Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

Bài giảng của Đức Thánh Cha trong Thánh Lễ bế mạc của Đại Hội đồng chung Thông thường của Thượng Hội đồng Giám mục về Giới trẻ, Đức tin, và Sự Phân định ơn gọi

Bài giảng của Đức Thánh Cha trong Thánh Lễ bế mạc của Đại Hội đồng chung Thông thường của Thượng Hội đồng Giám mục về Giới trẻ, Đức tin, và Sự Phân định ơn gọi
Thánh Lễ Bế mạc - Thượng Hội đồng 2018

Bài giảng của Đức Thánh Cha trong Thánh Lễ bế mạc của Đại Hội đồng chung Thông thường của Thượng Hội đồng Giám mục về Giới trẻ, Đức tin, và Sự Phân định ơn gọi

‘Xin Chúa chúc phúc cho những bước đi của chúng ta, để chúng ta có thể lắng nghe người trẻ, trở thành người anh em của họ, và làm chứng tá cho họ về Chúa Giê-su, là niềm vui của cuộc đời chúng ta’

28 tháng Mười, 2018 11:14

Lúc 10 giờ sáng nay, 28 tháng Mười, 2018, Đức Thánh Cha Phanxico chủ tế Thánh Lễ trong Vương cung Thánh đường Thánh Phê-rô bế mạc Đại hội chung Thông thường của Thượng Hội đồng Giám mục về “Giới trẻ, Đức tin, và sự phân định ơn gọi.” Dưới đây là bản dịch (tiếng Anh) của Vatican bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxico trong Thánh Lễ:


***


Trình thuật Tin mừng chúng ta vừa nghe là trình thuật cuối cùng của Thánh sử Mác-cô kể về sứ vụ rao giảng qua mọi miền của Chúa Giê-su, Người đang chuẩn bị về Giê-ru-sa-lem để chịu chết và sống lại. Vì vậy Ba-ti-mê là người cuối cùng theo Chúa Giê-su trên đường đi: từ một người hành khất trên con đường dẫn đến Giê-ri-khô, anh trở thành một môn đệ cùng đồng hành với những môn đệ khác trên con đường về Giê-ru-sa-lem. Chúng ta cũng vậy, chúng ta đã cùng đồng hành với nhau; chúng ta đã trở thành một “hội nghị chung”. Tin mừng hôm nay in dấu ba bước đi nền tảng trên hành trình đức tin.

Trước tiên, chúng ta cùng xét đến Ba-ti-mê. Tên của anh có nghĩa là “con của ông Ti-mê.” Đó là cách Tin mừng mô tả về anh: “Ba-ti-mê, con ông Ti-mê” (Mc 10:46). Tuy nhiên, thật trớ trêu, chẳng tìm thấy cha của anh ở đâu. Ba-ti-mê nằm một mình bên vệ đường, rất xa nhà và không có cha. Anh ta không được yêu thương, nhưng bị bỏ rơi. Anh ta bị mù và chẳng ai lắng nghe tiếng nói của anh. Chúa Giê-su đã nghe tiếng kêu xin của anh. Khi anh ta đến với Ngài, Ngài để cho anh lên tiếng. Cũng chẳng khó khăn để chúng ta đoán xem Ba-ti-mê muốn điều gì: rõ ràng, một người mù thì chắc chắn muốn lấy lại được khả năng nhìn. Nhưng Chúa Giê-su muốn dành thời gian; Ngài dành thời gian để lắng nghe anh. Đây là bước đi đầu tiên trong việc trợ giúp trên hành trình đức tin: lắng nghe. Nó là tác vụ tông đồ của đôi tai: lắng nghe trước khi nói.

Thay vì vậy, nhiều người cùng đi với Chúa Giê-su ra lệnh cho Ba-ti-mê phải im lặng (x. c. 48). Đối với những môn đệ như vậy, thì một người thiếu thốn trên đường trở thành sự phiền toái cho họ, nó nằm ngoài ý muốn và không có kế hoạch trước. Họ thích cái thời gian biểu của riêng họ còn hơn là của Thầy, họ thích nói chuyện riêng của họ hơn lắng nghe người khác. Họ đi theo Chúa Giê-su, nhưng họ lại vạch cho họ những kế hoạch riêng trong tâm trí. Đây là một sự nguy hiểm mà chúng ta phải liên tục canh chừng. Nhưng đối với Chúa Giê-su, tiếng kêu của những người đang van xin sự giúp đỡ không phải là một sự phiền toái nhưng là một thách đố. Lắng nghe cuộc sống là một điều vô cùng quan trọng đối với chúng ta! Những người con của Cha trên trời phải quan tâm chú ý đến những anh chị em của họ, không phải là chuyện phiếm vô bổ, nhưng là những nhu cầu của người anh em. Họ lắng nghe một cách kiên nhẫn và đầy yêu thương, cũng như Chúa lắng nghe chúng ta và những lời cầu nguyện của chúng ta, bất kể là lời đó được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Chúa không bao giờ biết mệt mỏi; Người luôn vui sướng khi chúng ta đi tìm Người. Cả chúng ta nữa hãy xin ơn để có được một tâm hồn biết lắng nghe. Đại diện cho tất cả những người lớn, cha muốn nói với các bạn trẻ rằng: hãy tha thứ cho chúng ta nếu chúng ta thường xuyên không lắng nghe chúng con, nếu, thay vì phải mở rộng tâm hồn chúng ta, thì chúng ta lại bắt chúng con phải nghe quá nhiều. Là Giáo hội của Đức Ki-tô, chúng ta muốn lắng nghe chúng con với tình yêu thương, chắc chắn vì hai điều: cuộc sống của chúng con vô cùng quý giá trước mặt Thiên Chúa, vì Thiên Chúa luôn luôn trẻ trung và yêu thương người trẻ, và cuộc sống của chúng con vô cùng quý giá trước mắt chúng ta nữa, và quả thật cần phải tiến bước.

Sau khi lắng nghe, một bước thứ hai trên hành trình đức tin là trở thành người anh em. Chúng ta hãy nhìn đến Chúa Giê-su: Ngài không ủy quyền cho một người nào đó trong “đám đông” đang theo Ngài, nhưng chính Ngài trực tiếp đến gặp Ba-ti-mê. Ngài hỏi anh ta, “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” (c. 51). Anh muốn … –

Chúa Giê-su dành toàn thời gian cho Ba-ti-mê; Ngài không cố tìm cách tránh anh ta … tôi làm gì – không chỉ nói đơn thuần, nhưng làm một điều gì đó … cho anh – không phải theo những ý tưởng đã định trước của tôi, nhưng cho anh, cho trường hợp đặc biệt của anh. Đó là cách hoạt động của Thiên Chúa. Ngài can thiệp một cách riêng tư với một tình yêu đặc biệt dành cho mỗi con người. Bằng những hành động của Người, Người chuyển tải thông điệp của Người. Từ đó đức tin trổ hoa trong cuộc sống.

Đức tin truyền đạt qua cuộc sống. Khi đức tin chỉ quan tâm thuần túy đến công thức giáo lý, nó có nguy cơ chỉ nói với trí óc nhưng lại không chạm đến được con tim. Và khi nó chỉ quan tâm duy nhất đến hoạt động, nó có nguy cơ biến thành việc dạy đời và công việc xã hội. Thay vì vậy, đức tin là cuộc sống: nó là việc sống trong tình yêu của Thiên Chúa Đấng đã biến đổi cuộc đời của chúng ta. Chúng ta không thể chọn lựa giữa giáo lý và chủ nghĩa hành động. Chúng ta được kêu gọi thực hiện công việc của Thiên Chúa theo cách của Thiên Chúa: bằng sự gần gũi, bằng sự trung thành với Ngài, trong tình hiệp nhất với nhau, cùng với những anh chị em của chúng ta. Sự gần gũi: đó là bí mật chuyển tải trọng tâm của đức tin, chứ không phải là khía cạnh thứ yếu.

Là một người anh em có nghĩa là đem tính mới mẻ của Thiên Chúa vào trong cuộc sống của anh chị em chúng ta. Nó trở thành một liều thuốc giải độc cho cám dỗ tìm kiếm những câu trả lời dễ dàng và những cách sửa chữa nhanh chóng. Chúng ta hãy tự chất vấn mình là những Ki-tô hữu, chúng ta có khả năng trở thành những người anh em không, có khả năng bước ra khỏi quỹ đạo của mình và ôm lấy người không phải là “một người thuộc chúng ta,” những người Chúa đang miệt mài đi tìm hay không. Một sự cám dỗ thường được tìm thấy trong các Sách Thánh vẫn luôn ở đó: cám dỗ rửa tay của mình. Đó là hành động của đám đông trong Tin mừng hôm. Đó là điều Cain đã làm với Aben, và Phi-la-tô làm với Chúa Giê-su: họ rửa tay của họ. Nhưng chúng ta phải bắt chước Chúa Giê-su, và cũng như Người, hãy để đôi tay chúng ta lấm bẩn. Người là đường (x. Ga 14:6), Đấng đã dừng lại trên đường đi vì Ba-ti-mê. Người là ánh sáng của thế gian (x. Ga 9:5), Đấng đã cúi xuống để cứu giúp một người mù. Chúng ta phải nhận ra rằng Chúa đã phải lấm bẩn đôi tay của Người vì mỗi chúng ta. Chúng ta hãy nhìn lên thập giá, hãy bắt đầu từ đó và nhớ rằng Thiên Chúa đã trở thành người anh em của tôi trong tội và sự chết. Người đã trở thành người anh em của tôi: tất cả đều bắt đầu từ đó. Và nhờ tình yêu của Người, chúng ta lại trở nên người anh em, chúng ta trở nên những người mang đến sự sống mới. Không phải là thầy dạy cho mọi người, không phải là chuyên gia trong sự thánh thiêng, nhưng là những chứng nhân của tình yêu cứu rỗi.

Bước thứ ba là làm chứng tá. Chúng ta xét đến các môn đệ, khi Chúa Giê-su yêu cầu, họ tiến đến lên tiếng gọi Ba-ti-mê. Họ không tiến lại người hành khất bố thí cho một đồng xu để anh ta im miệng, hoặc cho lời khuyên. Các ông bước đến nhân danh Chúa Giê-su. Quả thật, các ông chỉ nói có ba từ với anh ta, và cả ba từ đó đều là lời của Chúa Giê-su: “Cứ yên tâm; đứng dậy, người đang gọi anh đấy” (c. 49). Rất nhiều chỗ khác trong Tin mừng, chỉ một mình Chúa Giê-su nói, “Hãy yên tâm”, vì chỉ mình Ngài mới “làm phấn khởi” những người lắng nghe Ngài. Trong Tin mừng, chỉ một mình Chúa Giê-su nói “Hãy đứng dậy,” và chữa lành tâm hồn và thân xác. Chỉ một mình Chúa Giê-su lên tiếng gọi, biến đổi cuộc đời của những người theo Ngài, giúp nâng dậy những người vấp ngã, đem ánh sáng của Thiên Chúa đến những vùng đen tối của cuộc đời. Quá nhiều trẻ em, quá nhiều người trẻ, như Ba-ti-mê, đang đi tìm ánh sáng cho cuộc đời của họ. Họ đang đi tìm tình yêu thật sự. Và cũng giống như Ba-ti-mê, một người lẫn giữa đám đông khổng lồ, lên tiếng kêu xin một mình Chúa Giê-su, họ cũng đang đi tìm sự sống, nhưng thường chỉ tìm được những lời hứa suông và rất ít người thật sự quan tâm.

Đây vẫn chưa phải là thái độ người Ki-tô hữu nếu chỉ mong chờ anh chị em, những người đang miệt mài đi tìm, phải đến gõ cửa nhà chúng ta; chúng ta phải tiến đến với họ, không chỉ mang bản thân của chúng ta đến nhưng là đem Chúa Giê-su đến. Ngài sai chúng ta đến để động viên người khác và nâng họ dậy nhân danh Ngài, cũng như các môn đệ. Ngài sai chúng ta tiến bước để nói với mỗi con người rằng: “Thiên Chúa đang kêu gọi bạn hãy để cho bản thân bạn được yêu thương bởi Người”. Không biết bao nhiêu lần, thay vì mang thông điệp cứu độ giải thoát này, thì chúng ta lại mang đến chính con người của mình, “những công thức” của riêng mình và “dán nhãn” của Giáo hội! Không biết bao nhiêu lần, thay vì lấy Lời Chúa làm lời của riêng mình, thì chúng ta lại lấy ý kiến riêng của mình như là Lời của Người! Không biết bao nhiêu người cảm thấy gánh nặng của những hội đoàn của chúng ta hơn là sự hiện hữu thân thiết của Chúa Giê-su! Trong những trường hợp này, chúng ta hoạt động rất giống như một tổ chức phi chính phủ, một cơ quan của nhà nước điều hành, chứ không phải là một cộng đoàn những người đã được giải thoát đang ngụ cư trong niềm vui của Thiên Chúa.

Lắng nghe, là một người anh em, làm chứng tá. Hành trình đức tin trong Tin mừng hôm nay kết thúc bằng hình ảnh rất đẹp và đầy ngạc nhiên khi Chúa Giê-su nói “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” (c. 52). Ba-ti-mê đã chẳng có lời tuyên xưng đức tin hoặc chẳng có công cuộc tốt lành nào; anh ta chỉ van xin lòng thương xót. Cảm nhận bản thân đang cần ơn cứu độ là bước khởi đầu của đức tin. Nó là con đường trực tiếp đến gặp gỡ Chúa Giê-su. Niềm tin đã cứu Ba-ti-mê chẳng có gì liên quan đến việc anh ta có những ý tưởng rành mạch về Thiên Chúa hay không, nhưng liên quan đến việc đi tìm Ngài và khát khao gặp gỡ Ngài. Đức tin gắn liền với sự gặp gỡ, không phải là lý thuyết. Trong sự gặp gỡ, Chúa Giê-su truyền ban; trong sự gặp gỡ, trái tim của Giáo hội rộn lên nhịp đập. Rồi không phải vì lời nói của chúng ta, nhưng chính chứng tá cuộc sống của chúng ta sẽ chứng minh hiệu quả.

Cha xin gửi lời cảm ơn đến tất cả anh chị em đã tham gia vào “cuộc đồng hành” này vì chứng tá của anh chị em. Chúng ta đã làm việc trong tình hiệp nhất, với sự chân thành và khát khao phục vụ Dân Chúa. Xin Chúa chúc phúc cho những bước đi của chúng ta, để chúng ta có thể lắng nghe người trẻ, trở thành anh em của họ, và làm chứng tá cho họ về Chúa Giê-su, là niềm vui của cuộc đời chúng ta

[Văn bản chính: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của Vatican]



[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 29/10/2018]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét