những nỗi sợ hãi của chúng ta và do đó có thể giúp chúng ta vượt thắng chúng, mở ra cho chúng ta sự sống và giúp chúng ta bình tĩnh đối mặt với những thách đố trên hành trình của mình. Đặc biệt đối với chúng ta là Ki-tô hữu, sự sợ hãi không bao giờ là lời nói cuối cùng nhưng trở thành một cơ hội để thực hành đức tin vào Thiên Chúa … và cuộc sống! Nghĩa là tin vào sự tốt lành căn bản của sự sống mà Thiên Chúa đã ban tặng cho chúng ta và vững tin rằng Ngài sẽ dẫn đưa chúng ta đến cùng đích tốt đẹp, cho dù những hoàn cảnh và những thăng trầm thường làm chúng ta hoang mang. Nếu chúng ta chìm trong những sự sợ hãi, chúng ta sẽ trở nên cô đơn và đóng chặt cửa để bảo vệ mình trước mọi sự và mọi người, và chúng ta ở trong tình trạng tê liệt. Chúng ta phải hành động! Đừng bao giờ khóa chặt bản thân! Trong các Sách Thánh cụm từ “đừng sợ” được lặp đi lặp lại 365 lần theo những cách diễn tả khác nhau, dường như muốn nói với chúng ta rằng Chúa muốn chúng ta thoát khỏi sự sợ hãi từng ngày trong năm.

Sự nhận thức là tuyệt đối cần thiết khi đi tìm ơn gọi trong cuộc sống. Thường thường ơn gọi của chúng ta ban đầu không dứt khoát hoặc rõ ràng nhưng là một điều gì đó chúng ta dần dần hiểu được. Như vậy, nhận thức không được xem như một nỗ lực xét nội tâm của cá nhân, với mục đích hiểu rõ hơn sự trang điểm nội tâm của chúng ta để làm chúng ta mạnh mẽ và đạt được một sự cân bằng nào đó. Trong những trường hợp như vậy, con người có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn khóa mình trong chân trời giới hạn của những khả năng và quan điểm của họ. Nhưng, ơn gọi là một tiếng gọi từ trời, và trong bối cảnh này sự nhận thức chính là mở lòng mình ra trước Đấng lên tiếng gọi. Vì thế cần phải có thời gian thinh lặng cầu nguyện để nghe được tiếng của Thiên Chúa vang lên trong lương tâm của chúng ta. Chúa gõ cửa tâm hồn chúng ta, như Ngài đã làm với Mẹ Maria; Người khao khát thiết lập tình bạn với chúng ta qua sự cầu nguyện, nói với chúng ta qua Kinh Thánh, ban tặng cho chúng ta lòng thương xót trong Bí tích Hòa giải, và trở nên một với chúng ta trong Bí tích Thánh Thể.

Một điều quan trọng khác nữa là đối thoại và gặp gỡ tha nhân, những anh em chị em của chúng ta trong đức tin là những người có nhiều kinh nghiệm hơn, vì họ giúp chúng ta nhìn rõ hơn và biết khôn ngoan chọn lựa giữa nhiều con đường. Khi Samuel nghe tiếng gọi của Chúa, ngay lúc đó chàng thiếu niên không nhận ra tiếng gọi. Cậu ba lần chạy đến Ê-li, vị tư tế cao tuổi cuối cùng đã gợi ý cho cậu cách trả lời trước tiếng gọi của Chúa: “Nếu Người gọi con, con hãy thưa: ‘Lạy Chúa xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang lắng nghe.’” (1 Sam 3:9). Trong những lúc hoài nghi chúng con biết rằng chúng con có thể cậy dựa vào Giáo hội. Cha biết có rất nhiều linh mục tốt, những người nam nữ sống đời thánh hiến và những tín hữu giáo dân, nhiều người trong số đó cũng trẻ tuổi, họ có thể trợ giúp chúng con như những anh em chị em trong đức tin. Được soi sáng bởi Thánh Thần, họ sẽ giúp chúng con làm cho những hoài nghi của mình trở nên có ý nghĩa và hiểu được chương trình ơn gọi của mình. Tha nhân không chỉ là một người hướng dẫn tinh thần, nhưng cũng là người giúp chúng ta biết mở lòng ra trước những sự phong phú của cuộc sống mà Chúa ban tặng cho chúng ta. Thật quan trọng phải tạo ra được những không gian trong các thành phố và cộng đoàn của chúng ta để phát triển, để ước mơ và để nhìn về những chân trời mới! Đừng bao giờ đánh mất lòng nhiệt huyết của tình bạn và cộng đoàn, cũng như niềm vui cùng nhau mơ ước, cùng nhau bước đi. Người Ki-tô hữu đích thực không ngại mở lòng mình ra với tha nhân và chia sẻ với họ những không gian quan trọng của mình, biến chúng thành những không gian của tình huynh đệ. Các bạn trẻ thân mến, đừng để cho ngọn lửa tuổi trẻ của chúng con bị dập tắt trong bóng đêm của một căn phòng khóa kín cửa trong đó cửa sổ duy nhất mở ra với thế giới bên ngoài là bộ máy vi tính hoặc điện thoại thông minh. Hãy mở rộng những cánh cửa cuộc sống của chúng con! Mong sao cho thời gian và không gian của chúng con được tràn đầy những mối quan hệ trọn vẹn ý nghĩa, những con người thật, để chia sẻ những kinh nghiệm cụ thể và thiết thực về cuộc sống hàng ngày với họ.

2. Mẹ Maria!

“Ta đã gọi ngươi bằng chính tên ngươi” (Is 43:1). Lý do thứ nhất để không e sợ là Thiên Chúa đã gọi chúng ta bằng chính tên của chúng ta. Sứ thần của Chúa, Thiên Thần đã gọi Maria bằng chính tên của Mẹ. Quyền năng đặt tên thuộc về Thiên Chúa. Trong công trình tạo dựng, Người đặt tên cho mọi loài thụ tạo. Đàng sau mỗi tên gọi có một giá trị đặc thù, nó là độc nhất trong mỗi loài, trong mỗi con người; bản thể yêu thương đó chỉ một mình Thiên Chúa biết. Đặc quyền này của Thiên Chúa đã được chia sẻ với con người khi Chúa mời con người đặt tên cho những loài động vật, những loài chim và con cái của mình (St 2:19-21; 4:1). Nhiều nền văn hóa chia sẻ tầm nhìn Kinh Thánh rất sâu sắc này; họ tìm thấy trong một tên gọi mạc khải về sự huyền nhiệm của sự sống và ý nghĩa của cuộc sống.

Khi Chúa gọi một người bằng chính tên của họ, Ngài cũng tỏ lộ cho người đó ơn gọi của Ngài, chương trình thánh thiêng và hoàn thiện của Ngài, qua đó người được gọi trở thành một món quà cho tha nhân và trở thành duy nhất. Và khi Thiên Chúa muốn mở rộng những chân trời cuộc sống, Ngài tặng ban một tên gọi mới cho người mà Ngài đang gọi, như Ngài đã làm với Si-mon, người mà Ngài gọi là “Phê-rô.” Từ đây đã trở thành một truyền thống đặt tên mới khi đi vào dòng tu, để xác định một giá trị và sứ mạng mới. Vì tiếng gọi của Thiên Chúa là độc nhất và riêng cho từng người, chúng ta cần phải có lòng can đảm để đoạn tuyệt bản thân khỏi những áp lực bị định hình bởi những hình thức rập khuôn, để đời sống chúng ta có thể thực sự trở thành một món quà đích thực và duy nhất cho Thiên Chúa, cho Giáo hội và cho mọi người.

Các bạn trẻ thân mến, được gọi bằng chính tên của mình là dấu chỉ của phẩm giá to lớn của chúng ta trước mặt Thiên Chúa và là dấu chỉ tình yêu của Ngài dành cho chúng ta. Chúa gọi mỗi người chúng con bằng chính tên của mình. Tất cả chúng con đều là “con” của Thiên Chúa, quý giá trong mắt của Ngài, đáng được tôn trọng và được yêu thương (x. Is 43:4). Hãy chào đón cuộc đối thoại với niềm vui mà Ngài tặng ban cho chúng con, lời kêu gọi Ngài gửi đến chúng con, gọi chúng con bằng chính tên của chúng con.

3. Chúng con đã tìm được sự yêu thương cách đặc biệt nơi Thiên Chúa

Lý do chính tại sao Mẹ Maria không e sợ là Mẹ đã tìm thấy sự yêu thương cách đặc biệt nơi Thiên Chúa. Cụm từ “ơn sủng” nói lên tình yêu được tặng ban nhưng không, không mang nợ. Chúng ta phải biết rằng chúng ta không cần phải tìm kiếm sự thân thích và giúp đỡ của Thiên Chúa bằng cách trình lên Ngài một “bản Lý lịch xuất sắc,” đầy bằng cấp cao và những thành tựu! Thiên sứ nói với Mẹ Maria rằng Mẹ đã được sự yêu thương đặc biệt nơi Thiên Chúa, chứ không phải là Mẹ sẽ đạt được điều đó trong tương lai. Và cách trình bày bằng lời nói của thiên thần giúp chúng ta hiểu rằng ơn sủng của Chúa là liên tục, không phải là một điều gì đó đang đi qua hoặc lướt nhanh; vì lý do này, ơn sủng không bao giờ cạn. Và cả trong tương lai, ơn sủng của Chúa sẽ luôn đổ xuống để nâng đỡ chúng ta, đặc biệt trong những thời gian thử thách và đen tối.

Sự hiện hữu liên tục của ơn sủng của Chúa khuyến khích chúng ta ôm chặt lấy ơn gọi của mình với lòng tín thác; ơn gọi của chúng ta đòi hỏi một sự cam kết của lòng trung thành cần được canh tân mỗi ngày. Hành trình ơn gọi của chúng ta không phải không có thập giá: không chỉ những hoài nghi nội tâm của chúng ta, nhưng cả những cám dỗ thường xuyên xảy đến trên hành trình. Cảm giác của sự thiếu thốn đeo đuổi người môn đệ của Đức Ki-tô đến tận cùng. Nhưng người đó hiểu được sự trợ giúp của ơn sủng của Chúa.

Lời của Sứ thần bất ngờ phủ lấp những nỗi sợ hãi của con người chúng ta, phá tan chúng bằng sức mạnh của Tin Mừng mà chúng ta là những sứ giả: cuộc sống của chúng ta không đơn thuần là một cơ hội hay một cuộc chiến đấu sinh tồn, nhưng mỗi chúng ta là một câu truyện được thương yêu bởi Thiên Chúa. Rằng chúng ta đã “tìm được ơn sủng trong ánh mắt của Ngài” nghĩa là Đấng Tạo Hóa nhìn thấy một vẻ đẹp duy nhất trong hữu thể của chúng ta và Người có một chương trình vĩ đại cho cuộc sống của chúng ta. Dĩ nhiên, sự ý thức chắc chắn về điều này không giải quyết được mọi vấn đề của chúng ta và nó cũng không cất khỏi chúng ta những sự bấp bênh của cuộc sống. Nhưng nó có sức mạnh biến đổi sâu sắc cuộc sống chúng ta. Một ngày mai vô định của chúng ta không phải là sự đe dọa đen tối mà chúng ta phải vượt qua, nhưng là một thời gian ích lợi được tặng ban cho chúng ta để sống ơn gọi riêng biệt duy nhất của chúng ta, và để chia sẻ nó với anh em chị em của chúng ta trong Giáo hội và trên thế giới.

4. Can đảm trong thời gian hiện tại

Từ sự chắc chắn rằng ơn sủng của Chúa luôn ở cùng chúng ta sẽ tạo ra sức mạnh cho lòng can đảm trong thời gian hiện tại: lòng can đảm để dấn bước mang theo những gì Thiên Chúa yêu cầu nơi chúng ta ở đây và ngay bây giờ, trong mọi lĩnh vực cuộc sống của chúng ta; lòng can đảm để ôm ghì lấy ơn gọi Thiên Chúa đã mạc khải cho chúng ta; lòng can đảm sống đức tin mạnh mẽ không che giấu hay giảm bớt.

Đúng, khi chúng ta mở lòng ra trước ơn sủng của Thiên Chúa, những điều không thể sẽ trở thành hiện thực. “Có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại được chúng ta?” (Rm 8:31). Ơn sủng của Chúa chạm đến thời gian “bây giờ” của cuộc sống chúng con, “đón lấy” con người thật của chúng con, với tất cả những nỗi sợ hãi và những giới hạn của chúng con, nhưng ơn sủng cũng mạc khải những chương trình vĩ đại của Người! Những người trẻ chúng con cần phải biết rằng có một người thật sự tin tưởng chúng con: xin chúng con hãy biết rằng Đức Giáo hoàng rất tin tưởng nơi chúng con, rằng Giáo hội rất tin tưởng nơi chúng con! Về phần chúng con, hãy vững tin vào Giáo hội!

Maria trẻ tuổi đã được trao phó một công cuộc quan trọng, chính bởi vì Mẹ còn trẻ. Chúng con những người trẻ tuổi có sức mạnh khi chúng con bước qua một giai đoạn của cuộc đời khi năng lượng còn tràn trề. Hãy sử dụng sức mạnh này và năng lượng này để làm cho thế giới tốt hơn, bắt đầu từ những thực tại gần gũi nhất với chúng con. Cha muốn chúng con được trao phó những trách nhiệm quan trọng trong Giáo hội; để có thể có sự can đảm tạo ra không gian cho chúng con; và chúng con có thể được chuẩn bị để đón nhận những trách nhiệm này.

Một lần nữa cha mời chúng con chiêm ngưỡng tình yêu của Mẹ Maria: một tình yêu ân cần, nhiệt huyết và cụ thể. Một tình yêu đầy sự táo bạo và hoàn toàn tập trung vào món quà cho đi. Một Giáo hội được thấm đẫm những giá trị này của Mẹ Maria sẽ luôn là một Giáo hội lên đường, một Giáo hội vượt xa hơn những giới hạn và biên giới của mình để làm cho ơn sủng Giáo hội đã đón nhận được tỏa lan. Nếu chúng ta cho phép bản thân mình được chạm đến bởi mẫu gương của Mẹ Maria, chúng ta sẽ thật sự sống đức ái là nhân đức thúc giục chúng ta mến Chúa trên hết mọi sự và hơn cả bản thân chúng ta, và yêu thương những người chúng ta chia sẻ cuộc sống hàng ngày. Và chúng ta cũng sẽ yêu thương cả những người có vẻ rất khó ưa. Đó là một tình yêu phục vụ và tận hiến, trên hết hướng đến những người yếu đuối nhất và nghèo khổ nhất, một tình yêu biến đổi khuôn mặt của chúng ta và làm chúng ta tràn đầy niềm vui.

Cha muốn kết thúc bằng những lời rất đẹp của Thánh Bê-na-đô trong một bài giảng nổi tiếng về mầu nhiệm Truyền tin, những lời diễn tả sự mong đợi của toàn nhân loại trong câu trả lời của Mẹ Maria: “Ôi Mẹ Đồng Trinh, Mẹ nghe biết rằng Mẹ sẽ thụ thai và sinh một con trai; Mẹ nghe biết rằng việc đó sẽ không bởi một người đàn ông nhưng bởi Chúa Thánh Thần. Thiên sứ chờ đợi một câu trả lời … Chúng con cũng vậy, ôi lạy Mẹ, chúng con đang chờ đợi lời thương xót của Mẹ … Nhờ câu trả lời ngắn gọn của Mẹ mà chúng con được tái sinh để được đưa trở lại với sự sống … Đây là điều toàn nhân loại mong chờ, phủ phục dưới chân Mẹ … Xin hãy nhanh chóng trả lời, ôi lạy Mẹ Đồng Trinh” (Bài giảng 4, 8-9; Opera Omnia).

Các bạn trẻ thân yêu, Chúa Giê-su, Giáo hội, thế giới đang chờ đợi câu trả lời của chúng con cho tiếng gọi duy nhất mà mỗi chúng con nhận được trong cuộc sống này! Ngày Giới trẻ Thế giới ở Panama đang đến gần, cha mời gọi chúng con hãy chuẩn bị cho buổi họp mặt của chúng ta với niềm vui và lòng nhiệt huyết của những người muốn tham dự vào một cuộc phiêu lưu vĩ đại như vậy. Ngày Giới trẻ Thế giới dành cho những người gan dạ! Không dành cho những người chỉ đi tìm sự thoải mái tiện nghi và những người vội rút lui mỗi khi gặp khó khăn. Chúng con có dám chấp nhận thử thách không?

Viết từ Vatican, 11 tháng Hai 2018

Chúa nhật thứ VI Mùa Thường niên

Kính nhớ Mẹ Đồng Trinh Diễm Phúc Lộ Đức

PHANXICO

[Văn bản chính: Tiếng Anh]


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 22/2/2018]