Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025

Tiếp kiến Chung ngày 10.09.2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

Tiếp kiến Chung ngày 10 tháng Chín năm 2025

Tiếp kiến Chung ngày 10.09.2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

*******

Đức Thánh Cha Lêô XIV đã quy tụ hơn 35.000 tín hữu tại Quảng trường Thánh Phêrô vào thứ Tư, ngày 10 tháng Chín, dưới cơn mưa, để tham dự Buổi Tiếp kiến chung ghi dấu bằng sứ điệp hy vọng và tình liên đới.

Trong bài giáo lý, Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng mỗi tiếng kêu đau đớn, nếu được phó thác cho Thiên Chúa, thì không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là một sự can đảm có thể biến đau khổ thành niềm hy vọng. Ngài khẳng định: “Trong những khoảnh khắc im lặng và tăm tối, Thiên Chúa vẫn hiện diện. Mọi nỗi đau đều có thể được biến đổi thành sức mạnh để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn."

Tiếp kiến Chung ngày 10.09.2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

Cuối buổi tiếp kiến, Đức Thánh Cha lên tiếng kêu gọi đặc biệt về việc bảo vệ những trẻ em bị ảnh hưởng bởi các cuộc xung đột vũ trang. Ngài nhắc lại Ngày Quốc gia Thiếu nhi Ba Lan là Nạn nhân Chiến tranh, gợi lại nỗi đau khổ của trẻ em Ba Lan trong Thế chiến II và vai trò của các em trong công cuộc tái thiết đất nước. Ngài cũng thúc giục chúng ta không quên các trẻ em của Ukraine, Gaza và các vùng bị chiến tranh tàn phá khác, đồng thời mời gọi mọi người nhớ các em trong lời cầu nguyện và có những hành động nhân đạo cụ thể.

Thông điệp của Đức Thánh Cha Lêô XIV củng cố sự quan tâm liên tục của ngài đối với bạo lực và xung đột trên thế giới, nhấn mạnh sự cần thiết của tình liên đới, cầu nguyện và cam kết quốc tế để bảo đảm hòa bình và an sinh cho những người dễ bị tổn thương nhất.

_________________________________


ĐỨC THÁNH CHA LÊÔ XIV

TIẾP KIẾN CHUNG

Quảng trường Thánh Phêrô
Thứ Tư, ngày 10 tháng 9, năm 2025

___________________________________

Loạt Bài Giáo lý – Năm Thánh 2025. Đức Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. III. Cuộc Vượt Qua của Đức Giêsu. 6. Sự Chết. “Đức Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở” (Mc 15:37).

Anh chị em thân mến,

Chào anh chị em, cảm ơn anh chị em vì sự hiện diện này: một chứng tá thật đẹp!

Hôm nay, chúng ta cùng chiêm ngắm đỉnh điểm cuộc đời của Đức Giêsu trên dương thế này: cái chết của Người trên thập giá. Các Tin Mừng chứng thực một chi tiết rất quý giá, đáng để chúng ta chiêm niệm với ánh sáng của đức tin. Trên thập giá, Đức Giêsu không chết trong thinh lặng. Người không dần dần tắt lịm, như một ngọn đèn cạn dầu, nhưng Người ra đi bằng một tiếng kêu: “Đức Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở” (Mc 15:37). Tiếng kêu ấy bao hàm tất cả: nỗi đau đớn, bị bỏ rơi, lòng tin, sự hiến dâng. Đó không chỉ là tiếng của một thân xác đang ngã gục, mà là dấu hiệu cuối cùng của một cuộc đời được trao phó hoàn toàn.

Tiếng kêu của Chúa Giêsu được báo trước bằng một câu hỏi, một trong những lời đau xót nhất có thể được thốt lên: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” Đây là câu mở đầu Thánh vịnh 22, nhưng trên môi miệng Đức Giêsu, nó mang một sức nặng đặc biệt. Chúa Con, Đấng luôn sống trong sự hiệp thông mật thiết với Chúa Cha, giờ đây trải qua sự im lặng, sự vắng bóng, và vực thẳm. Đây không phải là một cuộc khủng hoảng đức tin, mà là giai đoạn cuối cùng của một tình yêu được trao hiến đến cùng. Tiếng kêu của Chúa Giêsu không phải là sự tuyệt vọng, nhưng là sự chân thật, sự thật được đưa đến giới hạn, một lòng tín thác vẫn tồn tại ngay cả khi tất cả đều chìm trong im lặng.

Lúc ấy, bầu trời tối sầm và tấm màn trong đền thờ bị xé ra (x. Mc 15:33,38). Như thể chính thụ tạo cũng đang dự phần trong nỗi đau đó, đồng thời hé lộ một điều mới mẻ. Thiên Chúa không còn ngự sau bức màn nữa – dung mạo của Người giờ đây được tỏ lộ trọn vẹn nơi Đấng chịu Đóng đinh. Chính ở đó, nơi thân xác tan nát ấy, tình yêu cao vời nhất được biểu lộ. Chính ở đó, chúng ta có thể nhận ra một Thiên Chúa không xa cách, nhưng đã đi vào tận cùng nỗi đau đớn của chúng ta.

Viên đại đội trưởng, một người ngoại giáo, đã hiểu điều đó. Không phải vì anh ta được nghe một bài giảng, nhưng vì anh đã thấy Đức Giêsu chết theo cách ấy: “Quả thật, người này thật là Con Thiên Chúa!” (Mc 15:39). Đây là lời tuyên xưng đức tin đầu tiên sau cái chết của Chúa Giêsu. Đó là hoa trái của một tiếng kêu không tan biến vào hư không, nhưng đã chạm đến một trái tim. Có nhiều lúc, những gì chúng ta không thể nói bằng lời, chúng ta diễn đạt bằng tiếng kêu. Khi trái tim trĩu nặng, nó sẽ bật khóc. Và điều này không luôn luôn là dấu hiệu của sự yếu đuối; nó có thể là một hành động sâu xa của nhân tính.

Chúng ta thường quen với ý nghĩ rằng tiếng kêu la thể hiện sự hỗn loạn, cần phải kìm nén. Tin Mừng lại trao một giá trị vô cùng lớn lao cho tiếng kêu của chúng ta, nhắc nhở chúng ta rằng nó có thể là một lời cầu khẩn, một sự phản kháng, một mong ước, một sự phó thác. Nó thậm chí có thể là hình thức tột đỉnh của lời cầu nguyện, khi không còn lời nào để thốt lên. Trong tiếng kêu ấy, Chúa Giêsu đã dâng tất cả những gì Người còn lại: tất cả tình yêu, tất cả hy vọng của Người.

Đúng vậy, bởi vì trong tiếng kêu này còn có một điều nữa: một niềm hy vọng không cam chịu. Người ta kêu lên khi tin rằng vẫn còn ai đó có thể nghe thấy. Người ta kêu lên không phải vì tuyệt vọng, mà vì khao khát. Đức Giêsu đã không kêu lên chống lại Chúa Cha, nhưng là kêu lên tới Ngài. Ngay cả trong im lặng, Người vẫn tin chắc rằng Chúa Cha đang ở đó. Và như thế, Người đã cho chúng ta thấy rằng niềm hy vọng của chúng ta có thể bật thành tiếng kêu, ngay cả khi tất cả tưởng chừng đã mất.

Do đó, tiếng kêu trở thành một cử chỉ thiêng liêng. Nó không chỉ là hành động đầu tiên khi chúng ta chào đời, khi chúng ta bước vào thế giới bằng tiếng khóc: nó còn là một cách để sống. Người ta kêu lên khi đau khổ, nhưng cũng là khi yêu thương, khi kêu gọi, khi khẩn nài. Tiếng kêu là nói lên con người thật của chúng ta, rằng chúng ta không muốn lịm tắt trong thinh lặng, rằng chúng ta vẫn còn điều gì đó để hiến dâng.

Trên hành trình cuộc sống, có những thời điểm mà việc giữ kín trong lòng điều gì đó có thể dần dần hủy hoại chúng ta. Chúa Giêsu dạy chúng ta đừng sợ kêu lên, miễn là nó chân thành, khiêm hạ, và hướng về Chúa Cha. Một tiếng kêu không bao giờ vô ích, nếu nó phát xuất từ tình yêu. Và nó không bao giờ bị bỏ qua, nếu nó được dâng lên Thiên Chúa. Đó là một cách để không buông xuôi trước sự hoài nghi, để tiếp tục tin rằng một thế giới khác là điều có thể.

Anh chị em thân mến, chúng ta cũng hãy học điều này từ Chúa Giêsu: chúng ta hãy học tiếng kêu của niềm hy vọng khi giờ thử thách tột cùng đến. Không phải để làm tổn thương, nhưng để phó thác bản thân. Không phải để gào thét vào ai đó, nhưng là để mở lòng. Nếu tiếng kêu của chúng ta là chân thật, nó có thể trở thành ngưỡng cửa của một ánh sáng mới, của một sự tái sinh mới. Cũng như với Chúa Giêsu: khi mọi sự dường như đã kết thúc, thì thật ra ơn cứu độ lại bắt đầu. Nếu được biểu lộ với sự tin tưởng và tự do của con cái Thiên Chúa, thì tiếng kêu đau khổ của nhân loại chúng ta, kết hợp với tiếng kêu của Đức Kitô, có thể trở thành nguồn mạch hy vọng cho chúng ta và cho những người xung quanh.

__________________________________

Lời chào:

Tôi vui mừng gửi lời chào những anh chị em hành hương và du khách nói tiếng Anh hiện diện sáng nay, đặc biệt là những người đến từ Anh quốc, Ireland, Scotland, Đan Mạch, Malta, Na Uy, Uganda, Ấn Độ, Indonesia, Israel, Malaysia, Singapore, Canada, Dominica và Hoa Kỳ. Với những lời nguyện chúc tốt lành, mong rằng Năm Thánh của niềm Hy vọng hiện tại sẽ là thời gian ân sủng và canh tân thiêng liêng cho anh chị em và gia đình. Tôi khẩn xin niềm vui và sự bình an của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, tuôn đổ xuống trên anh chị em.


[Nguồn: exaudi]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 11/9/2025]


Có bao nhiêu người hành hương đã đi qua Cửa Thánh tại Vatican? Con số sẽ khiến bạn bất ngờ

Có bao nhiêu người hành hương đã đi qua Cửa Thánh tại Vatican? Con số sẽ khiến bạn bất ngờ
Những dòng người hành hương vô cùng đa dạng Photo: Iubilaeum2025

Có bao nhiêu người hành hương đã đi qua Cửa Thánh tại Vatican? Con số sẽ khiến bạn bất ngờ

Ngoài ý nghĩa thiêng liêng, Năm Thánh cũng làm thay đổi đời sống của Rome. Trên các tuyến đường hành hương, những bài thánh ca và lời kinh vang lên sống động; các giáo xứ và cộng đoàn dòng tu trong thành phố đang rộng mở đón khách; và các thiện nguyện viên làm việc không mệt mỏi để đồng hành với khách hành hương.

06 THÁNG CHÍN, 2025 19:39

ZENIT STAFF


(ZENIT News / Roma, 06.09.2025). - Sau tám tháng Năm Thánh của niềm Hy vọng, Rome đã đón 24 triệu tín hữu hành hương, biến Thành đô Vĩnh cửu thành trái tim sống động của lòng sùng mộ và sự canh tân của người Công giáo. Những con số này, được Bộ Loan báo Tin mừng công bố, xác nhận những gì các vị hữu trách của Giáo hội đã dự đoán từ đầu năm: thành phố sẽ trở thành một điểm gặp gỡ của đức tin, thu hút hơn 32 triệu khách hành hương trước khi các cử hành kết thúc.

Năm Thánh được khai mạc vào đêm Giáng Sinh năm 2024, khi Đức Thánh Cha Phanxicô, trong một cử chỉ trọng đại của phụng vụ sau cùng trước khi ngài qua đời, đã mở Cửa Thánh tại Đền thờ Thánh Phêrô. Hành động mang tính biểu tượng này, bắt nguồn từ truyền thống hàng thế kỷ, khởi động một cuộc hành hương kéo dài suốt năm, được ghi dấu bằng cầu nguyện, thống hối và những buổi quy tụ phi thường. Chỉ trong hai tuần đầu tiên, nửa triệu tín hữu hành hương đã đổ về Rome – một dấu hiệu ban đầu cho thấy sức phát triển lan tỏa suốt mùa hè.

Điều làm cho Năm Thánh này trở nên nổi bật không chỉ ở quy mô tham dự mà còn là sự đa dạng. Những dòng người hành hương hết sức đa dạng: các ký giả và chuyên gia truyền thông, lực lượng cảnh sát, vận động viên, các phó tế, bệnh nhân, thiện nguyện viên, người khuyết tật, những người Công giáo có ảnh hưởng trên mạng, và hơn một triệu bạn trẻ đã hành hương về mộ của các Thánh Tông đồ. Năm Thánh trở thành một khung cảnh, nơi mọi ơn gọi và hoàn cảnh sống đều tìm thấy vị trí của mình.

Các buổi cử hành sắp tới cho thấy sự sáng tạo mục vụ trong việc tổ chức Năm Thánh. Vào ngày 15 tháng Chín, Vatican sẽ tổ chức Năm Thánh An ủi, dành cho những người đau khổ – do bệnh tật, tang chế, bạo lực hoặc lạm dụng – cùng với gia đình và bạn hữu của họ. Ít ngày sau, vào ngày 20 tháng Chín, các thẩm phán và giới luật gia sẽ quy tụ trong Năm Thánh của các Nhà Quản trị Công lý, tiếp theo là Năm Thánh Giáo lý viên vào cuối tháng. Mỗi buổi quy tụ đều phản ánh nỗ lực kết nối đức tin với thực tế cuộc sống con người, dệt nên nhịp điệu phụng vụ của Giáo hội vào trong kết cấu xã hội của thế giới.

Ngoài ý nghĩa thiêng liêng, Năm Thánh cũng làm thay đổi đời sống của Rome. Trên các tuyến đường hành hương, những bài thánh ca và lời kinh vang lên sống động; các giáo xứ và cộng đoàn dòng tu trong thành phố đang rộng mở đón khách; và các thiện nguyện viên làm việc không mệt mỏi để đồng hành với khách hành hương. Làn sóng người đổ về không chỉ mang lại nguồn năng lượng thiêng liêng mà còn cả những thách đố về hậu cần, khi các mạng lưới giao thông, lực lượng an ninh và cộng đồng địa phương nỗ lực đáp ứng dòng người không ngừng đổ về.

Năm Thánh dự kiến sẽ bế mạc ngày 6 tháng Một năm 2026, khi Đức Thánh Cha Lêô XIV sẽ long trọng đóng Cửa Thánh Đền thờ Thánh Phêrô, khép lại hành trình ân sủng đã bắt đầu dưới thời vị tiền nhiệm của ngài. Cho đến lúc đó, nhiều Năm Thánh quan trọng vẫn còn trên lịch trình, bao gồm các cuộc quy tụ cho di dân, các nhà truyền giáo, nam nữ tu sĩ, người nghèo, và tù nhân – mỗi sự kiện đều làm nổi bật một khía cạnh khác nhau trong sứ mạng của Giáo hội.

Đối với Rome, Năm Thánh này không chỉ là một sự kiện; nhưng là một cuộc hành hương sống động, tiếp tục thu hút mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến để gặp gỡ không chỉ một thành phố, mà còn là một truyền thống kéo dài qua nhiều thế kỷ. Hai mươi bốn triệu hành trình đã minh chứng cho sức hút bền bỉ ấy. Và khi người hành hương cuối cùng bước qua Cửa Thánh, Năm Thánh Hy vọng có thể sẽ nằm trong số những chương đáng nhớ nhất của lịch sử Giáo hội hiện đại.


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 11/9/2025]


Tiếp Kiến Chung, ngày 3.09.2025: “Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

“Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

Tiếp Kiến Chung, ngày 3 tháng Chín năm 2025

Tiếp Kiến Chung, ngày 3.09.2025: “Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

*******

Trong bài giáo lý tại Buổi tiếp kiến chung thứ Tư (ND: 3/9/2025), Đức Thánh Cha Lêô XIV đã đào sâu những lời cuối cùng của Chúa Giêsu trên Thánh giá: “Tôi khát” và “Thế là đã hoàn tất” theo Tin Mừng Thánh Gioan. Những lời này, được thốt ra vào khoảnh khắc vừa huy hoàng nhất vừa tăm tối nhất của nhân loại, đã gói trọn cả cuộc đời và mạc khải chính bản chất của Con Thiên Chúa.

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng, trên Thập Giá, Chúa Giêsu không xuất hiện như một vị anh hùng khải hoàn, nhưng là một “người cầu xin tình yêu.” Với lòng khiêm nhường, Người xin điều mà chính Người không thể tự mình trao tặng: “Người để cho mình bị chế ngự bởi cơn khát này, không chỉ là cơn khát thể lý mà còn là cơn khát tinh thần: khát tình yêu, khát sự hiệp thông, khát tương quan.” Đức Thánh Cha giải thích rằng cơn khát ấy chính là “tiếng khóc thầm lặng của một Thiên Chúa, khi đã hoàn toàn chia sẻ thân phận con người của chúng ta, cũng để cho cơn khát ấy chế ngự mình.”


Một Thiên Chúa cũng cầu xin chứ không chỉ cho đi

Cơn khát của Chúa Giêsu trên Thánh giá không chỉ là hệ quả của sự đau khổ về thể xác, mà còn biểu lộ sâu xa lòng khao khát của Người muốn kết nối với nhân loại. Đức Thánh Cha khẳng định: “Thiên Chúa của chúng ta không xấu hổ khi xin một ngụm nước, vì qua cử chỉ ấy, Người dạy chúng ta rằng tình yêu đích thực cũng biết học cách cầu xin, chứ không chỉ cho đi.” Khi đón nhận miếng bọt biển tẩm giấm, Chúa Giêsu thốt lên: “Thế là đã hoàn tất,” cho thấy rằng “tình yêu đã tự làm cho mình cần đến người khác, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn tất công trình của mình.”


Nghịch lý Kitô giáo: Sức mạnh trong sự yếu đuối

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng ơn cứu độ không đến nhờ sự tự chủ hay sức mạnh, nhưng nhờ khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của mình: “Thiên Chúa cứu độ không bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính bản thân hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ với sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận sự yếu đuối của tình yêu cho đến tận cùng.” Ngài nói thêm, tự do đích thực được tìm thấy trong việc “biết cách cầu xin mà không sợ hãi, bởi đó là con đường thoát khỏi việc che giấu của tội lỗi và trở về không gian hiệp thông.”

Tiếp Kiến Chung, ngày 3.09.2025: “Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

Cơn khát của Chúa Giêsu, sự phản chiếu của nhân loại bị tổn thương

Trong bài suy niệm, Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu hãy nhận ra trong cơn khát của Chúa Giêsu chính là tiếng khóc của toàn thể nhân loại bị thương tích, khao khát “nước hằng sống” và tìm thấy câu trả lời nơi Người. Ngài nói, “Chúa Giêsu cứu chúng ta bằng cách cho thấy rằng việc cầu xin không phải là hèn kém, nhưng là giải thoát. Đó là con đường vượt qua sự xấu hổ của tội lỗi và mở lòng chúng ta đón nhận ơn tha thứ, vốn được khai mở khi chúng ta đối diện với sự thiếu thốn của mình mà không sợ bị từ chối.”


Lời kêu gọi sống tình huynh đệ và đơn sơ

Cuối cùng, Đức Thánh Cha động viên các Kitô hữu tìm thấy niềm vui trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, và trong “nghệ thuật biết xin mà không xấu hổ và cho đi không toan tính”. Ngài kết luận: “Chúng ta đừng sợ cầu xin, ngay cả khi nghĩ rằng mình bất xứng. Chúng ta đừng xấu hổ khi giơ tay ra. Chính ở đó, trong cử chỉ khiêm tốn ấy, ẩn chứa ơn cứu độ.”

Dưới đây là toàn văn bài Giáo lý của Đức Thánh Cha:

_____________________________


Loạt bài Giáo lý – Năm Thánh 2025. Chúa Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. III. Vượt qua của Chúa Giêsu. 5. Sự đóng đinh. “Tôi khát” (Ga 19:28)

Anh chị em thân mến,

Trung tâm của trình thuật về cuộc Thương Khó, trong giây phút vừa huy hoàng vừa tăm tối nhất của cuộc đời Chúa Giêsu, Tin Mừng Gioan ghi lại hai tiếng chất chứa một mầu nhiệm bao la: “Tôi khát” (Ga 19:28), và liền sau đó là: “Thế là đã hoàn tất” (Ga 19:30). Đó là những lời cuối cùng của Chúa, nhưng lại chứa đựng cả một đời sống, mạc khải toàn bộ ý nghĩa sự hiện hữu của Con Thiên Chúa. Trên Thập Giá, Chúa Giêsu không xuất hiện như một vị anh hùng khải hoàn, nhưng như một người cầu xin tình yêu. Người không tuyên bố, không kết án, cũng không tự vệ. Người khiêm nhường xin điều mà chính Người, tự bản thân, không thể trao tặng cho Người dưới bất kỳ hình thức nào.

Cơn khát của Đấng chịu Đóng đinh không chỉ là nhu cầu thể lý của một thân xác bị tra tấn. Trên hết, đó còn là sự biểu lộ của một khát khao sâu thẳm: khao khát tình yêu, khao khát mối tương quan, khao khát hiệp thông. Đó là tiếng kêu thầm lặng của một Thiên Chúa, khi đã hoàn toàn chia sẻ thân phận con người của chúng ta, cũng để cho cơn khát ấy chế ngự mình. Một Thiên Chúa không xấu hổ khi xin một ngụm nước, vì qua cử chỉ ấy, Người dạy chúng ta rằng tình yêu đích thực cũng biết học cách cầu xin, chứ không chỉ cho đi.

Chúa Giêsu nói, “Tôi khát”, và bằng cách ấy, Người bày tỏ nhân tính của Người cũng như của chúng ta. Không ai trong chúng ta tự mình có tất cả mà không cần đến ai. Không ai có thể tự cứu mình. Cuộc sống “được hoàn tất” không phải khi chúng ta mạnh mẽ, nhưng là khi chúng ta học cách đón nhận. Chính vào lúc ấy, sau khi nhận được từ bàn tay xa lạ một miếng bọt biển tẩm giấm, Chúa Giêsu tuyên bố: “Thế là đã hoàn tất.” Tình yêu đã tự làm cho mình cần đến người khác, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn tất công trình của mình.

Đó là nghịch lý Kitô giáo: Thiên Chúa cứu độ không bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính bản thân hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ bằng sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận sự yếu đuối của tình yêu cho đến cùng. Trên Thập giá, Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng con người không đạt tới sự viên mãn bằng quyền lực, nhưng bằng sự mở lòng tin tưởng tha nhân, ngay cả khi họ là kẻ thù địch. Ơn cứu độ không nằm trong sự tự lập, nhưng trong việc khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của mình và khả năng diễn tả nó cách tự do.

Sự trọn vẹn của nhân tính chúng ta trong chương trình của Thiên Chúa không phải là một hành động của sức mạnh, mà là một cử chỉ của lòng tín thác. Chúa Giêsu không cứu độ bằng một bước ngoặt kịch tính, nhưng bằng cách xin một điều mà Người không thể tự trao cho mình. Và chính tại đây cánh cửa của niềm hy vọng đích thực được mở ra: nếu ngay cả Con Thiên Chúa cũng không chọn cách tự mình có tất cả, thì cơn khát của chúng ta – khát tình yêu, khát ý nghĩa, khát công lý – không phải là dấu hiệu của sự thất bại, nhưng là dấu chỉ của sự thật. Sự thật này, tuy đơn giản, lại khó được chấp nhận. Chúng ta sống trong một thời đại tôn vinh sự tự lực một mình, hiệu quả, thành tích. Thế nhưng Tin Mừng cho chúng ta thấy rằng thước đo nhân tính không được xác định bởi những gì chúng ta đạt được, nhưng bởi khả năng để cho mình được yêu thương, và khi cần, được giúp đỡ.

Chúa Giêsu cứu chúng ta bằng cách cho thấy rằng việc cầu xin không phải là hèn kém, nhưng là giải thoát. Đó là con đường vượt qua sự xấu hổ của tội lỗi để tái nhập vào không gian của sự hiệp thông. Ngay từ khởi đầu, tội lỗi đã sinh ra sự xấu hổ. Nhưng ơn tha thứ – ơn tha thứ đích thực – được khai mở khi chúng ta đối diện với sự thiếu thốn của mình mà không sợ bị từ chối.

Cơn khát của Chúa Giêsu trên Thánh Giá cũng là cơn khát của chúng ta. Đó là tiếng kêu của một nhân loại bị tổn thương đang tìm kiếm nước hằng sống. Và cơn khát này không làm chúng ta xa rời Thiên Chúa, nhưng trái lại, kết hợp chúng ta với Người. Nếu chúng ta có can đảm nhìn nhận, chúng ta có thể khám phá ra rằng ngay cả sự mỏng giòn của mình cũng là chiếc cầu dẫn về thiên đàng. Chính trong việc cầu xin – chứ không phải trong việc chiếm hữu – mà một con đường tự do được khai mở, bởi vì chúng ta không còn tỏ vẻ tự lực một mình trong mọi sự.

Trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, trong nghệ thuật cầu xin không xấu hổ và biết cho đi không toan tính, một niềm vui được khai sinh mà thế gian không biết đến. Một niềm vui phục hồi cho chúng ta về sự thật nguyên thủy của bản thể: chúng ta là thụ tạo được tạo dựng để yêu thương và đón nhận tình yêu.

Anh chị em thân mến, trong cơn khát của Đức Kitô, chúng ta có thể nhận ra tất cả những cơn khát của bản thân. Và chúng ta học được rằng không có gì nhân bản hơn, cũng không có gì thiêng liêng hơn, bằng việc có thể nói: Tôi cần. Chúng ta đừng sợ cầu xin, nhất là khi nghĩ rằng mình bất xứng. Chúng ta đừng xấu hổ khi giơ tay ra. Chính ở đó, trong cử chỉ khiêm tốn ấy, ẩn chứa ơn cứu độ.

________________________________


LỜI KÊU GỌI

Những tin tức bi thảm đang đến từ Sudan, đặc biệt là tại Darfur. Tại El Fasher, nhiều thường dân bị mắc kẹt trong thành phố, trở thành nạn nhân của nạn đói và bạo lực. Ở Tarasin, một trận lở đất kinh hoàng đã cướp đi nhiều sinh mạng, để lại sự đau thương và tuyệt vọng. Và vẫn chưa hết, bệnh tả đang lan rộng, đe dọa hàng trăm ngàn người vốn đã bị khốn khổ. Tôi gần gũi hơn bao giờ hết với người dân Sudan, đặc biệt là với các gia đình, trẻ em và những người phải di tản. Tôi cầu nguyện cho tất cả các nạn nhân. Tôi tha thiết kêu gọi các nhà lãnh đạo và cộng đồng quốc tế bảo đảm các hành lang nhân đạo và phối hợp phản ứng để ngăn chặn thảm họa nhân đạo này. Đã đến lúc phải khởi sự một cuộc đối thoại nghiêm túc, chân thành và bao gồm mọi phía để chấm dứt xung đột, khôi phục niềm hy vọng, phẩm giá và hòa bình cho dân tộc Sudan.

____________________________________________________


Lời chào đặc biệt:

Tôi xin chào tất cả anh chị em hành hương và khách tham quan nói tiếng Anh tham dự Buổi Tiếp kiến hôm nay, đặc biệt là các đoàn đến từ Anh quốc, Scotland, Ireland, Bắc Ireland, Áo, Đan Mạch, Malta, Hà Lan, Thụy Sĩ, Cameroon, Úc, Hồng Kông, Indonesia, Nhật Bản, Philippines, Việt Nam và Hoa Kỳ.

Tôi xin tất cả anh chị em cùng hiệp ý cầu nguyện cho những người bị ảnh hưởng bởi các trận lở đất gần đây tại dãy núi Marra ở Sudan. Chúng ta cùng khẩn cầu Thiên Chúa Toàn năng ban bình an vĩnh cửu cho những người đã qua đời, và ban sự an ủi cùng sức mạnh cho những người thân yêu của họ. Ngay cả giữa những bi kịch như vậy, ước mong chúng ta không bao giờ đánh mất niềm hy vọng nơi tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta.

Tôi khẩn xin muôn phúc lành của Thiên Chúa Toàn năng xuống trên tất cả anh chị em và gia đình.



[Nguồn: exaudi]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 4/9/2025]