Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025

Tiếp kiến Chung ngày 10.09.2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

Tiếp kiến Chung ngày 10 tháng Chín năm 2025

Tiếp kiến Chung ngày 10.09.2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

*******

Đức Thánh Cha Lêô XIV đã quy tụ hơn 35.000 tín hữu tại Quảng trường Thánh Phêrô vào thứ Tư, ngày 10 tháng Chín, dưới cơn mưa, để tham dự Buổi Tiếp kiến chung ghi dấu bằng sứ điệp hy vọng và tình liên đới.

Trong bài giáo lý, Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng mỗi tiếng kêu đau đớn, nếu được phó thác cho Thiên Chúa, thì không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là một sự can đảm có thể biến đau khổ thành niềm hy vọng. Ngài khẳng định: “Trong những khoảnh khắc im lặng và tăm tối, Thiên Chúa vẫn hiện diện. Mọi nỗi đau đều có thể được biến đổi thành sức mạnh để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn."

Tiếp kiến Chung ngày 10.09.2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Chúng ta đừng quên những trẻ em đang chịu đau khổ trong các cuộc xung đột”

Cuối buổi tiếp kiến, Đức Thánh Cha lên tiếng kêu gọi đặc biệt về việc bảo vệ những trẻ em bị ảnh hưởng bởi các cuộc xung đột vũ trang. Ngài nhắc lại Ngày Quốc gia Thiếu nhi Ba Lan là Nạn nhân Chiến tranh, gợi lại nỗi đau khổ của trẻ em Ba Lan trong Thế chiến II và vai trò của các em trong công cuộc tái thiết đất nước. Ngài cũng thúc giục chúng ta không quên các trẻ em của Ukraine, Gaza và các vùng bị chiến tranh tàn phá khác, đồng thời mời gọi mọi người nhớ các em trong lời cầu nguyện và có những hành động nhân đạo cụ thể.

Thông điệp của Đức Thánh Cha Lêô XIV củng cố sự quan tâm liên tục của ngài đối với bạo lực và xung đột trên thế giới, nhấn mạnh sự cần thiết của tình liên đới, cầu nguyện và cam kết quốc tế để bảo đảm hòa bình và an sinh cho những người dễ bị tổn thương nhất.

_________________________________


ĐỨC THÁNH CHA LÊÔ XIV

TIẾP KIẾN CHUNG

Quảng trường Thánh Phêrô
Thứ Tư, ngày 10 tháng 9, năm 2025

___________________________________

Loạt Bài Giáo lý – Năm Thánh 2025. Đức Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. III. Cuộc Vượt Qua của Đức Giêsu. 6. Sự Chết. “Đức Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở” (Mc 15:37).

Anh chị em thân mến,

Chào anh chị em, cảm ơn anh chị em vì sự hiện diện này: một chứng tá thật đẹp!

Hôm nay, chúng ta cùng chiêm ngắm đỉnh điểm cuộc đời của Đức Giêsu trên dương thế này: cái chết của Người trên thập giá. Các Tin Mừng chứng thực một chi tiết rất quý giá, đáng để chúng ta chiêm niệm với ánh sáng của đức tin. Trên thập giá, Đức Giêsu không chết trong thinh lặng. Người không dần dần tắt lịm, như một ngọn đèn cạn dầu, nhưng Người ra đi bằng một tiếng kêu: “Đức Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở” (Mc 15:37). Tiếng kêu ấy bao hàm tất cả: nỗi đau đớn, bị bỏ rơi, lòng tin, sự hiến dâng. Đó không chỉ là tiếng của một thân xác đang ngã gục, mà là dấu hiệu cuối cùng của một cuộc đời được trao phó hoàn toàn.

Tiếng kêu của Chúa Giêsu được báo trước bằng một câu hỏi, một trong những lời đau xót nhất có thể được thốt lên: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” Đây là câu mở đầu Thánh vịnh 22, nhưng trên môi miệng Đức Giêsu, nó mang một sức nặng đặc biệt. Chúa Con, Đấng luôn sống trong sự hiệp thông mật thiết với Chúa Cha, giờ đây trải qua sự im lặng, sự vắng bóng, và vực thẳm. Đây không phải là một cuộc khủng hoảng đức tin, mà là giai đoạn cuối cùng của một tình yêu được trao hiến đến cùng. Tiếng kêu của Chúa Giêsu không phải là sự tuyệt vọng, nhưng là sự chân thật, sự thật được đưa đến giới hạn, một lòng tín thác vẫn tồn tại ngay cả khi tất cả đều chìm trong im lặng.

Lúc ấy, bầu trời tối sầm và tấm màn trong đền thờ bị xé ra (x. Mc 15:33,38). Như thể chính thụ tạo cũng đang dự phần trong nỗi đau đó, đồng thời hé lộ một điều mới mẻ. Thiên Chúa không còn ngự sau bức màn nữa – dung mạo của Người giờ đây được tỏ lộ trọn vẹn nơi Đấng chịu Đóng đinh. Chính ở đó, nơi thân xác tan nát ấy, tình yêu cao vời nhất được biểu lộ. Chính ở đó, chúng ta có thể nhận ra một Thiên Chúa không xa cách, nhưng đã đi vào tận cùng nỗi đau đớn của chúng ta.

Viên đại đội trưởng, một người ngoại giáo, đã hiểu điều đó. Không phải vì anh ta được nghe một bài giảng, nhưng vì anh đã thấy Đức Giêsu chết theo cách ấy: “Quả thật, người này thật là Con Thiên Chúa!” (Mc 15:39). Đây là lời tuyên xưng đức tin đầu tiên sau cái chết của Chúa Giêsu. Đó là hoa trái của một tiếng kêu không tan biến vào hư không, nhưng đã chạm đến một trái tim. Có nhiều lúc, những gì chúng ta không thể nói bằng lời, chúng ta diễn đạt bằng tiếng kêu. Khi trái tim trĩu nặng, nó sẽ bật khóc. Và điều này không luôn luôn là dấu hiệu của sự yếu đuối; nó có thể là một hành động sâu xa của nhân tính.

Chúng ta thường quen với ý nghĩ rằng tiếng kêu la thể hiện sự hỗn loạn, cần phải kìm nén. Tin Mừng lại trao một giá trị vô cùng lớn lao cho tiếng kêu của chúng ta, nhắc nhở chúng ta rằng nó có thể là một lời cầu khẩn, một sự phản kháng, một mong ước, một sự phó thác. Nó thậm chí có thể là hình thức tột đỉnh của lời cầu nguyện, khi không còn lời nào để thốt lên. Trong tiếng kêu ấy, Chúa Giêsu đã dâng tất cả những gì Người còn lại: tất cả tình yêu, tất cả hy vọng của Người.

Đúng vậy, bởi vì trong tiếng kêu này còn có một điều nữa: một niềm hy vọng không cam chịu. Người ta kêu lên khi tin rằng vẫn còn ai đó có thể nghe thấy. Người ta kêu lên không phải vì tuyệt vọng, mà vì khao khát. Đức Giêsu đã không kêu lên chống lại Chúa Cha, nhưng là kêu lên tới Ngài. Ngay cả trong im lặng, Người vẫn tin chắc rằng Chúa Cha đang ở đó. Và như thế, Người đã cho chúng ta thấy rằng niềm hy vọng của chúng ta có thể bật thành tiếng kêu, ngay cả khi tất cả tưởng chừng đã mất.

Do đó, tiếng kêu trở thành một cử chỉ thiêng liêng. Nó không chỉ là hành động đầu tiên khi chúng ta chào đời, khi chúng ta bước vào thế giới bằng tiếng khóc: nó còn là một cách để sống. Người ta kêu lên khi đau khổ, nhưng cũng là khi yêu thương, khi kêu gọi, khi khẩn nài. Tiếng kêu là nói lên con người thật của chúng ta, rằng chúng ta không muốn lịm tắt trong thinh lặng, rằng chúng ta vẫn còn điều gì đó để hiến dâng.

Trên hành trình cuộc sống, có những thời điểm mà việc giữ kín trong lòng điều gì đó có thể dần dần hủy hoại chúng ta. Chúa Giêsu dạy chúng ta đừng sợ kêu lên, miễn là nó chân thành, khiêm hạ, và hướng về Chúa Cha. Một tiếng kêu không bao giờ vô ích, nếu nó phát xuất từ tình yêu. Và nó không bao giờ bị bỏ qua, nếu nó được dâng lên Thiên Chúa. Đó là một cách để không buông xuôi trước sự hoài nghi, để tiếp tục tin rằng một thế giới khác là điều có thể.

Anh chị em thân mến, chúng ta cũng hãy học điều này từ Chúa Giêsu: chúng ta hãy học tiếng kêu của niềm hy vọng khi giờ thử thách tột cùng đến. Không phải để làm tổn thương, nhưng để phó thác bản thân. Không phải để gào thét vào ai đó, nhưng là để mở lòng. Nếu tiếng kêu của chúng ta là chân thật, nó có thể trở thành ngưỡng cửa của một ánh sáng mới, của một sự tái sinh mới. Cũng như với Chúa Giêsu: khi mọi sự dường như đã kết thúc, thì thật ra ơn cứu độ lại bắt đầu. Nếu được biểu lộ với sự tin tưởng và tự do của con cái Thiên Chúa, thì tiếng kêu đau khổ của nhân loại chúng ta, kết hợp với tiếng kêu của Đức Kitô, có thể trở thành nguồn mạch hy vọng cho chúng ta và cho những người xung quanh.

__________________________________

Lời chào:

Tôi vui mừng gửi lời chào những anh chị em hành hương và du khách nói tiếng Anh hiện diện sáng nay, đặc biệt là những người đến từ Anh quốc, Ireland, Scotland, Đan Mạch, Malta, Na Uy, Uganda, Ấn Độ, Indonesia, Israel, Malaysia, Singapore, Canada, Dominica và Hoa Kỳ. Với những lời nguyện chúc tốt lành, mong rằng Năm Thánh của niềm Hy vọng hiện tại sẽ là thời gian ân sủng và canh tân thiêng liêng cho anh chị em và gia đình. Tôi khẩn xin niềm vui và sự bình an của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, tuôn đổ xuống trên anh chị em.


[Nguồn: exaudi]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 11/9/2025]


Có bao nhiêu người hành hương đã đi qua Cửa Thánh tại Vatican? Con số sẽ khiến bạn bất ngờ

Có bao nhiêu người hành hương đã đi qua Cửa Thánh tại Vatican? Con số sẽ khiến bạn bất ngờ
Những dòng người hành hương vô cùng đa dạng Photo: Iubilaeum2025

Có bao nhiêu người hành hương đã đi qua Cửa Thánh tại Vatican? Con số sẽ khiến bạn bất ngờ

Ngoài ý nghĩa thiêng liêng, Năm Thánh cũng làm thay đổi đời sống của Rome. Trên các tuyến đường hành hương, những bài thánh ca và lời kinh vang lên sống động; các giáo xứ và cộng đoàn dòng tu trong thành phố đang rộng mở đón khách; và các thiện nguyện viên làm việc không mệt mỏi để đồng hành với khách hành hương.

06 THÁNG CHÍN, 2025 19:39

ZENIT STAFF


(ZENIT News / Roma, 06.09.2025). - Sau tám tháng Năm Thánh của niềm Hy vọng, Rome đã đón 24 triệu tín hữu hành hương, biến Thành đô Vĩnh cửu thành trái tim sống động của lòng sùng mộ và sự canh tân của người Công giáo. Những con số này, được Bộ Loan báo Tin mừng công bố, xác nhận những gì các vị hữu trách của Giáo hội đã dự đoán từ đầu năm: thành phố sẽ trở thành một điểm gặp gỡ của đức tin, thu hút hơn 32 triệu khách hành hương trước khi các cử hành kết thúc.

Năm Thánh được khai mạc vào đêm Giáng Sinh năm 2024, khi Đức Thánh Cha Phanxicô, trong một cử chỉ trọng đại của phụng vụ sau cùng trước khi ngài qua đời, đã mở Cửa Thánh tại Đền thờ Thánh Phêrô. Hành động mang tính biểu tượng này, bắt nguồn từ truyền thống hàng thế kỷ, khởi động một cuộc hành hương kéo dài suốt năm, được ghi dấu bằng cầu nguyện, thống hối và những buổi quy tụ phi thường. Chỉ trong hai tuần đầu tiên, nửa triệu tín hữu hành hương đã đổ về Rome – một dấu hiệu ban đầu cho thấy sức phát triển lan tỏa suốt mùa hè.

Điều làm cho Năm Thánh này trở nên nổi bật không chỉ ở quy mô tham dự mà còn là sự đa dạng. Những dòng người hành hương hết sức đa dạng: các ký giả và chuyên gia truyền thông, lực lượng cảnh sát, vận động viên, các phó tế, bệnh nhân, thiện nguyện viên, người khuyết tật, những người Công giáo có ảnh hưởng trên mạng, và hơn một triệu bạn trẻ đã hành hương về mộ của các Thánh Tông đồ. Năm Thánh trở thành một khung cảnh, nơi mọi ơn gọi và hoàn cảnh sống đều tìm thấy vị trí của mình.

Các buổi cử hành sắp tới cho thấy sự sáng tạo mục vụ trong việc tổ chức Năm Thánh. Vào ngày 15 tháng Chín, Vatican sẽ tổ chức Năm Thánh An ủi, dành cho những người đau khổ – do bệnh tật, tang chế, bạo lực hoặc lạm dụng – cùng với gia đình và bạn hữu của họ. Ít ngày sau, vào ngày 20 tháng Chín, các thẩm phán và giới luật gia sẽ quy tụ trong Năm Thánh của các Nhà Quản trị Công lý, tiếp theo là Năm Thánh Giáo lý viên vào cuối tháng. Mỗi buổi quy tụ đều phản ánh nỗ lực kết nối đức tin với thực tế cuộc sống con người, dệt nên nhịp điệu phụng vụ của Giáo hội vào trong kết cấu xã hội của thế giới.

Ngoài ý nghĩa thiêng liêng, Năm Thánh cũng làm thay đổi đời sống của Rome. Trên các tuyến đường hành hương, những bài thánh ca và lời kinh vang lên sống động; các giáo xứ và cộng đoàn dòng tu trong thành phố đang rộng mở đón khách; và các thiện nguyện viên làm việc không mệt mỏi để đồng hành với khách hành hương. Làn sóng người đổ về không chỉ mang lại nguồn năng lượng thiêng liêng mà còn cả những thách đố về hậu cần, khi các mạng lưới giao thông, lực lượng an ninh và cộng đồng địa phương nỗ lực đáp ứng dòng người không ngừng đổ về.

Năm Thánh dự kiến sẽ bế mạc ngày 6 tháng Một năm 2026, khi Đức Thánh Cha Lêô XIV sẽ long trọng đóng Cửa Thánh Đền thờ Thánh Phêrô, khép lại hành trình ân sủng đã bắt đầu dưới thời vị tiền nhiệm của ngài. Cho đến lúc đó, nhiều Năm Thánh quan trọng vẫn còn trên lịch trình, bao gồm các cuộc quy tụ cho di dân, các nhà truyền giáo, nam nữ tu sĩ, người nghèo, và tù nhân – mỗi sự kiện đều làm nổi bật một khía cạnh khác nhau trong sứ mạng của Giáo hội.

Đối với Rome, Năm Thánh này không chỉ là một sự kiện; nhưng là một cuộc hành hương sống động, tiếp tục thu hút mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến để gặp gỡ không chỉ một thành phố, mà còn là một truyền thống kéo dài qua nhiều thế kỷ. Hai mươi bốn triệu hành trình đã minh chứng cho sức hút bền bỉ ấy. Và khi người hành hương cuối cùng bước qua Cửa Thánh, Năm Thánh Hy vọng có thể sẽ nằm trong số những chương đáng nhớ nhất của lịch sử Giáo hội hiện đại.


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 11/9/2025]


Tiếp Kiến Chung, ngày 3.09.2025: “Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

“Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

Tiếp Kiến Chung, ngày 3 tháng Chín năm 2025

Tiếp Kiến Chung, ngày 3.09.2025: “Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

*******

Trong bài giáo lý tại Buổi tiếp kiến chung thứ Tư (ND: 3/9/2025), Đức Thánh Cha Lêô XIV đã đào sâu những lời cuối cùng của Chúa Giêsu trên Thánh giá: “Tôi khát” và “Thế là đã hoàn tất” theo Tin Mừng Thánh Gioan. Những lời này, được thốt ra vào khoảnh khắc vừa huy hoàng nhất vừa tăm tối nhất của nhân loại, đã gói trọn cả cuộc đời và mạc khải chính bản chất của Con Thiên Chúa.

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng, trên Thập Giá, Chúa Giêsu không xuất hiện như một vị anh hùng khải hoàn, nhưng là một “người cầu xin tình yêu.” Với lòng khiêm nhường, Người xin điều mà chính Người không thể tự mình trao tặng: “Người để cho mình bị chế ngự bởi cơn khát này, không chỉ là cơn khát thể lý mà còn là cơn khát tinh thần: khát tình yêu, khát sự hiệp thông, khát tương quan.” Đức Thánh Cha giải thích rằng cơn khát ấy chính là “tiếng khóc thầm lặng của một Thiên Chúa, khi đã hoàn toàn chia sẻ thân phận con người của chúng ta, cũng để cho cơn khát ấy chế ngự mình.”


Một Thiên Chúa cũng cầu xin chứ không chỉ cho đi

Cơn khát của Chúa Giêsu trên Thánh giá không chỉ là hệ quả của sự đau khổ về thể xác, mà còn biểu lộ sâu xa lòng khao khát của Người muốn kết nối với nhân loại. Đức Thánh Cha khẳng định: “Thiên Chúa của chúng ta không xấu hổ khi xin một ngụm nước, vì qua cử chỉ ấy, Người dạy chúng ta rằng tình yêu đích thực cũng biết học cách cầu xin, chứ không chỉ cho đi.” Khi đón nhận miếng bọt biển tẩm giấm, Chúa Giêsu thốt lên: “Thế là đã hoàn tất,” cho thấy rằng “tình yêu đã tự làm cho mình cần đến người khác, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn tất công trình của mình.”


Nghịch lý Kitô giáo: Sức mạnh trong sự yếu đuối

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng ơn cứu độ không đến nhờ sự tự chủ hay sức mạnh, nhưng nhờ khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của mình: “Thiên Chúa cứu độ không bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính bản thân hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ với sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận sự yếu đuối của tình yêu cho đến tận cùng.” Ngài nói thêm, tự do đích thực được tìm thấy trong việc “biết cách cầu xin mà không sợ hãi, bởi đó là con đường thoát khỏi việc che giấu của tội lỗi và trở về không gian hiệp thông.”

Tiếp Kiến Chung, ngày 3.09.2025: “Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

Cơn khát của Chúa Giêsu, sự phản chiếu của nhân loại bị tổn thương

Trong bài suy niệm, Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu hãy nhận ra trong cơn khát của Chúa Giêsu chính là tiếng khóc của toàn thể nhân loại bị thương tích, khao khát “nước hằng sống” và tìm thấy câu trả lời nơi Người. Ngài nói, “Chúa Giêsu cứu chúng ta bằng cách cho thấy rằng việc cầu xin không phải là hèn kém, nhưng là giải thoát. Đó là con đường vượt qua sự xấu hổ của tội lỗi và mở lòng chúng ta đón nhận ơn tha thứ, vốn được khai mở khi chúng ta đối diện với sự thiếu thốn của mình mà không sợ bị từ chối.”


Lời kêu gọi sống tình huynh đệ và đơn sơ

Cuối cùng, Đức Thánh Cha động viên các Kitô hữu tìm thấy niềm vui trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, và trong “nghệ thuật biết xin mà không xấu hổ và cho đi không toan tính”. Ngài kết luận: “Chúng ta đừng sợ cầu xin, ngay cả khi nghĩ rằng mình bất xứng. Chúng ta đừng xấu hổ khi giơ tay ra. Chính ở đó, trong cử chỉ khiêm tốn ấy, ẩn chứa ơn cứu độ.”

Dưới đây là toàn văn bài Giáo lý của Đức Thánh Cha:

_____________________________


Loạt bài Giáo lý – Năm Thánh 2025. Chúa Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. III. Vượt qua của Chúa Giêsu. 5. Sự đóng đinh. “Tôi khát” (Ga 19:28)

Anh chị em thân mến,

Trung tâm của trình thuật về cuộc Thương Khó, trong giây phút vừa huy hoàng vừa tăm tối nhất của cuộc đời Chúa Giêsu, Tin Mừng Gioan ghi lại hai tiếng chất chứa một mầu nhiệm bao la: “Tôi khát” (Ga 19:28), và liền sau đó là: “Thế là đã hoàn tất” (Ga 19:30). Đó là những lời cuối cùng của Chúa, nhưng lại chứa đựng cả một đời sống, mạc khải toàn bộ ý nghĩa sự hiện hữu của Con Thiên Chúa. Trên Thập Giá, Chúa Giêsu không xuất hiện như một vị anh hùng khải hoàn, nhưng như một người cầu xin tình yêu. Người không tuyên bố, không kết án, cũng không tự vệ. Người khiêm nhường xin điều mà chính Người, tự bản thân, không thể trao tặng cho Người dưới bất kỳ hình thức nào.

Cơn khát của Đấng chịu Đóng đinh không chỉ là nhu cầu thể lý của một thân xác bị tra tấn. Trên hết, đó còn là sự biểu lộ của một khát khao sâu thẳm: khao khát tình yêu, khao khát mối tương quan, khao khát hiệp thông. Đó là tiếng kêu thầm lặng của một Thiên Chúa, khi đã hoàn toàn chia sẻ thân phận con người của chúng ta, cũng để cho cơn khát ấy chế ngự mình. Một Thiên Chúa không xấu hổ khi xin một ngụm nước, vì qua cử chỉ ấy, Người dạy chúng ta rằng tình yêu đích thực cũng biết học cách cầu xin, chứ không chỉ cho đi.

Chúa Giêsu nói, “Tôi khát”, và bằng cách ấy, Người bày tỏ nhân tính của Người cũng như của chúng ta. Không ai trong chúng ta tự mình có tất cả mà không cần đến ai. Không ai có thể tự cứu mình. Cuộc sống “được hoàn tất” không phải khi chúng ta mạnh mẽ, nhưng là khi chúng ta học cách đón nhận. Chính vào lúc ấy, sau khi nhận được từ bàn tay xa lạ một miếng bọt biển tẩm giấm, Chúa Giêsu tuyên bố: “Thế là đã hoàn tất.” Tình yêu đã tự làm cho mình cần đến người khác, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn tất công trình của mình.

Đó là nghịch lý Kitô giáo: Thiên Chúa cứu độ không bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính bản thân hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ bằng sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận sự yếu đuối của tình yêu cho đến cùng. Trên Thập giá, Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng con người không đạt tới sự viên mãn bằng quyền lực, nhưng bằng sự mở lòng tin tưởng tha nhân, ngay cả khi họ là kẻ thù địch. Ơn cứu độ không nằm trong sự tự lập, nhưng trong việc khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của mình và khả năng diễn tả nó cách tự do.

Sự trọn vẹn của nhân tính chúng ta trong chương trình của Thiên Chúa không phải là một hành động của sức mạnh, mà là một cử chỉ của lòng tín thác. Chúa Giêsu không cứu độ bằng một bước ngoặt kịch tính, nhưng bằng cách xin một điều mà Người không thể tự trao cho mình. Và chính tại đây cánh cửa của niềm hy vọng đích thực được mở ra: nếu ngay cả Con Thiên Chúa cũng không chọn cách tự mình có tất cả, thì cơn khát của chúng ta – khát tình yêu, khát ý nghĩa, khát công lý – không phải là dấu hiệu của sự thất bại, nhưng là dấu chỉ của sự thật. Sự thật này, tuy đơn giản, lại khó được chấp nhận. Chúng ta sống trong một thời đại tôn vinh sự tự lực một mình, hiệu quả, thành tích. Thế nhưng Tin Mừng cho chúng ta thấy rằng thước đo nhân tính không được xác định bởi những gì chúng ta đạt được, nhưng bởi khả năng để cho mình được yêu thương, và khi cần, được giúp đỡ.

Chúa Giêsu cứu chúng ta bằng cách cho thấy rằng việc cầu xin không phải là hèn kém, nhưng là giải thoát. Đó là con đường vượt qua sự xấu hổ của tội lỗi để tái nhập vào không gian của sự hiệp thông. Ngay từ khởi đầu, tội lỗi đã sinh ra sự xấu hổ. Nhưng ơn tha thứ – ơn tha thứ đích thực – được khai mở khi chúng ta đối diện với sự thiếu thốn của mình mà không sợ bị từ chối.

Cơn khát của Chúa Giêsu trên Thánh Giá cũng là cơn khát của chúng ta. Đó là tiếng kêu của một nhân loại bị tổn thương đang tìm kiếm nước hằng sống. Và cơn khát này không làm chúng ta xa rời Thiên Chúa, nhưng trái lại, kết hợp chúng ta với Người. Nếu chúng ta có can đảm nhìn nhận, chúng ta có thể khám phá ra rằng ngay cả sự mỏng giòn của mình cũng là chiếc cầu dẫn về thiên đàng. Chính trong việc cầu xin – chứ không phải trong việc chiếm hữu – mà một con đường tự do được khai mở, bởi vì chúng ta không còn tỏ vẻ tự lực một mình trong mọi sự.

Trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, trong nghệ thuật cầu xin không xấu hổ và biết cho đi không toan tính, một niềm vui được khai sinh mà thế gian không biết đến. Một niềm vui phục hồi cho chúng ta về sự thật nguyên thủy của bản thể: chúng ta là thụ tạo được tạo dựng để yêu thương và đón nhận tình yêu.

Anh chị em thân mến, trong cơn khát của Đức Kitô, chúng ta có thể nhận ra tất cả những cơn khát của bản thân. Và chúng ta học được rằng không có gì nhân bản hơn, cũng không có gì thiêng liêng hơn, bằng việc có thể nói: Tôi cần. Chúng ta đừng sợ cầu xin, nhất là khi nghĩ rằng mình bất xứng. Chúng ta đừng xấu hổ khi giơ tay ra. Chính ở đó, trong cử chỉ khiêm tốn ấy, ẩn chứa ơn cứu độ.

________________________________


LỜI KÊU GỌI

Những tin tức bi thảm đang đến từ Sudan, đặc biệt là tại Darfur. Tại El Fasher, nhiều thường dân bị mắc kẹt trong thành phố, trở thành nạn nhân của nạn đói và bạo lực. Ở Tarasin, một trận lở đất kinh hoàng đã cướp đi nhiều sinh mạng, để lại sự đau thương và tuyệt vọng. Và vẫn chưa hết, bệnh tả đang lan rộng, đe dọa hàng trăm ngàn người vốn đã bị khốn khổ. Tôi gần gũi hơn bao giờ hết với người dân Sudan, đặc biệt là với các gia đình, trẻ em và những người phải di tản. Tôi cầu nguyện cho tất cả các nạn nhân. Tôi tha thiết kêu gọi các nhà lãnh đạo và cộng đồng quốc tế bảo đảm các hành lang nhân đạo và phối hợp phản ứng để ngăn chặn thảm họa nhân đạo này. Đã đến lúc phải khởi sự một cuộc đối thoại nghiêm túc, chân thành và bao gồm mọi phía để chấm dứt xung đột, khôi phục niềm hy vọng, phẩm giá và hòa bình cho dân tộc Sudan.

____________________________________________________


Lời chào đặc biệt:

Tôi xin chào tất cả anh chị em hành hương và khách tham quan nói tiếng Anh tham dự Buổi Tiếp kiến hôm nay, đặc biệt là các đoàn đến từ Anh quốc, Scotland, Ireland, Bắc Ireland, Áo, Đan Mạch, Malta, Hà Lan, Thụy Sĩ, Cameroon, Úc, Hồng Kông, Indonesia, Nhật Bản, Philippines, Việt Nam và Hoa Kỳ.

Tôi xin tất cả anh chị em cùng hiệp ý cầu nguyện cho những người bị ảnh hưởng bởi các trận lở đất gần đây tại dãy núi Marra ở Sudan. Chúng ta cùng khẩn cầu Thiên Chúa Toàn năng ban bình an vĩnh cửu cho những người đã qua đời, và ban sự an ủi cùng sức mạnh cho những người thân yêu của họ. Ngay cả giữa những bi kịch như vậy, ước mong chúng ta không bao giờ đánh mất niềm hy vọng nơi tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta.

Tôi khẩn xin muôn phúc lành của Thiên Chúa Toàn năng xuống trên tất cả anh chị em và gia đình.



[Nguồn: exaudi]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 4/9/2025]


Thứ Hai, 8 tháng 9, 2025

Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô XIV trong Thánh lễ tuyên phong hiển thánh Acutis–Frassati

Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô XIV trong Thánh lễ tuyên phong hiển thánh Acutis–Frassati

Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô XIV trong Thánh lễ tuyên phong hiển thánh Acutis–Frassati

Antoine Mekary | ALETEIA


Daniel Esparza

07/09/25


Đức Thánh Cha đã có một bài giảng đặc biệt hướng đến giới trẻ, giới thiệu hai vị tân hiển thánh như những mẫu gương dẫn lối cho việc nên thánh trong đời thường.

Ngày 7 tháng Chín năm 2025, Quảng trường Thánh Phêrô chật kín với hàng chục ngàn tín hữu tham dự Thánh lễ tuyên phong thánh đầu tiên trong triều đại giáo hoàng của Đức Thánh Cha Lêô XIV: Chân phước Pier Giorgio Frassati (1901–1925) và Chân phước Carlo Acutis (1991–2006). Trong Lễ phong thánh, Đức Thánh Cha đã giảng một bài giảng đặc biệt dành cho giới trẻ, trình bày hai vị tân hiển thánh như những người hướng dẫn chúng ta sống nên thánh trong đời thường — được bén rễ trong Bí tích Thánh Thể, trong tình bằng hữu với người nghèo, và trong những lựa chọn hằng ngày luôn hướng đến “những điều cao thượng hơn.”

Dưới đây là toàn văn bài giảng được Đức Thánh Cha công bố trong Thánh lễ phong thánh.
__________________________

Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô XIV

Anh chị em thân mến,

Trong bài đọc thứ nhất, chúng ta nghe thấy một câu hỏi: “Ý định của Chúa, nào ai biết được, nếu tự chốn cao vời, chính Ngài chẳng ban Đức Khôn Ngoan, chẳng gửi thần khí thánh?” (Kn 9:17). Câu hỏi này vang lên sau khi hai Chân Phước trẻ tuổi là Pier Giorgio Frassati và Carlo Acutis vừa được tuyên phong hiển thánh, và đây thật là sự quan phòng bởi vì trong Sách Khôn Ngoan, câu hỏi này là của một người trẻ tuổi như các ngài: Vua Salômôn. Sau khi vua Đavít, thân phụ của ông qua đời, ông nhận thấy rằng mình có rất nhiều thứ: quyền lực, sự giàu có, sức khỏe, tuổi trẻ, sắc đẹp và cả một vương quốc. Chính sự dư dật tài nguyên này đã khơi dậy trong lòng ông một câu hỏi: “Tôi phải làm gì để không đánh mất bất cứ điều gì?” Salômôn hiểu rằng cách duy nhất để tìm được câu trả lời là xin Thiên Chúa ban một ơn lớn lao hơn nữa, đó là ơn khôn ngoan, để ông có thể nhận biết chương trình của Thiên Chúa và trung tín tuân giữ. Thật vậy, ông nhận ra rằng chỉ bằng cách này thì mọi sự mới tìm được chỗ đứng của nó trong chương trình vĩ đại của Thiên Chúa. Vâng, bởi vì rủi ro lớn nhất trong đời là hoài phí cuộc đời ngoài chương trình của Thiên Chúa.

Trong Tin Mừng, chính Chúa Giêsu cũng nói với chúng ta về một chương trình mà chúng ta phải hết lòng dấn thân. Người nói: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14:27); và một lần nữa: “Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được” (c. 33).

Người kêu gọi chúng ta không chần chừ, nhưng dấn thân vào cuộc phiêu lưu mà Người ban tặng, với trí tuệ và sức mạnh đến từ Thần Khí của Người, sức mạnh mà chúng ta có thể đón nhận đến mức chúng ta biết tự loại bỏ những điều và những ý nghĩ mà chúng ta đã quá gắn bó, để lắng nghe lời của Người.

Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô XIV trong Thánh lễ tuyên phong hiển thánh Acutis–Frassati


Qua nhiều thế kỷ, đã có biết bao người trẻ phải đối diện với ngã rẽ này trong đời. Hãy nghĩ đến thánh Phanxicô Assisi: giống như Salômôn, ngài cũng còn trẻ và giàu có, khao khát vinh quang và danh vọng. Đó là lý do tại sao ngài ra chiến trận, hy vọng được phong tước hiệp sĩ và nhận được vinh dự. Nhưng Chúa Giêsu đã hiện ra với ngài trên đường và mời gọi ngài suy nghĩ về những gì đang làm. Khi hồi tâm, ngài đã hỏi Thiên Chúa một câu hỏi đơn sơ: “Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì?” (Truyền thuyết Ba Người Bạn, chương II: Fonti Francescane, 1401).

Từ đó, ngài đã đổi hướng cuộc đời và bắt đầu viết nên một câu chuyện khác: câu chuyện tuyệt vời về sự nên thánh mà tất cả chúng ta đều biết, ngài từ bỏ tất cả để theo Chúa (x. Lc 14:33), sống khó nghèo và yêu thương anh chị em của mình, đặc biệt là những người yếu đuối và bé mọn nhất, hơn cả vàng bạc và những tấm lụa quý giá của phụ thân ngài

Chúng ta có thể kể ra biết bao vị thánh khác cũng tương tự như thế! Đôi khi chúng ta phác họa các ngài như những vĩ nhân, mà quên rằng đối với họ, mọi sự bắt đầu khi còn trẻ, họ đã thưa “xin vâng” với Thiên Chúa và hiến dâng trọn vẹn cho Người, không giữ lại bất cứ điều gì cho riêng mình.

Thánh Augustinô kể lại rằng, trong “nút thắt quanh co và rối ren” của cuộc đời, một tiếng nói từ sâu thẳm bên trong cất lên: “Ta muốn con” (Confessions, II, 10,18). Thiên Chúa đã trao cho ngài một hướng đi mới, một con đường mới, một lý do mới, trong đó không có gì của cuộc đời ngài bị lãng phí. Trong bối cảnh này, hôm nay chúng ta nhìn đến Thánh Pier Giorgio Frassati và Thánh Carlo Acutis: một người thanh niên từ đầu thế kỷ 20 và một thiếu niên trong thời đại chúng ta, cả hai đều yêu mến Chúa Giêsu và sẵn sàng dâng hiến mọi sự cho Người.

Pier Giorgio đã gặp gỡ Chúa qua các nhóm ở trường học và giáo xứ – Công giáo Tiến hành, Hội Thánh Vinh Sơn, FUCI (Liên đoàn Sinh viên Công giáo Ý), Dòng Ba Đaminh – và ngài đã làm chứng cho Thiên Chúa bằng niềm vui sống và là một Kitô hữu trong việc cầu nguyện, tình bạn và bác ái. Điều này rõ ràng đến mức khi thấy ngài đi trên các con phố ở Turin với những chiếc xe hàng chất đầy đồ dùng cho người nghèo, bạn bè của ngài đã đổi tên ngài thành “Frassati Impresa Trasporti” (Công ty Vận tải Frassati)! Cho đến hôm nay, cuộc đời của Thánh Pier Giorgio vẫn là một ngọn hải đăng cho linh đạo giáo dân. Đối với ngài, đức tin không phải là một sự sùng kính riêng tư, nhưng được thúc đẩy bởi sức mạnh của Tin Mừng và vai trò thành viên trong các hội đoàn giáo hội. Ngài cũng dấn thân cách quảng đại cho xã hội, đóng góp vào đời sống chính trị và hết lòng phục vụ người nghèo một cách nhiệt thành.

Về phần Carlo, ngài gặp gỡ Chúa Giêsu trong gia đình, nhờ cha mẹ là ông Andrea và bà Antonia – hôm nay ông bà cũng hiện diện ở đây cùng với hai anh chị em của ngài là Francesca và Michele – rồi ở trường học, và nhất là trong các bí tích được cử hành tại cộng đoàn giáo xứ. Ngài lớn lên trong sự kết hợp hài hòa tự nhiên giữa cầu nguyện, thể thao, học tập và bác ái trong những ngày khi còn là một cậu bé và một thiếu niên.

Cả Pier Giorgio và Carlo đều vun trồng tình yêu dành cho Thiên Chúa và cho anh chị em của mình qua những hành động đơn giản, mà ai cũng có thể thực hiện được: Thánh Lễ hằng ngày, cầu nguyện, và đặc biệt là Chầu Thánh Thể.

Carlo thường nói: “Đứng trước mặt trời, bạn sẽ bị rám nắng. Đứng trước Thánh Thể, bạn sẽ được nên thánh!” Và một lần khác: “Buồn sầu là khi bạn nhìn vào chính mình; hạnh phúc là khi bạn nhìn vào Thiên Chúa. Hoán cải không gì khác hơn là chuyển ánh mắt từ dưới lên trên; chỉ cần một chuyển động đơn giản của mắt là đủ.” Một thực hành thiết yếu khác đối với các ngài là xưng tội thường xuyên. Carlo đã viết: “Điều duy nhất chúng ta thực sự phải sợ là tội lỗi;” và ngài ngạc nhiên vì – theo lời của ngài – “người ta quá bận tâm đến vẻ đẹp của thân xác mà chẳng quan tâm đến vẻ đẹp của linh hồn.” Cuối cùng, cả hai đều có lòng sùng kính lớn đối với các thánh và Đức Trinh Nữ Maria, và các ngài đã thực hành đức ái cách quảng đại. Pier Giorgio nói: “Chung quanh người nghèo và người bệnh, tôi thấy một thứ ánh sáng mà chúng ta không có” (Nicola Gori, Al prezzo della vita: L’Osservatore romano, ngày 11 tháng 2 năm 2021). Ngài gọi bác ái là “nền tảng của tôn giáo chúng ta” và, giống như Carlo, ngài đã thực hành nó qua những cử chỉ nhỏ bé, cụ thể, thường là âm thầm, sống điều mà Đức Thánh Cha Phanxicô gọi là “sự thánh thiện được tìm thấy ở ngay những người hàng xóm của chúng ta” (Tông huấn Gaudete et Exsultate, 7).

Ngay cả khi bệnh tật ập đến và cắt ngắn cuộc đời trẻ tuổi của các ngài, thì điều ấy cũng không cản các ngài yêu mến, dâng hiến bản thân cho Thiên Chúa, chúc tụng Chúa và cầu nguyện với Ngài cho mình và cho mọi người. Một ngày kia Pier Giorgio nói: “Ngày tôi qua đời sẽ là ngày đẹp nhất trong đời tôi” (Irene Funghi, I giovani assieme a Frassati: un compagno nei nostri cammini tortuosi: Avvenire, ngày 2 tháng 8 năm 2025). Trong tấm ảnh cuối cùng, chụp cảnh ngài đang leo núi tại Val di Lanzo, với gương mặt đang hướng về đích, ngài viết: “Hướng lên cao” (Ibid). Còn Carlo, người thậm chí còn trẻ hơn Pier Giorgio, thường nói rằng thiên đàng luôn chờ đợi chúng ta, và rằng yêu thương ngày mai là dâng hiến những hoa trái tốt đẹp nhất của chúng ta ngay hôm nay.

Các bạn thân mến, Thánh Pier Giorgio Frassati và Thánh Carlo Acutis là một lời mời gọi cho tất cả chúng ta, đặc biệt là các bạn trẻ, đừng lãng phí cuộc đời mình, nhưng hãy hướng nó lên cao và làm cho nó trở thành một kiệt tác.

Các ngài khuyến khích chúng ta bằng những lời của mình: “Không phải tôi, mà là Thiên Chúa,” như Carlo thường nói. Và Pier Giorgio: “Nếu bạn đặt Thiên Chúa ở trung tâm của mọi hành động, thì bạn sẽ đạt đến đích.” Đây là công thức đơn giản nhưng giúp đạt được sự nên thánh của các ngài. Đó cũng là chứng tá mà chúng ta được mời gọi bước theo, để tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn và gặp gỡ Chúa trong bàn tiệc Nước Trời.


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 7/9/2025]


Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

Tạp chí Time vinh danh Đức Thánh Cha Lêô là tiếng nói về đạo đức trí tuệ nhân tạo

Tạp chí Time vinh danh Đức Thánh Cha Lêô là tiếng nói về đạo đức trí tuệ nhân tạo

Tạp chí Time vinh danh Đức Thánh Cha Lêô là tiếng nói về đạo đức trí tuệ nhân tạo

Tada Images | Shutterstock


Daniel Esparza

01/09/25


Khi Tạp chí Time ghi nhận và đưa ngài vào danh sách AI của họ, tiếng nói của Đức Giáo hoàng đã đem lại một đối trọng bất ngờ cho cuộc đối thoại toàn cầu về công nghệ.

Khi tạp chí Time công bố danh sách những người có ảnh hưởng nhất thế giới về trí tuệ nhân tạo (AI) năm 2025, một cái tên đã gây bất ngờ cho nhiều người ngoài Công giáo: Đức Thánh Cha Lêô XIV.

Danh sách này của Time bao gồm bốn nhóm: “nhà lãnh đạo”, “nhà đổi mới”, “người định hình” và “nhà tư tưởng”. Đức Thánh Cha Lêô được xếp vào nhóm “nhà tư tưởng”, cùng với các nhà khoa học hàng đầu của Google và OpenAI.

Đức Tân Giáo hoàng, tên khai sinh là Robert Francis Prevost, đã được bầu vào tháng Năm và chọn tước hiệu Giáo hoàng như một sự gợi nhắc có chủ ý đến Đức Giáo hoàng Lêô XIII, người đã dẫn dắt Giáo hội trong thời kỳ Cách mạng Công nghiệp. Cũng như vị tiền nhiệm đã đề cập đến các biến động xã hội của thời đại ngài trong thông điệp Rerum Novarum năm 1891, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã cho thấy ý định hướng dẫn Giáo hội vượt qua những thách đố về đạo đức và kinh tế trong kỷ nguyên kỹ thuật số.

Trong bài diễn văn quan trọng đầu tiên sau khi được bầu chọn, Đức Lêô XIV đã cảnh báo rằng trí tuệ nhân tạo chính là một cuộc “cách mạng công nghiệp mới”. Ngài nhấn mạnh rằng sự phát triển của nó không bao giờ được phép làm tổn hại đến “phẩm giá con người, công lý và lao động.”

Tạp chí Time nhận định, cách diễn đạt này của ngài vang vọng lại sự bảo vệ những người lao động thế kỷ 19 trước các hệ thống đã biến họ thành món hàng hóa. Vị Tân Giáo hoàng dường như quyết tâm bảo đảm rằng lịch sử sẽ không lặp lại với những loại máy móc khác.

Đức Lêô XIII và Lêô XIV

Sự so sánh này là xác đáng. Khi thông điệp Rerum Novarum được công bố vào năm 1891, các nhà máy và ngành đường sắt đã định hình lại nền kinh tế với cái giá phải trả rất lớn về con người. Đức Thánh Cha Lêô XIII khẳng định rằng lao động không phải là một chức năng có thể vứt bỏ, mà là một phần cốt lõi của sự phát triển con người. Lời kêu gọi của ngài về mức lương công bằng, điều kiện an toàn và tình liên đới đã giúp hình thành học thuyết xã hội Công giáo cho thời hiện đại.

Ngày nay, Đức Thánh Cha Lêô XIV dường như đã sẵn sàng để lập luận rằng AI, dù hứa hẹn nhiều lợi ích lớn, vẫn có nguy cơ gây ra sự phi nhân hóa (dehumanization) tương tự nếu không được kiểm soát.

Vào tháng Sáu, Tòa Thánh đã tổ chức một hội nghị toàn cầu về trí tuệ nhân tạo, đạo đức và quản trị, trong đó Đức Thánh Cha ca ngợi tiềm năng của công nghệ trong lãnh vực y tế và khoa học, nhưng cũng bày tỏ mối quan ngại sâu sắc về khả năng bị lạm dụng. Ngài cảnh báo chống lại việc để cho các thuật toán bóp méo hành trình tìm kiếm chân lý của nhân loại, hoặc châm ngòi cho xung đột và gây hấn.

Tiếp nối công cuộc của Đức Thánh Cha Phanxicô

Những nhận định này được xây dựng trên các sáng kiến được khởi sự dưới thời Đức Thánh Cha Phanxicô, người đã ủng hộ một hiệp ước quốc tế về việc quản lý trí tuệ nhân tạo. Với Đức Lêô XIV, tầm nhìn đó đã có thêm một tính cấp bách mới.

Sự nhất quán của Giáo hội về phẩm giá của lao động vẫn giữ vị trí trung tâm. Khi tự động hóa đang tái định hình các ngành nghề, các câu hỏi về việc tái đào tạo, mức lương công bằng, và sự chia sẻ lợi ích cách công bằng không chỉ là những tranh luận về chính sách, nhưng là những mệnh lệnh đạo đức.

Sách Giáo lý Hội Thánh Công giáo dạy rằng: “Lao động cho con người, chứ không phải con người cho lao động” (GLGHCG 2428). Theo đó, không một cỗ máy nào – dù tiên tiến đến đâu – được phép làm suy giảm nhân vị, vốn là trung tâm của lao động.

Đức Lêô XIV đem đến một chiều kích cá nhân vào cuộc đấu tranh này. Ngài đã từng nhiều năm phục vụ tại Peru, đặc biệt trong các cộng đồng nông dân và những người lao động với mức lương thấp, nên ngài thấu hiểu sự mong manh của những người thường phải hứng chịu khó khăn nặng nề nhất của những biến động kinh tế. Lăng kính mục vụ này cho thấy sự lãnh đạo của ngài về AI sẽ không phải là một lý thuyết trừu tượng, mà được dựa trên kinh nghiệm nhân sinh cụ thể.

Khi Tạp chí Time ghi nhận và đưa ngài vào danh sách AI của họ, tiếng nói của Đức Giáo hoàng đã đem lại một đối trọng bất ngờ cho cuộc đối thoại toàn cầu về công nghệ: một truyền thống thiêng liêng đánh giá sự tiến bộ không phải bằng lợi nhuận hay quyền lực, mà bằng việc nó có bảo vệ phẩm giá của mỗi con người hay không.


[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 2/9/2025]


Kinh Truyền Tin ngày 31 tháng 8 năm 2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: Hiệp thông đích thực được sinh ra từ lòng khiêm nhường

Đức Thánh Cha Lêô XIV: Hiệp thông đích thực được sinh ra từ lòng khiêm nhường

Kinh Truyền Tin ngày 31 tháng 8 năm 2025

Kinh Truyền Tin ngày 31 tháng 8 năm 2025: Đức Thánh Cha Lêô XIV: Hiệp thông đích thực được sinh ra từ lòng khiêm nhường

*******

Quây quần bên bàn tiệc: dấu chỉ của sự khiêm nhường và hiệp thông

Từ Quảng trường Thánh Phêrô, Đức Thánh Cha Lêô XIV mở đầu sứ điệp Chúa nhật bằng việc nhắc nhớ tầm quan trọng của việc cùng nhau chia sẻ bàn tiệc, “đặc biệt là trong những ngày nghỉ ngơi và lễ hội”, như một biểu tượng sâu sắc của hòa bình và hiệp thông giữa con người, bất kể khác biệt văn hóa. Bản văn Tin Mừng theo Thánh Luca – trình thuật về việc Đức Giêsu được mời đến dùng bữa tại nhà một người Pharisêu – trở thành khung nền để suy tư về giá trị của lòng khiêm nhường: cử chỉ tiếp đón và được tiếp đón đòi hỏi phải mở rộng con tim và tham dự cách chân thành.

Chúa Giêsu đến gần: sự dấn thân, không phải nghi thức

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng, mặc dù những người có mặt quan sát một cách thận trọng, Chúa Giêsu vẫn tiếp cận với sự tôn trọng và chân thành, không đứng ngoài cuộc hoặc chỉ giữ những phép lịch sự bề ngoài hời hợt. Cách tiếp cận này gợi mở văn hóa gặp gỡ: không phải là sự xã giao để tránh phải can dự, nhưng là một sự cởi mở chân thành với tha nhân.

Lời kêu gọi hy vọng giữa cuộc xung đột tại Ukraine

Sau giờ Kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha đã gửi đi một thông điệp mạnh mẽ về cuộc chiến ở Ukraine. Ngài lên án bạo lực và sự tàn phá đang ảnh hưởng đến cả Thủ đô Kyiv, gây ra nhiều thương vong. Ngài tái khẳng định tình liên đới với người dân Ukraine và các gia đình bị ảnh hưởng, đồng thời thúc giục họ không thờ ơ, nhưng hãy đáp lại bằng lời cầu nguyện và những hành động bác ái cụ thể. Đức Thánh Cha một lần nữa tha thiết kêu gọi dừng ngay lập tức các hành động thù địch và cổ võ chân thành cho việc đối thoại.

Kinh Truyền Tin ngày 31 tháng Tám năm 2025 đưa ra một lời mời gọi về hai khía cạnh: một mặt, trau dồi lòng khiêm nhường như một cách sống hiệp thông đích thực; mặt khác, tích cực dấn thân vào các cuộc xung đột hiện nay – đặc biệt là thảm kịch ở Ukraine –thông qua tình liên đới và hòa bình.

Dưới đây là toàn văn huấn từ của Đức Thánh Cha trước khi đọc Kinh Truyền Tin:

___________________________________


Huấn từ giờ Kinh Truyền Tin của Đức Thánh Cha

Anh chị em thân mến, chúc anh chị em Chúa nhật an lành!

Trong mọi nền văn hóa, việc cùng ngồi vào bàn tiệc, nhất là trong những ngày nghỉ và lễ lạt, là một dấu chỉ của hòa bình và hiệp thông. Trong Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay (Lc 14:1.7-14), Chúa Giêsu được một thủ lãnh nhóm Pharisêu mời dùng bữa. Mời người khác đến bàn tiệc của mình là một dấu chỉ của tấm lòng rộng mở, còn chấp nhận lời mời như vậy đòi hỏi phải có lòng khiêm nhường để mở lòng với người khác và thế giới của họ. Những cử chỉ đưa mọi người đến gần nhau như vậy giúp vun trồng nền văn hóa gặp gỡ.

Gặp gỡ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Thánh sử ghi nhận rằng những người khách khác “quan sát” Chúa Giêsu cách kỹ lưỡng; thật vậy, Ngài bị những người giải thích truyền thống nghiêm ngặt hơn theo dõi với một chút nghi ngờ. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ vẫn diễn ra vì Chúa Giêsu hiện diện một cách chân thành; như một người khách tốt, Ngài hành động với sự tôn trọng và chân thành, tránh những hình thức mang tính lịch sự hời hợt làm cản trở cuộc gặp gỡ đích thực. Do đó, như thói quen của Ngài, Ngài dùng một dụ ngôn để diễn tả những gì Ngài chứng kiến đang xảy ra và mời những người đang theo dõi Ngài suy ngẫm về nó. Vì Ngài thấy mọi người vội vã chiếm lấy những chỗ danh dự, một điều cũng xảy ra ngày nay, không phải chỉ trong gia đình mà trong những dịp khi mọi người coi việc “được chú ý” là quan trọng, khiến cho giây phút ở bên nhau lại trở thành một cuộc cạnh tranh.

Thưa anh chị em, khi chúng ta cùng ngồi vào bàn tiệc Thánh Thể trong Ngày của Chúa, chúng ta cũng phải sẵn sàng để Chúa Giêsu lên tiếng. Ngài trở thành khách của chúng ta, và Ngài có thể cho chúng ta biết Ngài nhìn thấy chúng ta như thế nào. Điều rất quan trọng là chúng ta phải nhìn chính bản thân qua đôi mắt của Ngài: để thấy chúng ta thường xuyên biến cuộc sống thành một cuộc cạnh tranh như thế nào, chúng ta lo lắng tìm cách để đạt được sự công nhận nào đó, và chúng ta so sánh mình với người khác một cách vô ích ra sao. Hãy dừng lại để suy ngẫm, cho phép mình trăn trở trước một lời thách đố những ưu tiên của trái tim, chính là trải nghiệm sự tự do, sự tự do mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta.

Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu nói về “lòng khiêm nhường” để mô tả sự tự do hoàn hảo (x. Lc 14:11). Khiêm nhường thực sự là tự do thoát khỏi chính mình. Nó được sinh ra khi Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài trở thành mối bận tâm thực sự của chúng ta, và chúng ta cho phép bản thân ngước mắt nhìn về phía trước: không nhìn xuống chân mình, mà nhìn vào những gì ở phía trước! Những người tự đề cao bản thân thường nghĩ rằng không có gì thú vị hơn chính bản thân họ; nhưng trong sâu thẳm, họ rất bất an. Ngược lại, những người biết rằng mình quý giá trong mắt Thiên Chúa, những người biết mình là con cái Thiên Chúa, thì có những điều lớn lao hơn để bận tâm; họ có một phẩm giá cao quý của mình. Một khi chúng ta học biết chọn những chỗ ngồi cuối, thay vì cố gắng giành những chỗ nhất, thì phẩm giá đó sẽ tỏ lộ, và chúng ta sẽ được nhìn nhận cách tự nhiên và dễ dàng.

Các bạn thân mến, hôm nay chúng ta hãy cầu nguyện để Giáo hội luôn là một trường học của lòng khiêm nhường cho mọi người, một mái nhà nơi tất cả đều được chào đón, một nơi gạt bỏ sự ganh đua sang một bên và nơi Chúa Giêsu tiếp tục nói với chúng ta và dạy bảo chúng ta noi gương lòng khiêm nhường và sự tự do của Ngài. Đức Maria là Mẹ của ngôi nhà ấy; và giờ đây chúng ta cùng hướng về Mẹ dâng lời cầu nguyện.

________________________________


Sau Kinh Truyền Tin

Anh chị em thân mến,

Thật đáng buồn, cuộc chiến ở Ukraine vẫn tiếp tục gieo rắc sự chết chóc và tàn phá. Ngay trong những ngày gần đây, các cuộc bắn phá đã tấn công một số thành phố, gồm cả thủ đô Kyiv, gây ra nhiều thương vong. Tôi tái khẳng định sự gần gũi của tôi với người dân Ukraine và tất cả các gia đình bị thương tổn. Tôi xin mọi người không đầu hàng sự thờ ơ, nhưng hãy gần gũi họ qua lời cầu nguyện và những cử chỉ bác ái cụ thể. Tôi mạnh mẽ nhắc lại lời kêu gọi khẩn cấp cho một lệnh ngừng bắn ngay lập tức và một cam kết nghiêm túc đối thoại. Đã đến lúc những người có trách nhiệm phải từ bỏ lý lẽ của vũ khí và đi theo con đường đàm phán và hòa bình, với sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế.

Tiếng súng phải được dập tắt, để tiếng nói của tình huynh đệ và công lý được cất lên.

Chúng ta cũng hiệp lời cầu nguyện cho các nạn nhân của vụ xả súng bi thảm trong Thánh lễ tại một trường học ở tiểu bang Minnesota, Hoa Kỳ, cùng với không biết bao nhiêu trẻ em bị giết hại và bị thương mỗi ngày trên khắp thế giới. Chúng ta hãy khẩn cầu Thiên Chúa chấm dứt “đại dịch vũ khí”, lớn cũng như nhỏ, đang hoành hành trong thế giới này. Xin Mẹ Maria, Nữ Vương Hòa Bình, giúp chúng ta thực hiện lời ngôn sứ Isaia: “Họ sẽ đúc gươm đao thành cuốc thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái” (Is 2:4).

Lòng chúng ta cũng đau thương trước cái chết của hơn năm mươi người và khoảng một trăm người vẫn còn mất tích sau vụ đắm tàu chở di dân cố gắng vượt 1100 km về phía Quần đảo Canary, bị lật ngoài khơi bờ biển Đại Tây Dương của Mauritania. Thảm kịch chết chóc này lặp lại mỗi ngày trên khắp thế giới. Chúng ta hãy cầu xin Chúa dạy chúng ta, với tư cách là cá nhân và xã hội, biết thực thi trọn vẹn lời của Người: “Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước” (Mt 25:35). Chúng ta hãy phó dâng tất cả những người bị thương, mất tích và đã chết, ở khắp mọi nơi, trong vòng tay yêu thương của Đấng Cứu Độ chúng ta.

Ngày mai, 1 tháng Chín, là Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Việc Chăm sóc Công trình Sáng tạo. Mười năm trước, trong tinh thần hiệp thông với Đức Thượng Phụ Đại Kết Bartholomew I, Đức Thánh Cha Phanxicô đã thiết lập Ngày này cho Giáo hội Công giáo. Việc này càng cấp thiết và quan trọng hơn bao giờ hết, và chủ đề của năm nay là “Những Hạt giống của Hòa bình và Hy vọng.” Cùng với tất cả các Kitô hữu, chúng ta cử hành ngày này trong suốt “Mùa Sáng Tạo”, kéo dài đến ngày 4 tháng Mười, Lễ Thánh Phanxicô Assisi. Trong tinh thần của bài ca Ca Ngợi Mặt Trời, mà thánh nhân đã viết cách đây 800 năm, chúng ta hãy dâng lời chúc tụng Thiên Chúa và tái khẳng định cam kết của chúng ta không phá hủy hồng ân của Người, mà là chăm sóc ngôi nhà chung của chúng ta.

Tôi gửi lời chào thân ái đến tất cả anh chị em, các tín hữu của Rome và các khách hành hương đến từ Ý và các quốc gia khác nhau. Đặc biệt, tôi chào các nhóm giáo xứ từ Quartu Sant’Elena, Morigerati, Venegono, Rezzato, Brescello, Boretto và Gualtieri, Val di Gresta, Valmadrera, Stiatico, Sortino và Casadio; cùng với nhóm các gia đình từ Lucca đã đi theo con đường Via Francigena.

Cha cũng gửi lời chào Huynh đoàn Giáo dân các Nữ tu Dimesse ở Padua, các bạn trẻ thuộc Công giáo Tiến hành và AGESCI ở Reggio Calabria, các bạn trẻ của Gorla Maggiore và các thiếu nhi lớp Thêm sức tại Castel San Pietro Terme; cũng như Phong trào Shalom của San Miniato cùng với Ban nhạc giao hưởng Angiolo del Bravo, Hiệp hội “Note libere” của Taviano, và nhóm “Genitori Orsenigo”.

Chúc tất cả anh chị em Chúa nhật hạnh phúc!


[Nguồn: exaudi]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 1/9/2025]


Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Hòa bình bắt đầu từ những gì chúng ta nói và làm”

Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Hòa bình bắt đầu từ những gì chúng ta nói và làm”

Đức Thánh Cha Lêô XIV đã gửi một sứ điệp video đến Tỉnh Dòng Augustinô Thánh Tôma thành Villanova tại Philadelphia, Hoa Kỳ, nhân ngày lễ kính người cha thiêng liêng của họ là Thánh Augustinô.

Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Hòa bình bắt đầu từ những gì chúng ta nói và làm”

*******

Nhân dịp lễ kính Thánh Augustinô, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã gửi một sứ điệp video đến Tỉnh dòng Augustinô Thánh Tôma thành Villanova ở Hoa Kỳ, bày tỏ lòng biết ơn khi ngài được trao tặng Huy chương Thánh Augustinô.

Trong thông điệp, Đức Thánh Cha trìu mến nhắc lại rằng giáo xứ được cung hiến cho Thánh Tôma thành Villanova, một tu sĩ Dòng Augustinô và là giám mục, người được nhớ đến như là “cha của người nghèo.”

Ngài nói, “Thật là một vinh dự rất lớn khi trở thành một tu sĩ Augustinô. Tôi mang ơn tinh thần và giáo huấn của Thánh Augustinô vì đã định hình nên con người tôi hôm nay. Tôi biết ơn tất cả anh em vì cuộc sống của anh em đã thể hiện một cam kết sâu sắc đối với các giá trị chân lý, hiệp nhất, và bác ái theo nhiều cách.”

Khi suy tư về cuộc đời của thánh nhân, Đức Thánh Cha Lêô XIV lưu ý rằng con đường của Thánh Augustinô “đầy những thử thách và sai lầm, giống như cuộc đời của chúng ta.” Tuy nhiên, nhờ ơn sủng, những lời cầu nguyện của mẹ Ngài là Thánh Mônica, và chứng tá của cộng đoàn xung quanh, Ngài đã tìm thấy “con đường bình an cho trái tim thao thức của ngài.”

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng chứng tá của Thánh Augustinô mời gọi mọi Kitô hữu nhận biết những ân sủng Thiên Chúa ban tặng cho họ và hiến dâng chúng “để phục vụ Thiên Chúa và anh chị em mình với tình yêu thương.”

Đức Thánh Cha Lêô XIV: “Hòa bình bắt đầu từ những gì chúng ta nói và làm”

Huy chương Thánh Augustinô

Một di sản của sự phục vụ yêu thương

Sau đó, Ngài đề cập đến sự hiện diện của Dòng Augustinô tại Philadelphia, nơi có một trong những cộng đoàn Công giáo lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, nhắc lại lòng nhiệt thành truyền giáo của các Cha Matthew Carr và John Rossiter trong việc phục vụ những người di dân vào cuối thế kỷ 18. Ngài nói rằng tinh thần đó “mời gọi chúng ta ngày nay tiếp nối di sản của sự phục vụ yêu thương.”

Đức Thánh Cha nhấn mạnh: “Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta trong Tin Mừng rằng chúng ta phải yêu thương người lân cận của mình,” ngài thúc giục mọi người nhìn lại chính bản thân bằng đôi mắt của Đức Kitô và tái khám phá căn tính của chúng ta “là anh chị em trong Chúa.”

Trích dẫn lời của Thánh Augustinô — “Đừng để trái tim của các con trong đôi tai, nhưng hãy đặt đôi tai của các con trong trái tim mình” — Đức Thánh Cha mời gọi gia đình Augustinô đón nhận tinh thần lắng nghe. Ngài nói, “Trước khi nói, chúng ta phải lắng nghe,” và nói thêm rằng trong một Giáo Hội hiệp hành, lời mời gọi là hãy lắng nghe Chúa Thánh Thần, lắng nghe người khác, nhất là lắng nghe tiếng nói của người nghèo.

Ngài khuyến khích mọi người hãy chắt lọc những tiếng ồn ào và sự chia rẽ của thế giới để nghe thấy tiếng nói yêu thương của Thiên Chúa, tiếng nói duy nhất có thể mang đến sự bình an. Ngài nói, “Khi chúng ta nghe được tiếng nói yêu thương và đầy an ủi của Chúa, chúng ta có thể chia sẻ tiếng nói đó với thế giới khi chúng ta phấn đấu để nên một trong Người.”

Đức Thánh Cha Lêô XIV kết thúc bằng sự phó thác gia đình Augustinô cho Đức Trinh Nữ Maria, Đức Mẹ Chỉ Bảo Đàng Lành, ngài cầu nguyện rằng “Xin Chúa ban phúc lành cho tất cả anh chị em và ban bình an cho trái tim thao thức của anh chị em, và giúp anh chị em tiếp tục xây dựng một cộng đoàn yêu thương, một lòng một ý, hướng về Thiên Chúa.”

[Nguồn: exaudi]

____________________________________________________________________


SỨ ĐIỆP VIDEO CỦA ĐỨC THÁNH CHA LÊÔ XIV

Gửi Tỉnh Dòng Augustinô Thánh Tôma Villanova

Đức Thánh Cha Lêô XIV

Chào anh chị em và xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả anh chị em đang tham dự biến cố trọng đại này.

Trong ngày lễ kính Cha Thánh của chúng ta, Thánh Augustinô, tôi rất cảm kích và thực sự vinh dự khi được đón nhận Huy chương Thánh Augustinô từ Tỉnh dòng Thánh Tôma thành Villanova. Khi ghi hình sứ điệp này, tôi đang tránh cái nóng bức của Rome, dành ít thời gian tại Castel Gandolfo để cầu nguyện, suy niệm và nghỉ ngơi. Chắc chắn anh chị em sẽ vui khi biết rằng, nhà thờ giáo xứ tại thị trấn ngoại ô Rome này được đặt theo tên Thánh Tôma thành Villanova, một tu sĩ Dòng Augustinô và giám mục lỗi lạc, người được gọi là cha của người nghèo và đã tận hiến cuộc đời mình để phục vụ họ.

Là những tu sĩ Augustinô, mỗi ngày chúng ta luôn nỗ lực sống theo gương Cha Thánh của chúng ta. Thật là một vinh dự rất lớn khi trở thành một tu sĩ Augustinô. Tôi mang ơn tinh thần và giáo huấn của Thánh Augustinô vì đã định hình nên con người tôi hôm nay. Tôi biết ơn tất cả anh em vì cuộc sống của anh em đã thể hiện một cam kết sâu sắc đối với các giá trị chân lý, hiệp nhất, và bác ái (veritas, unitas, caritas) theo nhiều cách.

Như anh chị em đã biết, Thánh Augustinô là một trong những vị khai sinh đời sống đan tu; là một giám mục, một nhà thần học, nhà giảng thuyết, một tác giả, và Tiến sĩ Hội Thánh. Nhưng tất cả những điều đó không xảy ra sau một đêm. Cuộc đời ngài đầy những thử thách và sai lầm, giống như cuộc đời của chúng ta. Nhưng nhờ ơn Chúa, nhờ lời cầu nguyện của mẹ Ngài là Thánh Mônica, và nhờ cộng đoàn những người tốt lành chung quanh, Augustinô đã tìm thấy con đường bình an cho trái tim thao thức của ngài. Cuộc đời của Thánh Augustinô và lời mời gọi của ngài về vai trò lãnh đạo trong phục vụ, nhắc nhở chúng ta rằng tất cả chúng ta đều có những ân sủng và tài năng Thiên Chúa ban, và mục đích, sự viên mãn cùng niềm vui của chúng ta đến từ việc hiến dâng chúng để phục vụ Thiên Chúa và anh chị em mình.

Thật là thích hợp khi được ở cùng anh chị em tối nay, khi anh chị em quy tụ tại thành phố lịch sử Philadelphia, nơi có Nhà thờ Thánh Augustinô, một trong những cộng đoàn đức tin lâu đời nhất tại Hoa Kỳ. Chúng ta đang đứng trên vai của những vị tu sĩ Dòng Augustinô, như Cha Matthew Carr và Cha John Rossiter, những người với tinh thần truyền giáo đã ra đi vào cuối những năm 1700 để mang Tin Mừng đến phục vụ các di dân người Ireland và Đức đang tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn và sự khoan dung tôn giáo.

Cho đến hôm nay, chúng ta vẫn được mời gọi để tiếp nối di sản phục vụ đầy yêu thương này cho toàn thể Dân Thiên Chúa. Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta trong Tin Mừng rằng hãy yêu thương người lân cận, và điều này thách đố chúng ta hơn bao giờ hết để nhớ nhìn người lân cận bằng đôi mắt của Đức Kitô: rằng tất cả chúng ta đều được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa, qua tình bạn, mối tương quan, đối thoại và sự tôn trọng lẫn nhau. Chúng ta có thể vượt qua những khác biệt và khám phá ra căn tính đích thực của chúng ta là anh chị em trong Chúa Kitô.

Là một cộng đoàn các tín hữu, được linh hứng bởi đoàn sủng Augustinô, chúng ta được mời gọi ra đi để trở thành những người kiến tạo hòa bình trong gia đình, trong khu xóm và thực sự nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa nơi mỗi người. Hòa bình bắt đầu từ lời nói và việc làm, và cách chúng ta nói và hành động.

Thánh Augustinô nhắc nhở chúng ta rằng trước khi nói, chúng ta phải lắng nghe, và là một Giáo hội Hiệp hành, chúng ta được khuyến khích tái khám phá nghệ thuật lắng nghe qua cầu nguyện, qua thinh lặng, phân định và suy niệm. Chúng ta có cơ hội và trách nhiệm lắng nghe Chúa Thánh Thần; lắng nghe nhau; lắng nghe tiếng nói của người nghèo và những người ở bên lề xã hội, những tiếng nói cần được lắng nghe. Thánh Augustinô thúc giục chúng ta hãy chú tâm và lắng nghe người thầy nội tâm, tiếng nói vang lên từ bên trong mỗi chúng ta. Chính trong trái tim chúng ta là nơi Thiên Chúa ngỏ lời với chúng ta.

Trong một bài giảng, Thánh Augustinô khuyến khích những người lắng nghe ngài: “Đừng để trái tim của các con trong đôi tai, nhưng hãy đặt đôi tai của các con trong trái tim mình”.

Chúng ta cần làm gì để thực hành cách lắng nghe bằng đôi tai của con tim? Thế giới đầy ắp những tiếng ồn ào, và đầu óc cũng như tâm hồn chúng ta có thể bị lấp đầy bởi nhiều loại thông điệp khác nhau. Những thông điệp đó có thể làm tăng thêm sự bồn chồn và cướp đi niềm vui của chúng ta. Là một cộng đoàn đức tin, nỗ lực xây dựng mối tương quan với Chúa, chúng ta hãy cố gắng lọc bỏ những tiếng ồn ào, những tiếng nói gây chia rẽ trong đầu óc và tâm hồn của chúng ta, và mở lòng đón nhận những lời mời gọi mỗi ngày để hiểu biết Thiên Chúa và tình yêu của Ngài hơn. Khi chúng ta nghe được tiếng nói yêu thương và đầy an ủi của Chúa, chúng ta có thể chia sẻ tiếng nói đó với thế giới khi chúng ta phấn đấu để nên một trong Người.

Tôi rất cảm kích và cảm ơn vì vinh dự này và đặc biệt là những Thánh Lễ và những lời cầu nguyện được dâng trong tối nay và cả sau này, khi tôi tiếp tục con đường phục vụ trong sự khiêm nhường.

Xin anh chị em tiếp tục cầu nguyện cho tôi, cho những ý chỉ của toàn thể Dân Chúa khắp hoàn cầu. Anh chị em cũng hãy tin tưởng rằng tôi luôn cầu nguyện cho tất cả những người hiện diện hôm nay: cho những anh em Dòng Augustinô, cho các nhà truyền giáo Villanova, quá khứ, hiện tại và tương lai; cho người già và người trẻ, cho người giàu và người nghèo; cho mọi bạn hữu thân thiết của Dòng. Như Thánh Augustinô, chúng ta đến với nhau trong những khoảnh khắc lo âu, tăm tối và hoài nghi; và cũng giống như Thánh Augustinô, nhờ ơn Chúa, chúng ta có thể khám phá ra rằng tình yêu của Thiên Chúa thực sự có sức chữa lành. Chúng ta hãy cố gắng xây dựng một cộng đoàn nơi tình yêu đó được thể hiện cách hữu hình.

Xin cho chúng ta tiếp tục củng cố sứ mạng chung của Hội Thánh và cộng đoàn, để cổ võ cho hòa bình, sống trong niềm hy vọng, và phản chiếu ánh sáng cũng như tình yêu của Thiên Chúa trong thế giới. Chính trong sự hiệp nhất trong Đức Kitô và hiệp thông với nhau, ánh sáng ấy sẽ cùng lớn lên và tỏa rạng hơn trong thế giới của chúng ta.

Dưới sự hướng dẫn và bảo vệ của Đức Trinh Nữ Maria, Đức Mẹ Chỉ Bảo Đàng Lành, xin cho chúng ta không bao giờ quên những ơn mà Mẹ đã ban cho chúng ta qua tiếng “xin vâng” đầy tin tưởng mà Mẹ thưa khi đón nhận chương trình của Thiên Chúa dành cho Mẹ.

Xin Chúa ban phúc lành cho tất cả anh chị em và ban bình an cho trái tim thao thức của anh chị em, và giúp anh chị em tiếp tục xây dựng một cộng đoàn yêu thương, một lòng một ý, hướng về Thiên Chúa. Và xin phúc lành của Thiên Chúa Toàn Năng, là Cha, và Con, và Thánh Thần, ngự xuống trên anh chị em và ở lại cùng anh chị em luôn mãi.

Cảm ơn anh chị em rất nhiều.

_______________________________

Cha Robert P. Hagan, Bề trên Giám tỉnh trong buổi trao Huy chương Thánh Augustinô

Trọng kính Đức Thánh Cha Lêô, thay mặt cho Tỉnh dòng Thánh Tôma thành Villanova, toàn thể cộng đoàn Augustinô, và toàn thể các tín hữu. Chúng con xin cảm tạ Đức Thánh Cha đã chấp nhận vinh dự Huy chương Thánh Augustinô này vì vai trò lãnh đạo trong phục vụ của Đức Thánh Cha, sự dấn thân trọn đời của người cho người nghèo, chứng tá của người cho các giá trị Augustinô, và giờ đây với tư cách là vị Mục tử Hoàn vũ của chúng con, người nêu gương cho tất cả chúng con để đến gần Chúa và gần nhau hơn, và để tất cả chúng con có thể là những người kiến tạo hòa bình. Xin Đức Thánh Cha hãy tin rằng chúng con luôn cầu nguyện cho người, cho ân sủng và sức mạnh của người khi người tiếp tục gánh vác trách nhiệm này cho tất cả chúng con. Xin Thiên Chúa ban phúc lành cho Đức Thánh Cha.

_______________________________

Đức Thánh Cha Lêô XIV

Chân thành cảm ơn anh chị em! Quả thật, đây là một vinh dự lớn lao khi một lần nữa tôi được đón nhận. Tôi xin chân thành cảm ơn những lời của Cha, cảm ơn sự hỗ trợ của anh em Augustinô, Tỉnh dòng của anh em. Biết rằng từ nhiều năm về trước, khi chúng tôi còn là sinh viên tại Villanova và đã tham gia vào rất nhiều khía cạnh của đại gia đình Augustinô và gia đình Villanova. Thật tuyệt vời khi biết rằng cộng đoàn đó vẫn là một phần rất lớn trong cuộc sống của chúng ta. Xin cảm ơn vì phần thưởng này và xin Chúa ban phúc lành cho anh chị em và tất cả mọi người.


[Nguồn: vatican.va]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 1/9/2025]