Sứ điệp của Đức Thánh Cha nhân Ngày Thế giới Bệnh nhân lần thứ 33 (11 tháng 2 năm 2025), 27.01.2025
*******
Sau đây là Sứ điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô nhân Ngày Thế giới Bệnh nhân lần thứ 33, diễn ra vào ngày 11 tháng 2, phụng vụ lễ nhớ Đức Mẹ Lộ Đức, với chủ đề: “Hy vọng không làm chúng ta thất vọng” (Rm 5:5) nhưng củng cố chúng ta trong những thời gian thử thách:
_________________________________
Sứ điệp của Đức Thánh Cha
“Hy vọng không làm chúng ta thất vọng” (Rm 5:5),
nhưng củng cố chúng ta trong những thời gian thử thách
Anh chị em thân mến,
Chúng ta cử hành Ngày Thế giới Bệnh nhân lần thứ 33 trong Năm Thánh 2025, trong đó Giáo hội mời gọi chúng ta trở thành “những người lữ hành hy vọng”. Lời Chúa đồng hành với chúng ta, và theo lời của Thánh Phaolô, trao cho chúng ta một sứ điệp đầy khích lệ: “Hy vọng không làm chúng ta thất vọng” (Rm 5:5); thực vậy, nó củng cố chúng ta trong những lúc thử thách.
Đây là những lời an ủi, nhưng chúng cũng có thể gây bối rối, đặc biệt là đối với những người đang đau khổ. Chẳng hạn, làm sao chúng ta có thể mạnh mẽ khi cơ thể chúng ta đang là nạn nhân của những căn bệnh nghiêm trọng, suy nhược đòi hỏi phải điều trị tốn kém trong khi chúng ta có thể không đủ khả năng chi trả? Làm sao chúng ta có thể thể hiện sự mạnh mẽ, khi cùng với những đau khổ của chính bản thân, chúng ta nhìn thấy những người thân yêu hỗ trợ chúng ta nhưng lại thấy bất lực không thể giúp chúng ta? Trong những hoàn cảnh này, chúng ta cảm thấy cần một sức mạnh lớn hơn sức mạnh của chính mình. Chúng ta nhận ra rằng chúng ta cần sự trợ giúp của Chúa, cần ân sủng của Người, sự Quan phòng của Người và sức mạnh là món quà của Chúa Thánh Thần (x. Giáo lý Giáo hội Công giáo, 1808).
Chúng ta hãy dừng lại một chút để suy ngẫm về cách Thiên Chúa luôn gần gũi với những người đang đau khổ theo ba con đường cụ thể: qua sự gặp gỡ, món quà và sự chia sẻ.
1. Gặp gỡ. Khi Chúa Giêsu sai bảy mươi hai môn đệ đi rao giảng (x. Lc 10:1-9), Người bảo họ công bố cho người bệnh: “Triều đại Thiên Chúa đã đến gần các ông” (c. 9). Nói cách khác, Chúa yêu cầu các ông giúp người bệnh nhìn thấy sự yếu đuối của họ như một cơ hội để gặp gỡ Chúa, dù có đau đớn và khó hiểu đến đâu. Trong những lúc đau ốm, chúng ta cảm nhận được tính mỏng giòn của con người ở mặt thể chất, tâm lý và tinh thần. Tuy nhiên, chúng ta cũng cảm nghiệm được sự gần gũi và lòng trắc ẩn của Thiên Chúa, Đấng qua Chúa Giêsu đã chia sẻ sự đau khổ của con người chúng ta. Thiên Chúa không bỏ rơi chúng ta và thường làm chúng ta ngạc nhiên bằng cách trao ban cho chúng ta sức mạnh mà chúng ta không bao giờ mong đợi, và không bao giờ tự mình tìm thấy.
Do đó, bệnh tật trở thành một cơ hội cho một cuộc gặp gỡ biến đổi, khám phá ra tảng đá vững chắc mà chúng ta có thể bám chặt vào giữa những giông tố của cuộc sống, một kinh nghiệm làm cho tất cả chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả khi phải trả giá đắt, vì nó dạy chúng ta rằng chúng ta không đơn độc. Đau khổ luôn mang đến một lời hứa huyền nhiệm của ơn cứu độ, vì nó làm cho chúng ta trải nghiệm sự gần gũi và thực tế của sự hiện diện an ủi của Thiên Chúa. Theo cách này, chúng ta biết được “sự viên mãn của Tin Mừng với tất cả lời hứa và sự sống của Tin mừng” (THÁNH GIOAN PHAOLÔ II, Diễn từ với giới trẻ, New Orleans, ngày 12 tháng 9 năm 1987).
2. Điều này đưa chúng ta đến cách thứ hai mà Thiên Chúa gần gũi với người đau khổ: như một món quà. Hơn bất cứ điều gì khác, sự đau khổ làm cho chúng ta nhận ra rằng niềm hy vọng đến từ Chúa. Do đó, trên tất cả, đó là một món quà cần được đón nhận và vun trồng, bằng cách luôn giữ “sự trung thành với lòng trung tín của Thiên Chúa”, theo cách diễn đạt tuyệt vời của nhà văn Madeleine Delbrêl (x. La speranza è una luce nella notte, Vatican City 2024, Lời tựa).
Thật vậy, chỉ trong sự phục sinh của Chúa Kitô, cuộc sống và vận mệnh của chúng ta mới tìm thấy vị trí của nó trong chân trời vô tận của cõi vĩnh hằng. Chỉ trong mầu nhiệm vượt qua của Chúa Giêsu, chúng ta mới đạt được sự chắc chắn rằng “cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa” (Rm 8:38-39). “Niềm hy vọng lớn lao” này là nguồn gốc của tất cả những tia sáng bé nhỏ giúp chúng ta nhìn thấy con đường của mình qua các thử thách và trở ngại của cuộc sống (x. BENEDICT XVI, Spe Salvi, 27, 31). Chúa phục sinh thậm chí còn tiến xa hơn đến mức đồng hành cùng chúng ta trên đường, giống như Người đã làm với các môn đệ trên đường về Emmau (x. Lc 24:13-53). Cũng như họ, chúng ta có thể chia sẻ với Chúa những lo lắng, bận tâm và thất vọng của mình, và lắng nghe lời Người, Lời soi sáng và sưởi ấm trái tim chúng ta. Giống như các môn đệ, chúng ta cũng có thể nhận ra Người hiện diện trong việc bẻ bánh và từ đó chúng ta cảm nhận được, ngay cả trong hiện tại, “thực tại lớn hơn” đang đến gần chúng ta và khôi phục lòng can đảm và sự vững tin của chúng ta.
3. Bây giờ chúng ta đến với cách thứ ba Chúa gần gũi chúng ta: thông qua việc chia sẻ. Những nơi đau khổ thường cũng là nơi chia sẻ và làm phong phú lẫn nhau. Đã bao nhiêu lần chúng ta học được cách hy vọng bên giường bệnh! Có bao nhiêu lần, chúng ta học được niềm tin qua sự gần gũi của chúng ta với những người đau khổ! Đã bao nhiêu lần chúng ta khám phá ra tình yêu khi chúng ta chăm sóc những người đang cần! Chúng ta nhận ra rằng chúng ta là những “thiên thần” của hy vọng và là sứ giả của Chúa cho nhau, tất cả chúng ta cùng nhau: dù là bệnh nhân, bác sĩ, y tá, các thành viên gia đình, bạn bè, linh mục, nam nữ tu sĩ, bất kể chúng ta ở đâu, dù trong gia đình hay trong phòng khám, viện dưỡng lão, bệnh viện hay trung tâm y tế.
Chúng ta cần học cách trân quý vẻ đẹp và ý nghĩa của những cuộc gặp gỡ đầy ân sủng này. Chúng ta cần học cách trân trọng nụ cười hiền hậu của một y tá, lòng biết ơn và sự tin tưởng của một bệnh nhân, khuôn mặt chăm sóc của một bác sĩ hoặc tình nguyện viên, hoặc vẻ mặt lo lắng và chờ đợi của một người bạn đời, một đứa con, một đứa cháu hoặc một người bạn thân. Tất cả những điều này là những tia sáng cần được giữ gìn; ngay cả giữa đêm đen của nghịch cảnh, chúng vẫn mang lại cho chúng ta sức mạnh, đồng thời dạy chúng ta về ý nghĩa sâu sắc hơn của sự sống, trong tình yêu và sự gần gũi (x. Lc 10:25-37).
Thưa anh chị em, những người đang đau yếu hoặc đang chăm sóc người đau khổ, trong Năm Thánh này, anh chị em đóng một vai trò đặc biệt quan trọng. Hành trình chung của anh chị em là một dấu chỉ cho mọi người: “một bài thánh ca về phẩm giá con người, một bài ca hy vọng” (Spes Non Confundit, 11). Những giai điệu của bài thánh ca này vượt xa hơn những căn phòng và giường bệnh của các cơ sở y tế, và khơi dậy “sự tham gia hợp xướng của toàn thể xã hội” trong đức ái (ibid.) trong một sự hòa hợp đôi khi khó đạt được, nhưng chính vì lý do đó mà nó đầy an ủi và mạnh mẽ, có khả năng mang đến ánh sáng và sự ấm áp ở bất cứ nơi nào cần nhất.
Toàn thể Giáo hội cảm ơn anh chị em vì điều này! Tôi cũng vậy, và tôi luôn nhớ đến anh chị em trong lời cầu nguyện của tôi. Tôi phó thác anh chị em cho Đức Mẹ, Đấng là Sức khỏe của Người bệnh, bằng những lời mà rất nhiều anh chị em của chúng ta đã thưa với Mẹ trong giờ phút cần thiết nhất của họ:
Lạy Mẹ Thiên Chúa, chúng con tìm đến sự che chở của Mẹ.
Xin đừng khinh dể lời cầu xin của chúng con trong cơn túng thiếu,
nhưng xin luôn cứu chúng con khỏi mọi cơn nguy biến, lạy Đức Nữ Trinh Quang vinh và Đầy Ơn phúc.
Tôi chúc lành cho anh chị em, cùng với gia đình và những người thân yêu của anh chị em, và tôi xin anh chị em đừng quên cầu nguyện cho tôi.
Rome, Đền Thờ Thánh Gioan Lateran, 14 Tháng 01, 2025
PHANXICÔ
___________________________
[Nguồn: vatican.va]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 28/01/2025]