Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

Tôi từ Calcutta trở về và vẫn còn những cơn ác mộng

Tôi từ Calcutta trở về và vẫn còn những cơn ác mộng


'Người nghèo nhất giữa những người nghèo’ không chỉ là một câu khẩu ngữ dễ nhớ nào đó ...


JEFFREY BRUNO

KOLKATA, INDIA - NOVEMBER 12:  Slum dwellers live by a railroad track Kolkata, India. India's slum population is projected to rise to 93.06 million by 2011, or 7.75 percent of the total population, according to a report of an expert committee set up by the housing and urban poverty alleviation ministry.  (Photo by Kuni Takahashi/Getty Images)

Kuni Takahashi/Getty Images
Tôi không muốn viết lên điều này. Có lẽ vì tôi không muốn nghĩ về nó. Từ ngày tôi từ Calcutta trở về, tôi đã cố gắng giũ bỏ khỏi mình vấn đề chính đó là sự mệt mỏi do lệch múi giờ. Tôi đã xem nó như là “buổi đi dạo ở Ấn độ” của tôi. Tôi chiến đấu với mọi sự nhọc mệt và cố gắng cười vào nó, và tôi đã phải giật mình thức dậy lúc nửa đêm vì sợ toát cả mồ hôi, kinh hoàng vì tôi vẫn còn đang ở đây. Tôi đã cố gắng tránh không nói về nó, và thậm chí không muốn lưu trữ những ảnh tôi đã chụp. Có thứ gì đó phải cắt đứt một cách nghiêm túc.
Vì vậy sáng nay, với cố gắng giũ bỏ những gì đã làm tôi khó chịu, tôi chạy đến một trong những con đường rầy xe lửa gian khổ nhất mà tôi biết. Nó phủ đầy cát, đồi dốc và đầy những chướng ngại vật luôn bảo đảm với bạn phải đổ mồ hôi, đau nhức và thỉnh thoảng cả máu. Nó là cách tốt nhất để xả căng thẳng và cũng là có cái nhìn rõ ràng về mọi thứ … và sau cỡ một dặm đường, tôi mới nhận ra vấn đề là gì.
Khi tôi đến Calcutta, một ngày kia một mình lang thang trên các đường phố, tôi bị lạc đường một đôi lần và nhìn thấy những điều mà người Tây phương không hề ngờ tới. Tôi nhìn thấy trẻ em tắm trong các vũng nước tù đầy phân, các gia đình ngủ trên những con đường chỉ có một cái chiếu và tấm bạt vải nhựa hắc ín che làm nhà, người và động vật chung nhau nhặt thức ăn trong các đống thực phẩm của những người bán rong vứt trên đường. Tôi thậm chí nghe câu chuyện một con chó bị giết và xả thịt bán.
Khi tôi bước dạo qua trên các con đường, không thể nào chịu đựng nổi những gì tôi đang nhìn thấy, tôi thậm chí không thể nhấc máy ảnh lên để chụp. Ngay cả trong những giấc ác mộng khủng khiếp nhất của tôi, tôi cũng chưa bao giờ hình dung ra mức độ cùng khổ như vầy có thể tồn tại trong thế giới hiện đại.
Tôi đã viết một loạt bài (wrote a bunch) về những hành động đáp trả mang đầy ân sủng của Dòng Thừa sai Bác ái mà không thực sự giải thích được môi trường mà dòng đang phục vụ. Việc xem phim hoặc xem ảnh về những nơi này là một chuyện, nhưng nó lại hoàn toàn khác khi đi giữa những con người cùng khốn đó. Trong hoàn cảnh này đó là sự đau khổ của tâm trí bị chết lặng, xương cốt bị xụm xuống, sự nghèo đói khốn khổ. Và đối với họ …  đây là cuộc sống.
Không có mạng lưới an toàn, không có hệ thống phúc lợi, không có con đường dẫn tới đâu cả, chẳng có đường thoát, ngoại trừ cái chết. Bây giời tôi mới nhận ra tại sao Đức Ki-tô nói “người nghèo sẽ luôn ở bên anh em …” vì tôi không nghĩ rằng một ai đó có thể lần mò tìm được cách để ‘sửa’ lại điều này.
“Vì ta đói các ngươi cho ăn, ta khát các ngươi cho uống, ta là khách lạ các ngươi cho ta chỗ ở, ta trần truồng các ngươi cho ta quần áo mặc. Ta đau yếu các ngươi đến chăm sóc. ta tù đày các ngươi đến thăm ...
“Quả thật ta nó với các ông, bất cứ điều gì các ông là cho một trong những người anh em bé nhỏ nhất ở đây là các ông làm cho chính ta.”
Bây giờ tôi mới tin rằng Trái tim của Đức Ki-tô ở Calcutta, và phục vụ ở đó ĐÚNG là phục vụ Ngài. Khi Thánh Teresa Calcutta đến phục vụ “người nghèo nhất giữa những người nghèo,” đó không phải là một khẩu ngữ dễ nhớ nào đó … thực sự, đây là những người nghèo nhất trong sự thống khổ tồi tệ và đáng thương.
Bằng cách nhìn lại những trải nghiệm, tôi mới hiểu thật rõ ràng rằng Mẹ đã trên con đường nên thánh ngay từ giây phút mẹ đáp lời theo tiếng gọi, vì cần phải có ơn sủng vượt ra ngoài mọi giải pháp mới sẵn sàng đi vào những nơi này, vào một nơi mà tôi chỉ có thể mô tả là sự nghèo khổ theo không gian ba chiều, và tìm kiếm sự phục vụ Đức Ki-tô.
Một người bạn thân có lần nói với tôi “Nếu cậu không kể cả hai mặt của câu chuyện, thì nó có thể là sự tuyên truyền” … Và có thể là không đúng nếu chỉ nói về những giải thưởng đáng ngạc nhiên cho sự phục vụ cùng với dòng Thừa sai Bác ái ở Ấn độ, vì thế, khi viết đến điều này, tôi hy vọng trình bày được một ít bối cảnh.
Tình nguyện phục vụ là một trong những trải nghiệm của ơn sủng lớn nhất và tràn đầy hồng ân nhất của đời tôi. Thật ngạc nhiên khi trải nghiệm được sự thật nghiệt ngã phản chiếu nỗi đau không thể tưởng tượng nổi và sự hồi đáp của ơn sủng … một sự đấu tranh đang bùng lên ở đó có lẽ cho đến tận cùng của thế giới.
Hãy dừng một giây và tạ ơn vì tất cả những gì bạn có, những điều tốt cũng như xấu … vì trong những con hẻm nhỏ nồng nặc mùi xú uế, nóng và ẩm, và dày đặc khói kia ở Calcutta tồn tại một sự cùng khổ vượt ra ngoài những gì từ ngữ có thể miêu tả … một sự cùng khổ chỉ có thể được trả lời bằng Ơn sủng ...
Thánh Mẹ Teresa, xin hãy khơi nguồn cảm hứng cho những người đã được kêu gọi để đáp lại thử thách phục vụ Đức Ki-tô trong những nơi tối tăm nhất ở đây, để có thể sẽ có thêm nhiều thánh …

Jeffrey Bruno

Jeffrey Bruno là giám đốc nghệ thuật của Aleteia.org.

[Nguồn:  aleteia]


[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 16/09/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét