Bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô: “Anh chị em thân mến, đây là giờ của yêu thương!”
Antoine Mekary | ALETEIA
18/05/25
Đức Lêô XIV đã chính thức bắt đầu thừa tác vụ của Thánh Phêrô với Thánh lễ tại Quảng trường Thánh Phêrô.
Đức Giáo hoàng Lêô XIV đã chính thức bắt đầu thức tác vụ Thánh Phêrô trong Thánh lễ sáng nay tại Quảng trường Thánh Phêrô. Trước Thánh lễ, Đức Thánh Cha đã ngồi trên xe giáo hoàng lần đầu tiên, chạy qua những đám đông phấn khởi giương cao các lá cờ từ khắp nơi trên thế giới.
Trước khi cử hành phụng vụ, Đức Thánh Cha dành thời gian cầu nguyện tại mộ Thánh Phêrô, bao quanh là các vị Thượng phụ và Tổng Giám mục chính của các Giáo hội Công giáo Đông phương. Dây pallium và nhẫn ngư phủ — hai biểu tượng của giáo hoàng — đã được đặt trên mộ Thánh Phêrô trong giây phút cầu nguyện này.
Sau đó, vị Giáo hoàng thứ 267 tiến lên gian cung thánh của Vương cung Thánh đường, phía sau các Giám mục, Tổng Giám mục, Hồng y và Thượng phụ, tiến ra Quảng trường Thánh Phêrô trong đoàn rước đầu Lễ.
Đức Hồng y Luis Tagle trao nhẫn Ngư phủ cho Đức Thánh Cha và sau khi hai vị trao đổi vài lời ngắn gọn, Đức Thánh Cha dường như rất xúc động, dành một chút nhìn xuống chiếc nhẫn. Đức Hồng y Dominique Mamberti có nhiệm vụ trao dây pallium, nhưng trong Thánh lễ, ngài bị ốm, nên nhiệm vụ này được thay thế bởi Đức Hồng y Mario Zenari người Ý.
Bài giảng của Đức Thánh Cha là một lời mời gọi hiệp nhất và yêu thương, khi ngài nói: “Đây là hai chiều kích của sứ vụ mà Chúa Giêsu đã trao phó cho Phêrô.”
Sau đây là toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha:
_______________________________
Thưa các anh em Hồng y,
Thưa các anh em Giám mục và Linh mục,
Thưa Quý vị Lãnh đạo và Thành viên Ngoại giao đoàn,
Anh chị em thân mến,
Tôi xin gửi lời chào đến tất cả quý vị với tâm hồn tràn đầy lòng biết ơn khi bắt đầu sứ vụ được trao phó cho tôi. Thánh Augustinô đã viết: “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên chúng con cho Chúa, và lòng chúng con luôn khắc khoải cho đến khi nghỉ yên trong Chúa” (Confessions, I, 1,1).
Trong những ngày vừa qua, chúng ta đã trải qua những cảm xúc mãnh liệt. Cái chết của Đức Thánh Cha Phanxicô làm cho tâm hồn chúng ta đầy tràn sầu thương. Trong những giờ phút khó khăn ấy, chúng ta cảm thấy như đám đông mà Tin Mừng mô tả: “như bầy chiên không người chăn dắt” (Mt 9:36). Nhưng, vào Chúa Nhật Phục Sinh, chúng ta đã nhận được phép lành cuối cùng của ngài, và trong ánh sáng Phục Sinh, chúng ta sống những ngày tiếp theo với sự chắc chắn rằng Chúa không bao giờ bỏ rơi dân Người, nhưng luôn quy tụ họ khi họ tản mác, và bảo vệ họ “như mục tử canh giữ đàn chiên” (Gr 31:10).
Trong tinh thần đức tin ấy, Hồng y đoàn đã họp mật nghị. Xuất thân từ nhiều hoàn cảnh và kinh nghiệm khác nhau, chúng tôi đã đặt vào tay Thiên Chúa khát vọng bầu lên Người kế vị mới của Thánh Phêrô, Giám mục Rome, người mục tử có khả năng gìn giữ gia sản phong phú của đức tin Kitô giáo, đồng thời hướng về tương lai, để đối mặt với những vấn nạn, những ưu tư và thách đố của thế giới ngày nay. Cùng với lời cầu nguyện của anh chị em, chúng tôi cảm nhận được hoạt động của Chúa Thánh Thần, Đấng dẫn đưa chúng tôi đến sự hòa hợp, như những nhạc cụ, để cung đàn của trái tim chúng tôi có thể rung lên trong cùng một giai điệu.
Tôi đã được chọn, mà không có công trạng gì, và giờ đây, với lòng run sợ, tôi đến với anh chị em như một người anh em, khao khát trở thành người phục vụ cho đức tin và niềm vui của anh chị em, cùng đồng hành với anh chị em trên con đường tình yêu của Thiên Chúa, bởi vì Người muốn tất cả chúng ta được hiệp nhất trong một gia đình duy nhất.
Tình yêu và sự hiệp nhất – đó là hai chiều kích của sứ mạng mà Chúa Giêsu đã trao phó cho Phêrô.
Chúng ta thấy rõ điều này trong Tin Mừng hôm nay, đưa chúng ta trở về biển hồ Galilê, nơi Chúa Giêsu khởi đầu sứ vụ được Chúa Cha trao phó: trở nên “ngư phủ” lưới người để kéo nhân loại lên khỏi dòng nước của sự dữ và sự chết. Khi đi dọc theo bờ biển, Người đã gọi Phêrô và các môn đệ đầu tiên khác, để họ trở thành “những kẻ lưới người” giống như Người. Giờ đây, sau Phục sinh, chính họ được trao phó tiếp tục sứ mạng ấy: liên tục thả lưới, mang niềm hy vọng của Tin Mừng vào “những dòng nước” thế gian, dong buồm vượt qua những biển cả của cuộc sống để mọi người cảm nghiệm được vòng tay ôm ấp của Thiên Chúa.
Làm sao Thánh Phêrô có thể thực hiện được sứ mạng ấy? Tin Mừng cho chúng ta biết rằng điều đó khả thi vì chính đời sống của Thánh Tông đồ đã được chạm đến bởi tình yêu vô biên và vô điều kiện của Thiên Chúa, ngay cả trong giây phút ông thất bại và chối Chúa. Chính vì thế, khi Chúa Giêsu nói với Phêrô, Tin Mừng sử dụng động từ Hy Lạp agapáo, ám chỉ tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta, một tình yêu hiến trao trọn vẹn bản thân và không tính toán. Trong khi đó, động từ trong câu trả lời của Phêrô mô tả tình yêu của bạn hữu mà chúng ta dành cho nhau.
Do đó, khi Chúa Giêsu hỏi: “Này anh Simon, con ông Gioan, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?” (Ga 21:16), Người đang nói đến tình yêu của Chúa Cha. Như thể Chúa Giêsu nói: “Chỉ khi nào con nhận biết và cảm nghiệm được tình yêu này của Thiên Chúa, tình yêu không bao giờ cạn vơi, thì con mới có thể chăn dắt chiên của Thầy. Chỉ trong tình yêu của Thiên Chúa Cha, con mới có thể yêu thương anh chị em mình với tình yêu ‘hơn’ đó, tức là hiến dâng mạng sống cho anh chị em mình.”
Như vậy, Phêrô được trao phó sứ vụ “yêu mến nhiều hơn” và hiến mạng sống vì đoàn chiên. Sứ vụ của Phêrô mang nét đặc trưng bởi tình yêu hy sinh chính mình này, bởi vì Giáo hội Rome chủ trì trong đức ái, và quyền bính đích thực của Giáo hội chính là đức ái của Chúa Kitô. Không bao giờ là vấn đề bắt ép người khác bằng vũ lực, bằng tuyên truyền tôn giáo, hay bằng quyền lực. Thay vào đó, luôn luôn là yêu thương và chỉ là yêu thương như Chúa Giêsu đã làm.
Chính Thánh Tông đồ Phêrô đã nói với chúng ta rằng Chúa Giêsu là “là tảng đá mà quý vị là thợ xây loại bỏ, lại trở nên đá tảng góc tường” (Cv 4:11). Và nếu Tảng đá là chính Đức Kitô, thì Thánh Phêrô phải chăn dắt đoàn chiên mà không bao giờ khuất phục trước cám dỗ trở thành một kẻ độc đoán, áp đặt quyền uy trên những người được giao phó cho mình (x. 1 Pr 5:3). Trái lại, ngài được gọi để phục vụ đức tin của anh chị em mình và đồng hành cùng họ, vì tất cả chúng ta là “những viên đá sống động” (1 Pr 2:5), nhờ phép Rửa tội được kêu gọi để xây dựng ngôi nhà của Thiên Chúa trong sự hiệp thông của tình huynh đệ, trong sự hoà hợp của Chúa Thánh Thần và trong sự chung sống của sự đa dạng. Như lời Thánh Augustinô: “Giáo Hội là tất cả những ai sống hoà hợp với anh chị em mình và yêu thương người lân cận” (Bài giảng 359,9).
Anh chị em thân mến, tôi mong ước khao khát đầu tiên và lớn lao nhất của chúng ta là: một Giáo Hội hiệp nhất, là dấu chỉ của sự hiệp nhất và hiệp thông, trở nên men cho một thế giới được hoà giải.
Trong thời đại chúng ta, chúng ta vẫn nhìn thấy có quá nhiều bất hòa, quá nhiều vết thương do hận thù, bạo lực, thành kiến, sợ hãi sự khác biệt, và một mô hình kinh tế bóc lột tài nguyên của Trái đất, đẩy người nghèo nhất ra ngoài lề. Về phần mình, chúng ta muốn trở nên một nắm men nhỏ của sự hiệp nhất, hiệp thông và huynh đệ giữa lòng thế giới. Chúng ta muốn nói với thế giới, với sự khiêm nhường và niềm vui: Hãy nhìn lên Đức Kitô! Hãy đến gần Người hơn! Hãy đón nhận lời Người, lời soi sáng và ủi an! Hãy lắng nghe lời mời gọi yêu thương của Người và trở nên một gia đình trong Người: trong một Đức Kitô, chúng ta nên một!
Đó là con đường để cùng nhau bước đi, giữa chúng ta, nhưng cũng cùng với các Giáo Hội Kitô anh em, với những người theo các truyền thống tôn giáo khác, với những ai đang kiếm tìm Thiên Chúa, và với tất cả những người nam nữ thiện chí, để cùng nhau xây dựng một thế giới mới, nơi hoà bình ngự trị!
Đây chính là tinh thần truyền giáo phải thôi thúc chúng ta: không khép kín trong những nhóm nhỏ của mình, cũng không tự thấy mình cao hơn thế giới. Chúng ta được mời gọi trao ban tình yêu của Thiên Chúa cho hết mọi người, để đạt tới sự hiệp nhất không xoá bỏ những khác biệt, nhưng trân trọng lịch sử riêng của từng người, và văn hoá xã hội, tôn giáo của mọi dân tộc.
Anh chị em thân mến, đây là giờ của yêu thương! Trung tâm của Tin Mừng là tình yêu của Thiên Chúa làm cho chúng ta trở thành anh chị em của nhau. Cùng với vị tiền nhiệm của tôi là Đức Giáo hoàng Lêô XIII, hôm nay chúng ta có thể tự hỏi: Nếu nguyên tắc này “thắng thế trong thế giới, thì chẳng phải mọi xung đột sẽ chấm dứt và hoà bình trở lại” sao? (Rerum Novarum, 21).
Với ánh sáng và sức mạnh của Chúa Thánh Thần, chúng ta hãy xây dựng một Giáo Hội đặt trên tình yêu của Thiên Chúa, một dấu chỉ của hiệp nhất, một Giáo Hội truyền giáo, mở rộng vòng tay với thế giới, công bố Lời Chúa, để chính mình bị “thao thức” bởi lịch sử, và trở nên men hoà hợp cho nhân loại.
Cùng nhau, như một dân tộc, như những người anh chị em, chúng ta hãy cùng nhau tiến bước về phía Thiên Chúa và yêu thương lẫn nhau.
[Nguồn: aleteia]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 19/5/2025]