Thứ Ba, 7 tháng 12, 2021

Khi Chúa Giêsu đi ngang qua: Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha ở Đảo Síp

Khi Chúa Giêsu đi ngang qua: Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha ở Đảo Síp

Khi Chúa Giêsu đi ngang qua: Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha ở Đảo Síp

ANDREAS SOLARO | AFP

Kathleen N. Hattrup

03/12/21


Chúng ta hãy cho Chúa Giêsu cơ hội chữa lành tâm hồn của chúng ta. Đó là bước đầu tiên; nhưng việc chữa lành tâm hồn cần thêm hai bước nữa.

Chuyến đi của Đức Giáo hoàng đến Đảo Síp chỉ có một thánh lễ cộng đoàn trên lịch trình, ngài cử hành vào ngày 3 tháng Mười Hai, tại “Sân vận động GSP” ở Nicosia.

Đức Thánh Cha phân tích về hai người mù kêu lên: “Lạy Chúa Giêsu, Con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi.”

Sau đây là bản dịch của Vatican (ND-bản dịch tiếng Anh) bài giảng của ngài.

*****

Khi Chúa Giêsu đi ngang qua, có hai người mù kêu lên trong đau khổ và hy vọng: “Lạy con Vua Đavít, xin thương xót chúng tôi” (Mt 9:27). “Con vua Đavít” là một danh hiệu thuộc về Đấng Mêsia, người mà các ngôn sứ đã tiên báo sẽ đến từ dòng dõi Đavít. Hai người đàn ông trong Tin Mừng hôm nay bị mù, nhưng họ nhìn thấy điều quan trọng nhất: họ nhận ra rằng Chúa Giêsu là Đấng Mêsia đã đến thế gian. Chúng ta suy nghĩ về ba bước trong cuộc gặp gỡ này. Chúng sẽ giúp cho chúng ta trong Mùa Vọng này để đón Chúa khi Người đến, khi Người đi ngang qua chúng ta.

Thứ nhất: Họ đến gặp Chúa Giêsu để được chữa lành. Văn bản kể rằng hai người mù kêu xin Chúa khi đi theo Người (xem câu 27). Họ không thể nhìn thấy Người, nhưng họ nghe thấy tiếng nói của Người và theo bước chân của Người. Trong Đấng Kitô, họ đang tìm kiếm điều mà các ngôn sứ đã báo trước: những dấu chỉ về quyền năng chữa lành và lòng từ bi của Thiên Chúa hiện diện ở giữa dân Người. Tiên tri Isaia đã viết: “Bấy giờ mắt người mù mở ra” (35: 5). Và một lời tiên tri khác mà chúng ta đã nghe trong bài đọc thứ nhất của phụng vụ hôm nay, đã hứa rằng: “mắt người mù sẽ thoát cảnh mù mịt tối tăm và sẽ được nhìn thấy” (29:18). Hai người đàn ông trong Tin Mừng đã tin cậy nơi Chúa Giêsu. Họ đi theo Người để tìm ánh sáng cho đôi mắt của họ.

Thưa anh chị em, tại sao họ tin cậy nơi Chúa Giêsu? Bởi vì họ nhận ra rằng, trong bóng tối của lịch sử, Chúa là ánh sáng làm bừng sáng “những đêm đen” của tâm hồn và thế giới. Ánh sáng vượt qua bóng tối và chiến thắng sự đui mù. Chúng ta cũng có một loại “mù lòa” trong tâm hồn. Giống như hai người mù ấy, chúng ta thường giống như những người đi đường, chìm đắm trong bóng tối của cuộc đời. Điều đầu tiên cần làm là hãy đến gặp Chúa Giêsu, như Người đã nói với chúng ta: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11:28).

Có ai trong chúng ta không mệt mỏi hoặc vai trĩu nặng theo một cách nào đó? Tất cả chúng ta đều như vậy. Tuy nhiên, chúng ta chống lại việc đến với Chúa Giêsu. Thường thì chúng ta thà khóa chặt lòng mình, cô đơn trong bóng tối, cảm thấy tiếc nuối cho bản thân và bằng lòng với nỗi buồn làm bạn đồng hành của mình. Chúa Giêsu là vị thầy thuốc thiêng liêng: Người là ánh sáng thật chiếu soi mọi người (x. Ga 1:9), là Đấng ban cho chúng ta muôn vàn ánh sáng, hơi ấm và tình yêu. Chỉ một Chúa Giêsu giải thoát tâm hồn khỏi sự dữ. Vì vậy, chúng ta hãy tự hỏi bản thân: tôi có bị vây bọc trong bóng tối của sự chán nản và nỗi buồn, hay tôi đến với Chúa Giêsu và dâng cuộc đời cho Ngài? Tôi có đi theo Chúa Giêsu, kêu xin những nhu cầu của mình, và dâng lên sự cay đắng cho Ngài không? Chúng ta hãy làm điều đó! Chúng ta hãy cho Chúa Giêsu cơ hội để chữa lành tâm hồn của chúng ta. Đó là bước đầu tiên; nhưng việc chữa lành tâm hồn cần hai bước nữa.

Bước tiếp theo: Họ chia sẻ sự đau khổ của mình. Tin Mừng không nói về việc chữa lành cho một người mù, chẳng hạn như trường hợp của anh Batimê (x. Mc 10:46-52) hay người mù từ thuở mới sinh (x. Ga 9:1-41). Ở đây có hai người mù. Họ ở ven đường cùng với nhau. Họ chia sẻ sự đau khổ, nỗi bất hạnh khi bị mù, và khát khao có được ánh sáng chiếu tỏa trong tầm hồn “đêm tối” của họ. Khi họ nói, họ dùng số nhiều, vì họ cùng nhau làm mọi việc: cả hai đều đi theo Chúa Giêsu, cả hai đều kêu cầu Người và xin chữa lành; không phải mỗi người cho riêng mình, mà cùng nhau như một. Điều quan trọng là họ nói với Đức Kitô: Xin thương xót chúng tôi. “Chúng tôi”, không phải “tôi”. Họ cùng nhau xin giúp đỡ. Đây là một dấu hiệu hùng hồn cho đời sống người Kitô hữu và là đặc điểm riêng biệt của tinh thần Hội thánh: suy nghĩ, nói và hành động như “chúng ta”, từ bỏ chủ nghĩa cá nhân và cảm giác tự mãn đầu độc tâm hồn.

Khi chia sẻ sự đau khổ và tình bằng hữu huynh đệ, hai người mù này có nhiều điều để dạy chúng ta. Mỗi người chúng ta đều mù lòa theo một cách nào đó do hậu quả của tội, nó ngăn cản chúng ta “nhìn thấy” Thiên Chúa là Cha chúng ta và là anh chị em với nhau. Vì đó là điều do tội gây ra; nó bóp méo thực tế: nó khiến chúng ta xem Chúa như một bạo chúa, và người khác là những vấn đề. Đó là công việc của kẻ cám dỗ, kẻ bóp méo mọi thứ, đưa họ vào ánh sáng tiêu cực, để khiến chúng ta rơi vào tuyệt vọng và cay đắng. Và rồi chúng ta trở thành con mồi cho một nỗi buồn vô tận, một điều nguy hiểm không phải từ Thiên Chúa. Chúng ta không được đối mặt với bóng tối một mình. Nếu mang sự mù lòa tâm hồn một mình, chúng ta trở nên bị áp đảo. Chúng ta cần sát cánh bên nhau, chia sẻ nỗi đau và cùng nhau đối mặt với con đường phía trước.

Anh chị em thân mến, đối mặt với bóng tối trong tâm hồn và những thử thách trước mắt chúng ta trong Giáo hội và xã hội, chúng ta được mời gọi đổi mới cảm thức về tình huynh đệ. Nếu chúng ta vẫn chia rẽ, nếu mỗi người chỉ nghĩ đến bản thân mình, hoặc nhóm của mình, nếu chúng ta từ chối gắn bó với nhau, nếu chúng ta không đối thoại và cùng nhau bước đi, chúng ta sẽ không bao giờ được chữa lành hoàn toàn khỏi sự mù quáng của mình. Sự chữa lành xảy ra khi chúng ta cùng nhau mang nỗi đau, khi chúng ta cùng nhau đối mặt với vấn đề của chúng ta, khi chúng ta lắng nghe và nói chuyện với nhau. Đó là ân sủng của việc sống trong cộng đoàn, nhận ra tầm quan trọng của việc ở cùng nhau, trở thành cộng đồng. Đây là điều tôi xin nơi anh chị em: rằng anh chị em hãy luôn ở bên nhau, luôn hiệp nhất; rằng anh chị em cùng nhau tiến bước với niềm vui là những anh chị em Kitô hữu, là con cái của một Cha. Và tôi cũng xin điều đó cho chính mình.

Và bây giờ là bước thứ ba: Họ hân hoan loan báo Tin Vui. Sau khi Chúa Giêsu chữa lành cho họ, hai người đàn ông trong Tin Mừng, mà chúng ta có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính chúng ta, bắt đầu rao truyền tin vui cho toàn vùng, nói về nó ở mọi nơi. Có một chút trớ trêu trong việc này. Chúa Giêsu đã bảo họ đừng nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ lại làm ngược lại hoàn toàn (x. Mt 9:30-31). Từ những gì chúng ta được kể, rõ ràng ý định của họ không phải là không vâng lời Chúa; họ chỉ đơn giản không thể kiềm chế sự phấn khởi của mình khi được chữa lành, và niềm vui được gặp Chúa Giêsu. Đây là một dấu hiệu đặc biệt khác của người Kitô hữu: niềm vui sướng khôn tả của Tin mừng, “tràn ngập tâm hồn và cuộc sống của tất cả những người gặp gỡ Chúa Giêsu” (Tông huấn Evangelii Gaudium, 1); niềm vui của Tin Mừng dẫn đến việc làm chứng cách tự nhiên và giải thoát chúng ta khỏi nguy cơ của một đức tin riêng tư, u ám và hay than van.

Anh chị em thân mến, thật vui khi thấy anh chị em sống sứ điệp giải phóng của Tin Mừng với niềm vui. Tôi cảm ơn anh chị em vì điều này. Đó không phải là sự chiêu mộ tín đồ – xin làm ơn, đừng bao giờ tham gia vào việc chiêu mộ tín đồ! – nhưng hãy làm chứng; không phải là chủ nghĩa luân lý phán xét mà là lòng thương xót ôm lấy; không phải là sự sùng đạo bề ngoài nhưng là sống tình yêu. Tôi động viên anh chị em tiếp tục thăng tiến trên con đường này. Giống như hai người mù trong Tin Mừng, chúng ta hãy gặp gỡ Chúa Giêsu một lần nữa, và trở thành chứng nhân gan dạ của Chúa Giêsu cho tất cả những người chúng ta gặp gỡ! Chúng ta hãy đi ra ngoài, mang theo ánh sáng mà chúng ta đã nhận được. Chúng ta hãy tiến bước để soi sáng màn đêm thường vây phủ chúng ta! Chúng ta cần những người Kitô hữu được soi sáng, nhưng trên hết là những người đầy ánh sáng, những người có thể chạm vào sự mù lòa của anh chị em chúng ta bằng tình yêu dịu dàng và bằng những cử chỉ và lời an ủi thắp lên ánh sáng hy vọng giữa bóng tối. Những người Kitô hữu có thể gieo hạt giống Tin Mừng trên các cánh đồng khô cằn của cuộc sống hàng ngày, và mang lại hơi ấm cho những vùng đất hoang vu của đau khổ và nghèo đói.

Thưa anh chị em, Chúa Giêsu cũng đang đi qua các đường phố của Síp, các đường phố của chúng ta, nghe thấy tiếng kêu cầu của sự mù lòa của chúng ta. Ngài muốn chạm vào mắt chúng ta, chạm vào tâm hồn chúng ta, và dẫn chúng ta đến ánh sáng, cho chúng ta sự tái sinh thiêng liêng và sức mạnh mới. Đó là điều mà Chúa Giêsu muốn làm. Người hỏi chúng ta câu hỏi giống như câu mà Người đã hỏi hai người mù: “Các anh có tin tôi làm được điều đó không?” (Mt 9:28). Chúng ta có tin rằng Chúa Giêsu làm được điều này không? Chúng ta hãy làm mới niềm tin của chúng ta vào Người. Chúng ta hãy thưa với Người: Lạy Chúa Giêsu, chúng con tin rằng ánh sáng của Chúa lớn hơn bóng tối của chúng con; chúng con tin rằng Chúa có thể chữa lành cho chúng con, Chúa có thể canh tân mối tương giao của chúng con, Chúa có thể tăng thêm niềm vui cho chúng con. Cùng với toàn thể Giáo hội, chúng ta hãy cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến! [Tất cả lặp lại: “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến!]


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 6/12/2021]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét