Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025

Huấn từ của Đức Thánh Cha trong giờ Kinh Truyền Tin ngày 9.11.2025: Đức Thánh Cha: chúng ta hãy tiến bước trong niềm hân hoan được làm Dân Thánh mà Thiên Chúa đã tuyển chọn

Đức Thánh Cha: chúng ta hãy tiến bước trong niềm hân hoan được làm Dân Thánh mà Thiên Chúa đã tuyển chọn

Huấn từ của Đức Thánh Cha trong giờ Kinh Truyền Tin

Huấn từ của Đức Thánh Cha trong giờ Kinh Truyền Tin ngày 9.11.2025: Đức Thánh Cha: chúng ta hãy tiến bước trong niềm hân hoan được làm Dân Thánh mà Thiên Chúa đã tuyển chọn

*******

Trưa nay, Đức Thánh Cha Lêô XIV xuất hiện tại cửa sổ phòng làm việc trong Điện Tông Tòa Vatican để đọc Kinh Truyền Tin cùng với các tín hữu và khách hành hương đang quy tụ tại Quảng trường Thánh Phêrô.

Đức Thánh Cha nhắc nhở chúng ta rằng sự vĩ đại đích thực của Giáo hội không nằm ở những khối đá hay nghệ thuật, nhưng nơi chính Đức Kitô và cộng đoàn các tín hữu sống Tin Mừng của Người.

Sau đây là huấn từ của Đức Thánh Cha trước khi đọc kinh kính Đức Mẹ:

____________________________


ĐỨC GIÁO HOÀNG LÊÔ XIV
KINH TRUYỀN TIN

Quảng trường Thánh Phêrô
Chúa Nhật, ngày 9 tháng 11 năm 2025


Anh chị em thân mến, chúc anh chị em Chúa Nhật hạnh phúc!

Trong ngày Lễ Cung hiến Vương cung Thánh đường Latêranô, chúng ta chiêm ngưỡng mầu nhiệm hiệp nhất và hiệp thông với Giáo hội Roma, được mời gọi trở thành Mẹ chăm sóc cho hành trình đức tin của các Kitô hữu trên toàn thế giới.

Như chúng ta đã biết, Nhà thờ Chánh Tòa của Giáo phận Roma và là tòa của Đấng kế vị Thánh Phêrô, không chỉ là một công trình có giá trị phi thường về lịch sử, nghệ thuật và tôn giáo, mà còn đại diện cho sức sống của đức tin được ủy thác và gìn giữ bởi các Tông đồ, và được truyền lại xuyên suốt dòng lịch sử. Sự vĩ đại của mầu nhiệm này cũng tỏa sáng trong vẻ lộng lẫy về nghệ thuật của công trình kiến trúc, nơi gian giữa chính diện có đặt mười hai bức tượng lớn của các Thánh Tông đồ, những người đầu tiên theo Đức Kitô và là chứng nhân của Tin Mừng.

Điều này hướng đến một viễn cảnh thiêng liêng, giúp chúng ta vượt lên trên vẻ bề ngoài, để hiểu rằng mầu nhiệm của Giáo hội không đơn thuần là một địa điểm, một không gian vật chất, một công trình được xây bằng đá. Thực vậy, như Tin Mừng nhắc nhở chúng ta trong trình thuật về việc Chúa Giêsu thanh tẩy Đền thờ ở Giêrusalem (x. Ga 2:13-22), thánh điện đích thực của Thiên Chúa là Đức Kitô chịu chết và đã sống lại. Người là Đấng trung gian duy nhất của ơn cứu độ, Đấng Cứu Chuộc duy nhất, là Đấng đã kết hợp với nhân tính của chúng ta và biến đổi chúng ta bằng tình yêu của Người, Người đại diện cho cánh cửa (x. Ga 10:9) rộng mở cho chúng ta và dẫn đưa chúng ta đến với Chúa Cha.

Kết hợp với Người, chúng ta cũng trở nên những tảng đá sống động của ngôi nhà thiêng liêng này (x. 1 Pr 2:4-5). Chúng ta là Giáo hội của Đức Kitô, là Thân Thể của Người, là các chi thể được kêu gọi loan truyền Tin Mừng về lòng thương xót, niềm an ủi và sự bình an của Người cho khắp thế giới, qua việc thờ phượng thiêng liêng phải tỏa sáng trước hết nơi chứng tá đời sống của chúng ta.

Anh chị em thân mến, chúng ta phải rèn luyện tâm hồn mình để có được cái nhìn thiêng liêng này. Nhiều khi, những yếu đuối và sai lỗi của các Kitô hữu, cùng với những khuôn mẫu có sẵn và thành kiến, ngăn cản chúng ta nắm bắt được sự phong phú của mầu nhiệm Giáo hội.

Thật vậy, sự thánh thiện của Giáo hội không phụ thuộc vào công trạng của chúng ta, mà là “hồng ân của Chúa, không bao giờ bị thu hồi,” vẫn tiếp tục chọn “đôi bàn tay nhơ nhớp của con người, với một tình yêu đầy nghịch lý, như là bình chứa sự hiện diện của Người,” (J. Ratzinger, Dẫn nhập Kitô giáo, Brescia (2005), 331).

Vậy chúng ta hãy tiến bước trong niềm hân hoan được làm Dân Thánh mà Thiên Chúa đã tuyển chọn, và chúng ta hãy khẩn cầu Đức Maria, Mẹ Giáo hội, giúp chúng ta biết đón nhận Đức Kitô và đồng hành cùng chúng ta bằng lời chuyển cầu của Mẹ.

_______________________________


Sau Kinh Truyền Tin:

Anh chị em thân mến,

Tôi bày tỏ sự gần gũi với người dân Philippines đang chịu ảnh hưởng của cơn bão tàn phá dữ dội: tôi cầu nguyện cho những người đã qua đời và gia đình của họ, cũng như cho những người bị thương và phải di dời.

Hôm nay, Giáo hội tại Ý cử hành Ngày Tạ ơn. Tôi hiệp cùng với các Giám mục khuyến khích việc chăm sóc có trách nhiệm đối với đất đai, chống lại việc lãng phí thực phẩm, và áp dụng các phương pháp canh tác bền vững. Chúng ta hãy tạ ơn Thiên Chúa vì “người chị, Mẹ Đất” của chúng ta (Thánh Phanxicô, Bài ca Tạo vật) và vì những người đang vun trồng và bảo vệ Mẹ Trái đất!

Tôi thân ái chào tất cả anh chị em, người Roma và anh chị em hành hương đến từ Ý và nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là các Tu sĩ Dòng Tên trẻ người Ba Lan, các tín hữu đến từ Warsaw và Gdansk ở Ba Lan, Newark và Kearny ở Hoa Kỳ, Toledo và Galapagar ở Tây Ban Nha, và Luân Đôn, cũng như ca đoàn Regensburger Domspatzen.

Tôi chào các thành viên của Phong trào Công giáo Tiến hành của Tổng Giáo phận Genoa và các nhóm giáo xứ Cava Manara, Mede, Vibo Marina, Sant’Arcangelo di Potenza, Noto, Pozzallo và Avola, Cesenatico, Mercato San Severino, Crespano del Grappa và Noventa Padovana. Tôi chào nhóm Manfestazioni Storiche của vùng Lazio và các thiện nguyện viên của Ngân hàng Lương thực, những người sẽ quyên góp thực phẩm vào thứ Bảy tới, trước Ngày Thế giới vì Người nghèo.

Tôi bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với tất cả những người, ở mọi cấp độ, cam kết xây dựng hòa bình tại các vùng đất bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Trong những ngày vừa qua, chúng ta cầu nguyện cho những người đã chết, và thật đáng buồn, trong số này có nhiều người đã bị giết trong các trận chiến và các vụ ném bom, mặc dù họ chỉ là dân thường, trẻ em, người già, hoặc người bệnh. Nếu chúng ta thực sự muốn tôn vinh ký ức của họ, chúng ta phải chấm dứt chiến tranh và dồn mọi nỗ lực cho việc đàm phán.

Tôi chúc tất cả anh chị em Chúa Nhật đầy phúc lành.


[Nguồn: exaudi]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 10/11/2025]


Đức Thánh Cha Lêô cử hành Thánh lễ tại Nhà thờ Chánh tòa, ca ngợi lòng kiên nhẫn

Đức Thánh Cha Lêô cử hành Thánh lễ tại Nhà thờ Chánh tòa, ca ngợi lòng kiên nhẫn

Đức Thánh Cha Lêô cử hành Thánh lễ tại Nhà thờ Chánh tòa, ca ngợi lòng kiên nhẫn

Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup

09/11/25


Đức Thánh Cha nói về vai trò của công việc cẩn trọng trong đời sống thiêng liêng của chúng ta — “không hấp tấp mà cũng không hời hợt.”

Đức Thánh Cha Lêô nói rằng việc cử hành Thánh lễ trong một Vương cung Thánh đường gần 2.000 năm tuổi có thể mang lại cảm giác “không an tâm” trong ngày Lễ Cung hiến Đền thờ Thánh Gioan Latêranô này. Ngài nói: “Nếu những người xây dựng đào không đủ sâu để tìm được một nền móng vững chắc cho công trình xây dựng, thì toàn bộ tòa nhà đã sụp đổ từ lâu hoặc có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào, và đặt chúng ta vào hoàn cảnh nguy hiểm rất lớn. Tuy nhiên, thật may mắn, những người đi trước chúng ta đã đặt nền móng vững chắc cho Nhà thờ Chánh tòa của chúng ta, đã đào sâu với bao công sức trước khi dựng lên những bức tường đón chào chúng ta, và điều đó khiến chúng ta cảm thấy an tâm.”

Và Đức Thánh Cha nói về vai trò của công việc cẩn trọng trong đời sống thiêng liêng của chúng ta — “không hấp tấp mà cũng không hời hợt.”

Là những người thợ trong Giáo hội sống động, chúng ta cũng phải biết đào sâu trong chính mình và xung quanh mình trước khi có thể xây dựng những công trình ấn tượng. Chúng ta phải loại bỏ mọi loại vật liệu không ổn định cản trở chúng ta chạm đến tảng đá vững chắc là Đức Kitô.

Thánh lễ này đã cho Đức Giám mục Roma cơ hội viếng nhà thờ chánh tòa “của ngài” lần thứ ba trong triều đại giáo hoàng, sau Thánh lễ nhậm chức ngày 25 tháng Năm, và Phụng vụ Lời Chúa được cử hành vào ngày 19 tháng Chín cho đại hội giáo phận.

Sau đây là toàn văn bài giảng của ngài:

Đức Thánh Cha Lêô cử hành Thánh lễ tại Nhà thờ Chánh tòa, ca ngợi lòng kiên nhẫn


Anh chị em thân mến,

Hôm nay chúng ta cử hành Lễ Cung hiến Vương cung Thánh đường Thánh Gioan Latêranô, diễn ra vào thế kỷ thứ tư dưới triều đại của Đức Giáo hoàng Sylvester I. Vương cung Thánh đường này, Nhà thờ Chánh tòa của Roma, được xây dựng theo lệnh của Hoàng đế Constantinus, sau khi ông cho người Kitô hữu quyền tự do tuyên xưng đức tin và thực hành tôn giáo vào năm 313.

Tại sao chúng ta vẫn cử hành kỷ niệm biến cố này cho đến ngày nay? Chắc chắn là để hồi tưởng lại, với niềm hân hoan và lòng tri ân, một biến cố lịch sử có tầm quan trọng lớn lao đối với đời sống Giáo hội, nhưng đây không phải là lý do duy nhất. Thực ra, Vương cung Thánh đường này, “Mẹ của mọi Giáo hội”, còn vượt xa hơn cả một đài tưởng niệm hay một ký ức lịch sử. Đây là “một dấu chỉ của Giáo hội sống động, được xây dựng bằng những viên đá được chọn lựa và quý giá trong Đức Giêsu Kitô, viên đá góc tường (x. 1 Pr 2:4-5)” (Hội đồng Giám mục Ý, Nghi thức Làm phép Dầu và Cung hiến Nhà thờ và Bàn thờ, Dẫn nhập). Chính vì vậy, Đền thờ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cũng là “những viên đá sống động nơi trần gian này… xây dựng nên” một đền thờ thiêng liêng (Hiến chế Tín lý về Giáo hội Lumen Gentium, 6). Vì lý do đó, như Thánh Phaolô VI đã lưu ý, cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi đã sớm bắt đầu áp dụng “danh xưng Giáo hội, có nghĩa là cộng đoàn các tín hữu, cho đền thờ nơi họ quy tụ” (Kinh Truyền tin, ngày 9 tháng 11 năm 1969). Chính cộng đoàn Hội Thánh, “Giáo hội, xã hội của các tín hữu, [là] điều mang lại cho Đền Thánh Gioan Latêranô kết cấu bên ngoài vững chắc và nổi bật nhất” (sđd.). Vì vậy, khi chiêm ngưỡng công trình kiến trúc này, chúng ta hãy suy ngẫm về ý nghĩa của việc là Giáo hội dưới ánh sáng của các bài đọc hôm nay.

Trước hết, chúng ta hãy xét đến nền móng của đền thờ. Tầm quan trọng của chúng là hiển nhiên và thậm chí có phần đáng lo. Nếu những người xây dựng đào không đủ sâu để tìm được một nền móng vững chắc cho công trình xây dựng, thì toàn bộ tòa nhà đã sụp đổ từ lâu hoặc có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào, và đặt chúng ta vào hoàn cảnh nguy hiểm rất lớn. Tuy nhiên, thật may mắn, những người đi trước chúng ta đã đặt nền móng vững chắc cho Nhà thờ Chánh tòa của chúng ta, đã đào sâu với bao công sức trước khi dựng lên những bức tường đón chào chúng ta, và điều đó khiến chúng ta cảm thấy an tâm.

Đây là một căn nguyên để suy ngẫm. Là những người thợ trong Giáo hội sống động, chúng ta trước hết cũng phải biết đào sâu trong chính mình và xung quanh mình trước khi có thể xây dựng những công trình ấn tượng. Chúng ta phải loại bỏ mọi loại vật liệu không ổn định cản trở chúng ta chạm đến tảng đá vững chắc là Đức Kitô (x. Mt 7:24-27). Đây chính là điều mà Thánh Phaolô nói đến trong bài đọc hai khi ngài nói rằng “Vì không ai có thể đặt nền móng nào khác ngoài nền móng đã đặt sẵn là Đức Giêsu Kitô” (1 Cr 3:11). Điều này có nghĩa là phải luôn trở về với Chúa Giêsu và Tin Mừng của Ngài, và vâng phục hoạt động của Chúa Thánh Thần. Nếu không, chúng ta có nguy cơ xây dựng một công trình với những cấu trúc quá nặng nề mà nền móng lại quá yếu không đủ sức chịu đựng.

Anh chị em thân mến, khi chúng ta chuyên tâm lao động phục vụ Nước Thiên Chúa, chúng ta đừng hấp tấp mà cũng đừng hời hợt. Chúng ta hãy biết đào sâu, không bị cản trở bởi các tiêu chuẩn thế gian, vốn rất thường đòi hỏi kết quả tức thời và xem nhẹ sự khôn ngoan của việc chờ đợi. Lịch sử ngàn năm của Giáo hội dạy chúng ta rằng với sự trợ giúp của Thiên Chúa, một cộng đoàn đức tin đích thực chỉ có thể được xây dựng bằng sự khiêm nhường và đức kiên nhẫn. Một cộng đoàn như thế có khả năng lan tỏa bác ái, thúc đẩy sứ vụ, rao giảng, cử hành và phục vụ Huấn quyền Tông truyền mà Đền thờ này là ngôi vị đầu tiên (x. Kinh Truyền tin, ngày 9 tháng 11 năm 1969).

Khung cảnh được trình bày cho chúng ta trong Tin Mừng hôm nay (Lc 19:1-10) minh họa rõ nét về vấn đề này: ông Da-kêu, một người giàu có và quyền thế, cảm nhận được thúc đẩy để gặp Chúa Giêsu. Tuy nhiên, ông nhận ra mình quá lùn không thể nhìn thấy Người nên quyết định trèo lên một cây. Đây là một cử chỉ bất thường và không phù hợp đối với một người có địa vị như ông, vốn đã quen với việc muốn gì được nấy tại nơi thu thuế như thể đó là cái quyền của ông ta.

Nhưng lần này, con đường dài hơn và việc trèo lên cành cây có nghĩa là Da-kêu nhận ra những giới hạn của bản thân và vượt qua những rào cản của lòng kiêu hãnh. Nhờ đó, ông đã có thể gặp Chúa Giêsu, Đấng nói với ông: “Hôm nay tôi phải ở lại nhà ông” (c. 5). Cuộc gặp gỡ đó đã đánh dấu khởi đầu một đời sống mới cho ông Da-kêu (x. c. 8).

Khi Chúa Giêsu mời gọi chúng ta tham gia vào kế hoạch vĩ đại của Thiên Chúa, Người biến đổi chúng ta bằng cách khéo léo định hình chúng ta theo kế hoạch cứu độ của Người. Trong những năm gần đây, hình ảnh “công trường xây dựng” thường được sử dụng để mô tả hành trình giáo hội của chúng ta. Đó là một hình ảnh đẹp nói lên hoạt động, tính sáng tạo và sự tận tụy, cũng như cả những công việc vất vả và đôi khi là những vấn đề phức tạp cần giải quyết. Nó cho thấy những nỗ lực cụ thể, hữu hình của các cộng đoàn của chúng ta lớn lên mỗi ngày, chia sẻ các đặc sủng dưới sự hướng dẫn của các mục tử.

Đặc biệt, Giáo hội Roma là chứng nhân cho điều này trong giai đoạn thực hiện hiện tại của Thượng hội đồng. Những gì đã được hình thành qua nhiều năm làm việc, giờ đây cần được thử nghiệm và đánh giá “trên thực địa”. Nó bao hàm một hành trình ngược dốc, nhưng chúng ta không nản lòng. Thay vào đó, chúng ta phải tiếp tục với sự tự tin trong những nỗ lực của mình để cùng nhau lớn lên.

Đức Thánh Cha Lêô cử hành Thánh lễ tại Nhà thờ Chánh tòa, ca ngợi lòng kiên nhẫn


Việc xây dựng tòa nhà tráng lệ mà chúng ta đang ở đây cũng đã phải trải qua những thời điểm khó khăn, trì hoãn và thay đổi so với thiết kế ban đầu. Tuy nhiên, nhờ sự bền chí của những người đi trước chúng ta, giờ đây chúng ta có thể quy tụ trong nơi tuyệt mỹ này. Ở Roma, điều thiện hảo lớn lao đang phát triển nhờ những nỗ lực của nhiều người. Chúng ta đừng để sự mệt mỏi ngăn cản chúng ta không nhận ra và tôn vinh điều thiện hảo ấy, để chúng ta có thể nuôi dưỡng và đổi mới lòng nhiệt thành của mình. Bởi lẽ, chính qua đức ái thể hiện bằng hành động mà dung mạo Giáo hội của chúng ta được định hình, làm cho mọi người ngày càng nhận ra rõ ràng hơn rằng Giáo hội là một “người mẹ”, “mẹ của mọi Giáo hội”, hay thậm chí là “mẹ yêu”, như Thánh Gioan Phaolô II sử dụng khi nói chuyện với thiếu nhi trong ngày lễ này (x. Diễn từ Lễ Cung hiến Vương cung Thánh đường Thánh Gioan Latêranô, ngày 9 tháng 11 năm 1986).

Sau cùng, tôi muốn đề cập đến một khía cạnh thiết yếu trong sứ mạng của Nhà thờ Chánh tòa: đó là phụng vụ. Phụng vụ là “tột đỉnh mà hoạt động của Giáo hội hướng tới… là nguồn mạch tuôn trào mọi sức mạnh của Giáo hội” (Hiến chế về Phụng vụ Thánh Sacrosanctum Concilium, 10). Trong phụng vụ, chúng ta tìm thấy những chủ đề mà chúng ta đã nói: chúng ta được xây dựng nên như đền thờ của Thiên Chúa, là nơi Người ngự trị trong Thần Khí và chúng ta nhận được sức mạnh để rao giảng Đức Kitô cho thế giới (x. sđd., 2). Vì vậy, việc chăm lo phụng vụ, đặc biệt là tại Tòa của Thánh Phêrô này, phải đạt mẫu mực để là tấm gương cho toàn thể dân Chúa. Nó phải tuân thủ các quy tắc đã được thiết lập, phải chú ý đến những cảm quan khác nhau của người tham dự, đồng thời trung thành với nguyên tắc hội nhập văn hóa khôn ngoan (x. sđd., 37-38).

Đồng thời, Phụng vụ phải trung thành với sự trang nghiêm, giản dị đặc trưng của truyền thống Roma, là đặc điểm có thể mang lại nhiều ích lợi cho linh hồn của những người tích cực tham gia (x. sđd., 14). Cần phải chăm sóc để bảo đảm rằng vẻ đẹp đơn sơ của các nghi thức diễn tả giá trị của việc thờ phượng cho sự phát triển hài hòa của trọn vẹn Thân thể Chúa. Như Thánh Augustinô đã nói: “vẻ đẹp chẳng là gì khác ngoài tình yêu, và tình yêu chính là sự sống” (Bài giảng 365, 1). Chân lý này được thể hiện một cách tuyệt vời trong phụng vụ, và tôi hy vọng rằng những ai đến gần bàn thờ của Nhà thờ Chánh tòa Roma sẽ ra về được đổ đầy ân sủng mà Chúa muốn tuôn đổ xuống trên thế giới (x. Êd 47:1-2, 8-9, 12).


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 10/11/2025]