Thứ Hai, 6 tháng 10, 2025

Sáu suy tư của Đức Thánh Cha Lêô XIV về người già

Sáu suy tư của Đức Thánh Cha Lêô XIV về người già

Sáu suy tư của Đức Thánh Cha Lêô XIV về người già

Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup

04/10/25


Một hội nghị đang diễn ra tại Roma mang đến cho Đức Thánh Cha Lêô XIV cơ hội trình bày về một trong những chủ đề trọng tâm của Đức Thánh Cha Phanxicô, đồng thời đưa ra những nhận định và thách đố riêng của Ngài.

Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với các tham dự viên của Đại hội Quốc tế lần thứ II về Mục vụ Người già, một sự kiện kết thúc vào ngày 4 tháng Mười này tại Roma. Đại hội được bảo trợ bởi Bộ Giáo dân, Gia đình và Sự sống của Tòa Thánh.

Hội nghị này đã mang đến cho Đức Thánh Cha cơ hội để nói về một trong những chủ đề then chốt trong triều đại giáo hoàng của vị tiền nhiệm ngài: vai trò của người cao tuổi trong xã hội. Đối với Đức Phanxicô, cũng như Đức Lêô bây giờ, chủ đề này cũng liên quan mật thiết đến các vấn đề về sự sống, vì tuổi thọ trung bình tăng cao đáng kể như hiện nay là một vấn đề liên quan đến tài chính, dẫn đến việc một số quốc gia đang nghiêng về hợp pháp hóa an tử.

Đức Thánh Cha Lêô đã đưa ra một số suy tư sâu sắc về vai trò và ơn gọi của người cao tuổi, đặc biệt là vai trò của họ trong Giáo hội.

1. Các thế hệ đối đầu

Chẳng hạn: ngài nói đến cách các thế hệ có thể bị hình dung như những lực lượng đối đầu, trong một tâm lý xung đột. Người già có thể bị xem như đang cướp đi cơ hội việc làm và nguồn lực của người trẻ.

2. Tuổi thọ cao là một phúc lành

Trái lại, Đức Thánh Cha khẳng định rằng trường thọ nên được coi là một phúc lành, bất kể các nguồn lực mà nó đòi hỏi. Tuy nhiên, Ngài cũng nhìn nhận rằng thách đố xã hội mới này cần phải được giải quyết bằng sự phân định để tìm ra những hướng đi tốt nhất.

3. Vị thế độc nhất để dạy bài học nền tảng

Một trong những ý chính của Đức Lêô là người già – chính trong tình trạng cần được chăm sóc của họ – là một “lời nhắc nhở quý giá” về một chân lý nền tảng của đời sống con người: Tất cả chúng ta đều cần nhau.

Nhận xét về xu hướng thực dụng đang thịnh hành trong xã hội, ngài nói: “Tâm lý đang chiếm ưu thế ngày nay có xu hướng xem trọng sự sống nếu nó tạo ra của cải hoặc thành công, khi nó nắm quyền lực hoặc địa vị, mà quên rằng con người luôn là một thụ tạo hữu hạn với những thiếu thốn.”

Nỗi sợ hãi về sự thiếu thốn của con người dẫn xã hội đến việc che giấu người già để không phải bị nhắc nhở về sự mong manh của chính chúng ta, nhưng người già nên được xem là lời nhắc nhở về điều mà tất cả chúng ta cần cho ơn cứu độ.

4. “Ngạc nhiên” khi tuổi già đến

Đức Thánh Cha Lêô đã đề cập đến loạt bài giáo lý Tiếp kiến chung của Đức Thánh Cha Phanxicô về tuổi già, nói rằng đó là một nguồn tài nguyên vô giá, vì nó đưa ra một “linh đạo đích thực về người già.”

5. Người già – những nhà truyền giáo

Đức Thánh Cha đã đưa ra nhiều suy tư khác nhau về vai trò truyền giáo của người già, lưu ý rằng họ thường có nhiều thời gian hơn để cống hiến cho các thừa tác vụ của Giáo hội, và hành trình đức tin của họ có nhiều yếu tố phải được suy xét. Ngài kêu gọi để họ “tham gia vào công cuộc loan báo Tin mừng không phải như những người đón nhận cách thụ động, nhưng như những chủ thể tích cực, và cùng với họ, chứ không thay thế họ, trả lời những câu hỏi mà cuộc sống và Tin Mừng đặt ra cho chúng ta.”

6. Cảnh cô đơn

Đức Thánh Cha Lêô cũng nói về “kẻ thù lớn nhất trong đời sống của người già”: “bóng tối của sự cô đơn.”

Ngài thúc giục: “Xin đừng để ai bị bỏ rơi! Xin đừng để ai cảm thấy vô dụng!” lưu ý rằng đây là một thách đố cho tất cả mọi người, kể cả người trẻ.

Dưới đây là toàn văn huấn từ của Đức Thánh Cha:

__________________________________


Nhân danh Cha, và Con, và Thánh Thần. Amen.

Bình an ở cùng anh chị em.

Xin chào mừng tất cả anh chị em!

Thưa Đức Hồng Y,

Thưa quý Đức Cha,

Quý Cha,

Anh chị em thân mến,

Tôi xin chào mừng tất cả anh chị em và tôi rất vui được gặp anh chị em trong dịp Đại hội Quốc tế lần thứ II về Mục vụ Người Cao Tuổi, do Bộ Giáo dân, Gia đình và Sự sống tổ chức. Chủ đề của Đại hội – “Người già được báo mộng!” (x. Ge 2:28) – gợi lại lời của ngôn sứ Giôen rất tâm đắc với Đức Thánh Cha Phanxicô, ngài thường nói về sự cần thiết của một liên minh giữa người trẻ và người già, được khơi nguồn từ “những giấc mơ” của những người đã trải qua cuộc đời dài lâu và được làm phong phú bởi “các thị kiến” của những người đang bắt đầu cuộc phiêu lưu lớn của cuộc đời.[1] Trong trích đoạn này, ngôn sứ công bố ơn ban phổ quát của Chúa Thánh Thần được tuôn đổ xuống, Ngài tạo nên sự hiệp nhất giữa các thế hệ và ban những ơn khác nhau cho mỗi người.

Ngày nay, thật đáng tiếc, những mối tương quan giữa các thế hệ thường bị đánh dấu bằng những rạn nứt và xung đột khiến họ đối đầu nhau. Chẳng hạn, người lớn tuổi bị buộc tội là không nhường chỗ cho người trẻ trong lực lượng lao động, hoặc tiêu tốn quá nhiều nguồn lực kinh tế và xã hội gây tổn hại cho các thế hệ khác, như thể sống lâu là một lỗi lầm.

Đây là lối suy nghĩ bộc lộ những cái nhìn rất bi quan và xung khắc về sự sống. Người già là một hồng ân, một phúc lành cần được đón nhận, và tuổi thọ dài là một điều tích cực; thật vậy, đó là một trong những dấu chỉ hy vọng của thời đại chúng ta, ở khắp mọi nơi trên thế giới. Dĩ nhiên, đó cũng là một thách đố, vì số người già ngày càng tăng là một hiện tượng lịch sử chưa từng có, đòi chúng ta phải phân định và hiểu thực tại bằng những cách thức mới.

Tuổi già trên hết là một lời nhắc nhở hữu ích về quy luật phổ quát của sự sống. Tâm lý đang chiếm ưu thế ngày nay có xu hướng xem trọng sự sống nếu nó tạo ra của cải hoặc thành công, khi nó nắm quyền lực hoặc địa vị, mà quên rằng con người luôn là một thụ tạo hữu hạn với những thiếu thốn. Sự mong manh nơi người già nhắc nhở chúng ta về chân lý chung này; vì thế nó bị che giấu hoặc loại bỏ bởi những người nuôi dưỡng những ảo tưởng của thế gian, để không nhìn thấy trước mắt hình ảnh của chính mình sau này. Trái lại, thật là lành mạnh khi nhận ra rằng tuổi già “là một phần của kỳ công của công trình tạo dựng.”[2] Sự mong manh này, “nếu chúng ta có đủ can đảm để nhìn nhận nó,” để đón nhận và chăm sóc nó, sẽ “là một nhịp cầu hướng về trời cao.”[3] Thay vì xấu hổ vì sự yếu đuối của con người, thật ra, nó sẽ đưa chúng ta đến việc xin sự trợ giúp từ anh chị em mình và từ Thiên Chúa, Đấng chăm sóc mọi loài thụ tạo của Ngài như một Người Cha. Người già dạy chúng ta rằng “ơn cứu độ không hệ tại ở sự tự chủ, nhưng ở chỗ khiêm nhường nhận ra sự thiếu thốn của bản thân và có thể bày tỏ nó cách tự do,” để “thước đo nhân tính của chúng ta không được xác định bởi những gì chúng ta đạt được, mà bởi khả năng cho phép mình được yêu thương, và khi cần, thậm chí được giúp đỡ.”[4]

Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đáng buồn là tuổi già đang trở thành điều đến đột ngột và khiến chúng ta không kịp chuẩn bị. Dựa trên Kinh Thánh, sự khôn ngoan của các Giáo Phụ và kinh nghiệm của các Thánh, Giáo hội được mời gọi đưa ra những thời gian và phương thể để giúp hiểu về tuổi già, để chúng ta có thể sống nó theo con đường Kitô giáo, không cố làm ra vẻ trẻ mãi không già, nhưng cũng không để mình bị chìm trong nỗi chán nản. Theo nghĩa này, loạt bài giáo lý năm 2022 mà Đức Thánh Cha Phanxicô nói về chủ đề này là vô giá, phát triển một linh đạo đích thực người già: chúng ta có thể rút tỉa từ đó để triển khai công tác mục vụ hữu ích.

Ngày nay, nhiều người sau khi kết thúc những năm tháng làm việc, có cơ hội tận hưởng một khoảng thời gian dài với sức khỏe tốt, đời sống kinh tế ổn định và nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Họ được gọi là “người cao tuổi trẻ trung”: chính họ là những người thường siêng năng tham dự Thánh Lễ cách sốt sắng và điều hành các hoạt động giáo xứ, chẳng hạn như dạy giáo lý và các hình thức phục vụ mục vụ khác nhau.

Điều quan trọng là tìm ra một ngôn ngữ và cơ hội thích hợp cho họ, để họ tham gia vào công cuộc loan báo Tin mừng không phải như những người đón nhận cách thụ động, nhưng như những chủ thể tích cực, và cùng với họ, chứ không thay thế họ, trả lời những câu hỏi mà cuộc sống và Tin Mừng đặt ra cho chúng ta. Có thể có nhiều hoàn cảnh khác nhau: một số người đón nhận lời rao giảng đức tin lần đầu khi tuổi già; những người khác đã có kinh nghiệm về Thiên Chúa và Giáo hội khi còn trẻ nhưng sau đó xa cách dần; nhưng có những người khác kiên trung trong đời sống Kitô giáo. Đối với tất cả họ, công tác mục vụ người già phải mang tính truyền giáo và loan báo Tin Mừng, vì Giáo hội luôn được mời gọi rao giảng Chúa Giêsu Kitô Đấng Cứu Độ cho mọi người, ở mọi độ tuổi và giai đoạn của cuộc sống.

Nơi nào có người già cô đơn và bị bỏ rơi, điều đó có nghĩa là phải mang đến cho họ Tin Mừng về sự dịu dàng của Chúa, để cùng với họ vượt qua bóng tối của sự cô đơn, kẻ thù lớn nhất của đời sống người già. Xin đừng để ai bị bỏ rơi! Xin đừng để ai cảm thấy vô dụng! Ngay cả một lời cầu nguyện đơn sơ, được dâng lên tại nhà với niềm tin, cũng góp phần cho sự thiện hảo của Dân Thiên Chúa và hiệp nhất chúng ta trong sự hiệp thông thiêng liêng. Sứ vụ truyền giáo này thách đố tất cả chúng ta, các giáo xứ của chúng ta, và cách đặc biệt là các bạn trẻ, những người có thể trở thành chứng nhân cho sự gần gũi và lắng nghe đối với những người đã đi đến giai đoạn cuối trong cuộc đời họ.

Trong những hoàn cảnh khác, công cuộc loan báo Tin Mừng sẽ giúp người già gặp gỡ Chúa và Lời của Ngài. Thật vậy, khi tuổi tác ngày càng cao, nhiều người bắt đầu đặt câu hỏi về ý nghĩa của sự sống, đây là cơ hội để tìm kiếm một mối tương quan đích thực với Thiên Chúa và đào sâu ơn gọi nên thánh của họ.

Các bạn thân mến, chúng ta hãy luôn nhớ rằng việc loan báo Tin Mừng là nhiệm vụ hàng đầu trong hoạt động mục vụ của chúng ta: bằng cách đưa người cao tuổi tham gia vào động lực truyền giáo này, chính họ cũng sẽ trở thành chứng nhân của niềm hy vọng, đặc biệt qua sự khôn ngoan, lòng đạo đức và kinh nghiệm của họ. Tôi cầu nguyện cho điều này. Tôi khẩn xin sự chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria Từ Mẫu cho các bạn, và tôi ban phép lành cho các bạn. Cảm ơn các bạn!

_______________________________________________

[1] Cf. Francis, La saggezza del tempo, Roma 2018, 9.





[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 5/10/2025]



Tiếp Kiến các Tham dự viên Hội nghị “Người Tị nạn và Di dân trong Ngôi nhà chung của Chúng ta” – ngày 02 tháng 10 năm 2025

Tiếp Kiến các Tham dự viên Hội nghị “Người Tị nạn và Di dân trong Ngôi nhà chung của Chúng ta” – ngày 02 tháng 10 năm 2025

Tiếp Kiến các Tham dự viên Hội nghị “Người Tị nạn và Di dân trong Ngôi nhà chung của Chúng ta” – ngày 02 tháng 10 năm 2025

*******

Sáng nay, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã tiếp kiến các tham dự viên hội nghị quốc tế với chủ đề: “Người Tị nạn và Di dân trong Ngôi nhà chung của chúng ta” tại Điện Tông tòa Vatican.

Sau đây là diễn văn của Đức Thánh Cha gửi đến những người hiện diện:

____________________________________


Diễn văn của Đức Thánh Cha


Chúng ta hãy bắt đầu, Nhân danh Cha, và Con, và Thánh Thần. Bình an ở cùng anh chị em!

Chào tất cả anh chị em, và xin chào mừng! Tôi rất vui được chào đón anh chị em đến Vatican trong khuôn khổ hội nghị với chủ đề: “Người Tị nạn và Di dân trong Ngôi nhà chung của chúng ta.” Tôi xin cảm ơn những anh chị em đã tổ chức các ngày thảo luận, suy tư và cộng tác này, cũng như từng người trong anh chị em vì sự hiện diện cũng như những đóng góp của anh chị em cho sáng kiến này.

Thời gian quý vị cùng nhau quy tụ tại đây khởi đầu một dự án kéo dài ba năm với mục tiêu tạo ra những “kế hoạch hành động” tập trung vào bốn trụ cột cốt lõi: giảng dạy, nghiên cứu, phục vụ và cổ võ. Bằng cách này, anh chị em đang đáp lại lời kêu gọi của Đức Thánh Cha Phanxicô đối với các cộng đồng học thuật hỗ trợ để đáp ứng nhu cầu của những anh chị em di tản của chúng ta, bằng cách tập trung vào những lãnh vực chuyên môn của mình (x. Diễn văn trước những Tham dự viên Cuộc họp về người Tị nạn do Đại học Giáo hoàng Grêgôriô tổ chức, ngày 29 tháng Chín, năm 2022).

Những trụ cột này là một phần của cùng một sứ mạng: tập hợp các tiếng nói hàng đầu từ nhiều ngành học khác nhau nhằm ứng phó với những thách đố cấp bách hiện nay, do số lượng người di cư và tị nạn ngày càng tăng, ước tính hiện có hơn 100 triệu người. Tôi cầu nguyện cho những nỗ lực của anh chị em có thể mang lại những ý tưởng và hướng tiếp cận mới cho vấn đề này, luôn tìm cách đặt phẩm giá của từng con người vào trung tâm của mọi giải pháp.

Khi anh chị em tiếp tục cuộc họp, tôi muốn đề xuất hai chủ đề mà anh chị em có thể cân nhắc lồng ghép vào các kế hoạch hành động: hòa giải và hy vọng.

Một trong những trở ngại thường nảy sinh khi đối diện với những khó khăn có quy mô lớn như vậy là thái độ thờ ơ, cả về phía các thể chế và các cá nhân. Vị tiền nhiệm đáng kính của tôi đã nói đến “toàn cầu hóa sự thờ ơ”, khi chúng ta trở nên quen với những đau khổ của người khác và không còn cố gắng xoa dịu những nỗi đau ấy nữa. Từ đó có thể dẫn đến điều mà trước đây tôi đã nói đến là “toàn cầu hóa sự bất lực”, khi chúng ta có nguy cơ trở nên bất động, im lặng, có thể là buồn bã, nghĩ rằng chẳng thể làm được gì khi phải đối diện với nỗi đau khổ vô tội (x. Sứ điệp video nhân dịp trình dự án “Những cử chỉ chào đón” để ứng cử vào Danh sách Di sản Văn hóa Phi vật thể của UNESCO, ngày 12 tháng Chín năm 2025).

Cũng như Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói về văn hóa gặp gỡ như phương thuốc giải cho toàn cầu hóa sự thờ ơ, chúng ta cũng phải hành động để đối phó với toàn cầu hóa sự bất lực bằng cách thúc đẩy một văn hóa hòa giải. Trong hình thức gặp gỡ tha nhân cách đặc biệt này, chúng ta “gặp nhau bằng cách chữa lành các vết thương của chúng ta, tha thứ cho nhau về những điều xấu chúng ta đã làm và cả những điều chúng ta không làm, nhưng chúng ta vẫn phải chịu hậu quả của nó” (sđd.). Điều này đòi hỏi sự kiên nhẫn, thiện chí lắng nghe, khả năng cảm thông với nỗi đau của người khác, và thừa nhận rằng chúng ta có cùng những ước mơ và cùng những niềm hy vọng.

Vì lẽ đó, tôi khuyến khích anh chị em đề xuất những cách thức cụ thể để thúc đẩy những cử chỉ và chính sách hòa giải, đặc biệt tại các vùng đất mang những vết thương sâu sắc do xung đột kéo dài. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng nếu muốn những nỗ lực hướng tới một sự thay đổi lâu dài được thành công, chúng phải có những cách thức chạm đến trái tim và tâm trí.

Khi xây dựng các kế hoạch hành động, điều quan trọng là phải nhớ rằng những di dân và người tị nạn có thể là những chứng nhân của niềm hy vọng, qua sức chịu đựng kiên cường của họ và lòng tin cậy vào Thiên Chúa (x. Sứ điệp Ngày Thế giới Di dân và người Tị nạn 111). Họ vẫn luôn giữ vững sức mạnh của mình khi tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn, bất chấp những trở ngại mà họ gặp phải. Khi chúng ta chuẩn bị cử hành Năm Thánh Di dânNăm thánh Truyền giáo trong Năm Thánh này, tôi khuyến khích anh chị em làm nổi bật những tấm gương hy vọng như vậy trong các cộng đồng mà anh chị em phục vụ. Bằng cách này, họ có thể trở thành nguồn cảm hứng cho những người khác và hỗ trợ phát triển những cách thức để giải quyết những thử thách mà họ đã phải đối mặt trong chính cuộc đời mình.

Với những tâm tình này, tôi chúc anh chị em một hội nghị thành công tốt đẹp, và cầu xin rằng anh chị em được Chúa Thánh Thần soi sáng để tiếp tục nỗ lực tìm kiếm các giải pháp toàn diện để thúc đẩy một văn hóa gặp gỡ, hòa giải, và tình liên đới huynh đệ vì lợi ích của tất cả mọi người. Tôi chúc lành cho từng người trong anh chị em, và cho tất cả những ai cộng tác trong sứ mạng của anh chị em. Chân thành cảm ơn anh chị em.

Chúng ta hãy cùng cầu nguyện như Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: Lạy Cha chúng con…


[Nguồn: vatican.va]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 5/10/2025]