Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc

TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc

‘Chúng ta đừng rơi vào cạm bẫy tự thu mình vào vỏ bọc, thờ ơ trước những nhu cầu của anh em và chỉ quan tâm đến những ý thích của mình.’
26 tháng 10, 2016
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
© PHOTO.VA - OSSERVATORE ROMANO
Dưới đây là bản dịch của ZENIT bài giáo huấn của Đức Thánh Cha Phanxico trong buổi tiếp kiến chung sáng nay tại Quảng trường Thánh Phê-rô.
__
GIÁO HUẤN CỦA ĐỨC THÁNH CHA
Anh chị em thân mến, xin chào anh chị em!
Chúng ta tiếp tục suy tư về những mối phúc của lòng thương xót mà Chúa Giê-su đã cho chúng ta biết để giữ đức tin luôn sống động. Quả thật, những mối phúc này cho thấy bằng chứng rằng người Ki-tô hữu không mệt mỏi và không biếng nhác chỉ ngồi chờ cuộc gặp gỡ cuối cùng với Thiên Chúa, nhưng họ ra đi để gặp Ngài mỗi ngày, nhận ra dung nhan của Ngài trong mỗi con người đang xin sự giúp đỡ. Hôm nay chúng ta suy tư về câu nói của Chúa Giê-su: Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc” (Mt 25:35-36). Còn có thời điểm nào phù hợp hơn trong thời đại của chúng ta đối với mối phúc liên quan đến khách lạ. Cuộc khủng hoảng kinh tế, những xung đột vũ trang và những biến đổi khí hậu bắt nhiều người phải di cư. Tuy nhiên, di cư không phải là một hiện tượng mới, nó thuộc về lịch sử của con người. Thật là thiếu kiến thức lịch sử nếu nghĩ rằng thực ra họ chỉ có trong thời đại của chúng ta.
Kinh Thánh cho chúng ta rất nhiều ví dụ cụ thể về di cư. Chỉ cần nghĩ đến Abraham. Tiếng gọi của Thiên Chúa khiến ông phải rời bỏ quê hương và đến một nơi khác: Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho ngươi” (St 12:1). Rồi đến dân Israel, từ Ai-cập nơi họ phải làm nô lệ, ra đi suốt 40 năm trong sa mạc đến khi họ đến được Đất Hứa của Thiên Chúa. Chính Gia đình Thánh gia – Mẹ Maria, thánh Giu-se và Hài đồng Giê-su – bị bắt buộc phải di cư trốn chạy khỏi sự đe dọa của Hê-rô-đê: Ông Giu-se liền trỗi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập.15 Ông ở đó cho đến khi vua Hê-rô-đê băng hà” (Mt 2:14-15). Lịch sử của nhân loại là lịch sử của sự di cư: Tại mọi vĩ độ không ai là người không biết đến hiện tượng di cư.
Trong mối tương quan này, theo dòng chảy qua những thế kỷ chúng ta đã chúng kiến những cách thể hiện tình đoàn kết, cho dù không thiếu những căng thẳng xã hội. Thật không may, ngày nay, bối cảnh khủng hoảng kinh tế đã làm nổi lên những thái độ khép kín và lạnh lùng. Những bức tường và các rào chắn mọc lên ở một số nơi trên thế giới. Đôi lúc dường như công việc thầm lặng của nhiều người, những người hy sinh bản thân theo nhiều cách để giúp và hỗ trợ người tị nạn và di cư bị che lấp bởi sự ồn ào của những người lên tiếng vì tính ích kỷ theo bản năng. Nhưng đóng cửa không phải là một giải pháp; hơn thế nữa nó sẽ dẫn đến kết quả tội phạm buôn người. Con đường duy nhất cho giải pháp là tình đoàn kết — đoàn kết với người nhập cư, đoàn kết với khách lạ.
Sự cam kết của người Ki-tô hữu trong vấn đề này cũng cấp thiết như trong quá khứ. Chỉ cần nhìn lại thế kỷ trước, chúng ta nhớ lại hình ảnh vĩ đại của Thánh Phanxico Cabrini, ngài đã dâng hiến hết cuộc đời, cùng với những người chung chí hướng, cho người nhập cư ở Hoa kỳ. Ngày nay chúng ta cũng cần có những chứng nhân này để lòng thương xót có thể đến được nhiều người thiếu thốn. Đó là một cam kết gồm tất cả mọi người; không ai được loại trừ. Các giáo phận, các giáo xứ, các Hiệp hội Đời sống Tông đồ, các Hội và các Phong trào, cũng như từng cá nhân Ki-tô hữu, tất cả chúng ta được kêu gọi đón nhận những anh chị em đang phải tản cư vì chiến tranh, vì đói, vì bạo lực và vì những tình trạng bất nhân của cuộc sống. Tất cả chúng ta hợp nhau là một sức mạnh to lớn để hỗ trợ cho tất cả những ai đã bị mất quê hương, mất gia đình, mất công việc và mất phẩm giá. Có một câu chuyện nho nhỏ xảy ra vài ngày trước trong thành phố. Một người tị nạn đang tìm đường và một người phụ nữ đến gần ông ta hỏi: “Ông đang tìm gì sao?” Người tị nạn đó không có giầy. Và ông ta nói: “Tôi muốn đến Quảng trường Thánh Phê-rô để đi qua Cửa Thánh.” Người phụ nữ nghĩ: “Ông ta không có giầy, làm sao ông ta đi được?” Và bà gọi một taxi. Nhưng người di cư đó, người tị nạn đó bốc mùi và anh tài xế taxi gần như không muốn cho người kia lên xe, nhưng cuối cùng anh ta cũng để cho ông ấy lên xe. Và, trong suốt chuyến đi, người phụ nữ ngồi cạnh ông ấy hỏi ông ta những chuyện đã biến ông ta thành người tị nạn, người di cư; (mất 10 phút để tới nơi). Người đàn ông kể câu chuyện đau thương, chiến tranh, đói khổ của ông và lý do tại sao ông phải bỏ quê hương để chạy đến đây. Khi họ đến nơi, người phụ nữ mở bóp để trả tiền cho anh tài xế taxi và người tài xế đó, lúc đầu không muốn cho người di cư kia lên xe vì ông ta bốc mùi, nói với người phụ nữ: “Không, thưa bà, tôi đáng lẽ phải trả tiền cho bà vì bà đã cho tôi được nghe câu chuyện làm thay đổi con tim của tôi.” Người phụ nữ này hiểu được nỗi đau của một người tị nạn vì bà mang dòng máu của người Armenia và hiểu được sự đau khổ của dân tộc của bà. Khi chúng ta làm một việc gì đó giống như vậy; ngay lúc đầu chúng ta từ chối vì nó quấy rầy chúng ta, “nhưng … ông ta bốc mùi …” Nhưng rồi cuối cùng, câu chuyện xức ướp hương hoa cho tâm hồn chúng ta và làm chúng ta thay đổi. Hãy nghĩ về câu chuyện này và hãy nghĩ chúng ta có thể làm gì được cho những người tị nạn.
Và mối phúc kia là cho người rách rưới mặc: nếu không lấy lại được phẩm giá cho những người bị mất nó thì còn có ý nghĩa gì không? Chắc chắn, tặng quần áo cho những người không có, nhưng chúng ta cũng hãy nghĩ đến những phụ nữ là nạn nhân của việc buôn người bị quăng ra ngoài đường, hay nghĩ đến những người khác, người ta sử dụng thân thể con người như món hàng buôn bán theo nhiều cách khác nhau. Và còn nữa, không có việc làm, không có nhà cửa, không có đồng lương tương xứng là một hình thức rách rưới, hoặc bị phân biệt đối xử vì sắc tộc hay vì đức tin - tất cả những điều đấy là “sự rách rưới,” trước tình cảnh như vậy người Ki-tô hữu được kêu gọi phải quan tâm, phải chú ý và sẵn sàng hành động.
Anh chị em thân mến, chúng ta đừng rơi vào bẫy tự thu mình vào vỏ bọc, thờ ơ trước những nhu cầu của anh em và chỉ quan tâm đến những thú vui của mình. Chính trong cách chúng ta biết mở lòng ra với người khác sẽ làm cho đời sống trở nên phong phú hơn, các xã hội tái lập lại được hòa bình và các cá nhân tái phục hồi lại phẩm giá trọn vẹn của họ. Và đừng quên người phụ nữ đó, đừng quên người di dân bốc mùi đó và đừng quên người lái xe được thay đổi tâm hồn bởi người di dân.

[Văn bản gốc: tiếng Ý] [Bản dịch tiếng Anh của ZENIT]

Lời chào bằng tiếng Ý
Một lời chúc nồng hậu nhất xing gửi đến những anh chị em hành hương nói tiếng Ý! Cha rất vui được đón tiếp tín hữu của Địa phận Ivrea, cùng với Đức Giám mục, Đức ông Edoardo Cerrato; những linh mục thuộc hội “Fidei Donum”của giáo phận Brescia; giáo phận quảng đại đã tặng ban những linh mục “Fidei Donum”  …; và các nữ tu tham dự buổi họp do USMI tổ chức. Anh chị em thân mến, nguyện xin cho chuyến hành hương năm thánh làm hồi sinh tình hiệp nhất của anh chị em với vị kế nhiệm thánh Phê-rô và Giáo hội hoàn vũ và làm cho anh chị em thành những chứng nhân của Lòng Chúa Thương Xót trong các Giáo hội địa phương của anh chị em.
Tôi xin chào các chuyên gia của bệnh viện Umberto I Polyclinic, với những trẻ em bị ảnh hưởng bởi hội chứng Apert và thân nhân của các em; những tham dự viên của hội nghị quốc gia của Tổ chức cấy ghép các Bộ phận cơ thế; Hiệp hội Welcome Network (mạng lưới chào đón); Những Nữ tử của Hội bác ái với những em nhỏ của nhóm gia đình “Puppies of Aquila” Mollas ở Albania và rất nhiều sinh viên, đặc biệt các sinh viên trường De Carlo Lyceum thuộc vùng Giugliano di Campania và học viện Gerini-Torlonia của Roma.
Cuối cùng, cha xin gửi lời chào đến các bạn trẻ, anh chị em bệnh nhân và những đôi hôn phối mới. Cuối tháng 10, cha muốn nhắc lại lời kinh Mân Côi. Nguyện xin cho lời kinh đơn sơ này của Mẹ Maria tỏ lộ ra cho chúng con, những bạn trẻ thân yêu, con đường thực hành ý định của Thiên Chúa trong cuộc đời của chúng con. Anh chị em bệnh nhân yêu quý, hãy yêu mến lời kinh này vì nó đem đến sự an ủi cho tâm hồn và trái tim. Các đôi uyên ương thân yêu, nguyện xin cho lời kinh trở thành một giây phút đặc ân của sự hòa hợp tinh thần trong gia đình mới của chúng con.
[Văn bản gốc: tiếng Ý] [Bản dịch tiếng Anh của  ZENIT]

TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc
TIẾP KIẾN CHUNG: Chào đón người lạ, cho người rách rưới mặc



[Nguồn:  zenit]

[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 27/10/2016]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét