Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Vị thánh cư xử với Tổng thống Reagan “như một cậu học trò”

Vị thánh cư xử với Tổng thống Reagan “như một cậu học trò”

Staffan de Mistura viết về “cách Mẹ Teresa khiến Nhà Trắng phải can dự vào việc cứu trợ cho thành phố Juba của Sudan”

mother teresa
Mẹ Teresa bắt tay Ronald Reagan.

04/09/2016
ANDREA TORNIELLI
VATICAN CITY

“Để Mẹ nói với Ronald!” Mẹ Teresa Calcutta, tông đồ của người nghèo nhất trong những người nghèo, người được Đức Phanxico nâng lên bậc hiển thánh trong Quảng trường Thánh Phê-rô sáng nay, có biệt tài đạt được những điều tưởng như không thể bằng sức mạnh của đức tin tuyệt đối của Mẹ. Staffan de Mistura, đặc phái viên của Tổng thư ký Liên hợp quốc tại Syria biết chuyện này rất rõ. De Mistura là cựu phó Bộ trưởng Ngoại giao của chính phủ Ý. Bốn năm trước ông kể mọi chuyện ông được chứng kiến tại Cuộc họp Rimini.
Năm 1986 thành phố Juba của Sudan với đại đa số dân là người Ki-tô hữu bị bao vây, dân chúng ở đây bị kiệt lực và đang chết đói. Quân du kích  bao vây và chính phủ Sudan không có hành động nào để giải quyết tình hình. De Mistura làm việc với Chương trình Lương thực Thế giới ở Khartoum, thủ đô quốc gia. Cần phải gửi một máy bay cứu trợ nhưng quân du kích có tên lửa dò nhiệt SAM7 đã bắn trúng 2 máy bay trước đây. Một đêm kia, De Mistura nói, “Mẹ Teresa xuất hiện trong văn phòng của tôi. Tôi không biết Mẹ đến và quả thật tôi cũng chẳng nhận ra Mẹ. Mẹ có một nữ tu tên Mirtilla theo sát phía sau. Mẹ Teresa nói một cách khá thẳng thắn rằng: ‘Tôi đến đây để giúp. Hôm qua tôi ở Castel Gandolfo, Đức Thánh Cha Gioan Phaolo II nghe đài BBC và muốn cứu thành phố Juba. Tôi đang trên đường đến Kenya để thăm cộng đoàn của tôi ở đó, vì thế tôi quyết định ghé ngang đây. Tôi có thể giúp được gì không? Cho tôi biết vấn đề bây giờ là gì.’”
Nhân viên văn phòng Chương trình Lương thực Thế giới mô tả vắn tắt vấn đề cho Mẹ. “Phức tạp quá,” Mẹ Teresa nói, “Để tôi nói chuyện với Tổng thống Sudan là ông ta đang ngăn cản máy bay không được cất cánh, hoặc với quân du kích.” Tới đó De Mistura trả lời ngay: “Ông ta không có ở đây. Hiện ông ấy đang ở Mỹ.” Vị thánh sắp được tuyên phong trả lời: “Không có vấn đề gì, để tôi nói chuyện với Ronald. Ông ấy là một người tốt.” “Ai cơ?” nhà ngoại giao hỏi lại. “Ronald Reagan và cả vợ ông ta nữa. Liên lạc ngay với ông ấy giúp tôi.” De Mistura sử dụng sóng radio để liên lạc với tổng đài Nhà Trắng. “Xin chào (buổi tối), đây là De Mistura gọi từ Chương trình Lương thực Thế giới. Tôi đang có Mẹ Teresa ở đây với tôi, Mẹ muốn nói chuyện với Tổng thống Ronald Reagan.” Nghe vậy người trực tổng đài trả lời: “Ông nghe này, Hoàng đế Napoleon và Hoàng đế Julius Caesar cũng gọi điện hôm nay … ồ vâng, dĩ nhiên, dĩ nhiên … tất cả đều tốt đẹp.’ Ông cứ khăng khăng và yêu cầu được nói chuyện với nhân viên trực. “Họ nối điện thoại cho ông và anh ta nói với tôi: ‘Nghe này, tôi không có thời gian để lãng phí. Cho tôi biết dịp nào, thời gian và địa điểm Mẹ Teresa đã gặp Tổng thống Reagan lúc nào.” Soeur Mirtilla có quyển sổ nhỏ màu xanh soeur có đánh dấu và trả lời ngay: ngày 7 tháng 2 khi nhà thờ được khánh thành ở Washington. Lúc đó đó,” De Mistura nói, “ông bạn làm văn phòng của chúng ta liền gọi tôi bằng Sir, nghe có vẻ hơi tôn trọng hơn một chút và nói với tôi: ‘Nghe thêm tôi một chút, ông cũng phải cho biết thêm lần gần đây nhất bà Nancy Reagan gặp Mẹ Teresa là lúc nào.’ Soeur Mirtilla nói: ‘À, đó là ở New York, khi bệnh viện cho người hấp hối được khánh thành.” Im lặng một lát. Ông ta gọi điện thoại. Sau đó ông ta thông báo với tôi: “Tổng thống muốn nói chuyện với Mẹ Teresa, nhưng phải 1 tiếng đồng hồ nữa, tại đại sứ quán.”  
De Mistura và Mẹ Teresa vội vã đến đại sứ quán Hoa kỳ. Nhưng nó đóng cửa và là ngày nghỉ. “Chúng tôi vội vã đến bữa tiệc cocktail, với Mẹ Teresa trong xe của Chương trình Lương thực Thế giới.” Ông đại sứ lúc đầu không tin nhưng sau đó nhìn thấy Mẹ Teresa trong xe trông rất mất kiên nhẫn. Họ lại vội vã đến đại sứ quán. Trong lúc mọi người chờ điện thoại, vị thánh tương lai yêu cầu mọi người cầu nguyện, cầm tràng hạt trong tay, kể cả thủy quân lục chiến. “Điện thoại reo và ông đại sứ nhảy tới và trả lời: “Thưa Tổng thống … tôi là George, rất hân hạnh được nói chuyện với  ngài … vâng, tôi biết, Mẹ Teresa đang ở đây, để tôi chuyển điện thoại cho Mẹ.” Mẹ nói chuyện với Ronald Reagan giống như nói với cậu học trò: ‘Nào, xem này … nhưng … ông nói sao? … nhưng chúng tôi cần hành động … ông hứa chứ? … ông sẽ gửi cho tôi một telex để xác nhận chứ?’ Tôi hỏi Mẹ Teresa: ‘Chuyện gì vậy?’ ‘À, ông ấy nói ông ấy đồng ý và ông ta sẽ làm áp lực với Tổng thống Sudan để cho máy bay cất cánh. Không may là tổng thống đang trên đường đến Liên Hợp quốc ở New York, nhưng ông ta gửi một người tên George Bush liên lạc với ông tại Liên hợp quốc.”
Telex của tổng thống Ronald Reagan đến vào sáng hôm sau: “Tôi đã làm những gì Mẹ yêu cầu tôi làm, thưa Mẹ Teresa, tôi gửi ngài phó của tôi, George Bush, ông ta đã nói chuyện với Tổng thống Sudan, và tổng thống không hề và không bao giờ cố tìm cách dừng chuyến bay.”
“Máy bay cất cánh,” De Mistura nói, “Chúng tôi rất cẩn trọng - chúng tôi có một máy bay nhử mồi bay rất cao để các tên lửa nhắm vào đấy, trong khi chiếc DC9 cũ kỹ với Mẹ Teresa ở trên và chất đầy nguồn tiếp tế thực phẩm hạ cánh ở Juba. Từ đó về sau Juba không hề bị bao vây nữa. Chúng ta có thể ráp nối tất cả mọi chuyện lại với nhau để làm thành một cái gì đó, nhưng nó thực sự là một sức mạnh đức tin cụ thể siêu phàm mà Mẹ Teresa dạy chúng tôi.”

[Nguồn: vaticaninsider]


[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 05/09/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét