Đức Thánh Cha nói với giới trẻ Bangladesh hãy chọn đúng con đường
‘Lên đường’ suốt cuộc đời, chứ không phải là ‘Lang thang không mục đích’
2 tháng Mười Hai, 2017
© L'Osservatore Romano
“Khi chúng con tiến tới, phải chắc chắn là mình chọn con đường đúng,” Đức Thánh Cha thúc giục giới trẻ ngày 2 tháng Mười Hai, 2017, trong sự kiện cuối cùng của chuyến tông du của ngài đến Miến điện và Bangladesh.
Ngài giải thích rằng “con đường đúng” có nghĩa là “lên đường” suốt cuộc đời, chứ không phải là “lang thang không mục đích,” ngài nói với giới trẻ tập trung trong sân vận động tại Đại học Notre Dame ở Dhaka.
Đức Thánh Cha nói rằng có “một điều gì đó đặc biệt và duy nhất” nơi người trẻ, ngài nói đó là sự nhiệt huyết và công nhận rằng các bạn trẻ làm cho ngài “cảm thấy trẻ lại.”
Đức Thánh Cha nói, “Người trẻ luôn luôn sẵn sàng tiến tới phía trước, để dấn thân vào mọi việc và dám mạo hiểm. Cha khuyến khích các con hãy luôn tiến tới với lòng nhiệt huyết này trong cả những lúc tốt đẹp cũng như những lúc không thuận lợi. Hãy luôn tiến tời, đặc biệt trong những lúc chúng con cảm thấy bị đè nặng bởi những vấn đề và những nỗi buồn, và trong những lúc chúng con nhìn ra ngoài và dường như chẳng thấy Thiên Chúa ở chỗ nào nơi chân trời.”
Khi đánh động các bạn trẻ hãy “lên đường” chứ đừng “lang thang”, Đức Phanxico nhắc các bạn nhớ rằng “cuộc sống không thể nào không có mục đích, nó có một mục đích mà Thiên Chúa đã trao phó cho chúng ta.”
Đức Thánh Cha sử dụng phương pháp so sánh với phần mềm vi tính: “Nó giống như Người đặt vào trong mỗi chúng ta một phần mềm vi tính, nó giúp chúng ta nhận thức rõ được chương trình của Người và hồi đáp lại trong sự tự do.”
Đức Thánh Cha nhắc rằng “cũng giống như phần mềm, nó cũng cần phải được cập nhật liên tục. Hãy liên tục cập nhật chương trình của chúng con, bằng cách lắng nghe Thiên Chúa và chấp nhận thách đố để thực hiện ý định của Người.”
Cuối buổi gặp gỡ, sau những lời chào của Đức Tổng Giám mục Giáo phận Dhaka, Đức Hồng y Patrick D’Rozario, Đức Thánh Cha di chuyển ra Phi trường Quốc tế Dhaka bằng xe hơi.
The
Huấn từ của Đức Thánh Cha
Chào buổi tối các bạn trẻ thân yêu!
Cuối cùng thì chúng ta cũng được gặp nhau tại đây! Cha vô cùng cảm kích vì sự chào đón nồng nhiệt của chúng con. Tôi xin cảm ơn Đức Giám mục Gervas [Rozario] vì những lời chào tốt đẹp của ngài và cha cảm ơn Upasana và Anthony vì chứng tá của chúng con. Có một điều gì đó đặc biệt và duy nhất nơi người trẻ: đó là chúng con luôn luôn tràn đầy nhiệt huyết, và cha cảm thấy trẻ lại bất cứ khi nào cha gặp chúng con. Upasana, con đã nói về chứng tá của con; con nói rằng tất cả chúng con đều “rất hăng hái” và cha đã nhìn thấy và cảm nhận thấy điều này. Sự hăng hái này của tuổi trẻ có liên quan đến tinh thần mạo hiểm. Một trong những thi sĩ của đất nước chúng con, Kazi Nazrul Islam, đã miêu tả điều này bằng cách nói về giới trẻ của đất nước “không hề run sợ,” “đã quen với việc tìm ra được ánh sáng ngay trong lòng của bóng đêm đen.” Người trẻ luôn luôn sẵn sàng tiến tới phía trước, để dấn thân vào mọi việc và dám mạo hiểm. Cha khuyến khích các con hãy luôn tiến tới với lòng nhiệt huyết này trong cả những lúc tốt đẹp cũng như những lúc không thuận lợi. Hãy luôn tiến tời, đặc biệt trong những lúc chúng con cảm thấy bị đè nặng bởi những vấn đề và những nỗi buồn, và trong những lúc chúng con nhìn ra ngoài và dường như chẳng thấy Thiên Chúa ở chỗ nào nơi chân trời.
Nhưng khi chúng con tiến tới, phải chắc chắn rằng mình cho con đường đúng đắn. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là luôn “lên đường” trong suốt cuộc đời, chứ không “lang thang không mục đích.” Cuộc sống không thể nào không có mục đích, nó có một mục đích mà Thiên Chúa đã trao phó cho chúng ta. Người hướng dẫn chúng ta và dẫn dắt chúng ta với ân sủng của Người. Nó giống như Người đặt vào trong mỗi chúng ta một phần mềm vi tính, nó giúp chúng ta nhận thức rõ được chương trình của Người và hồi đáp lại trong sự tự do. Nhưng cũng giống như phần mềm, nó cũng cần phải được cập nhật liên tục. Hãy liên tục cập nhật chương trình của chúng con, bằng cách lắng nghe Thiên Chúa và chấp nhận thách đố để thực hiện ý định của Người.
Anthony, con đã đề cập đến thách đố này trong chứng ngôn của con khi con nói rằng chúng con là những người thanh niên nam nữ “lớn lên trong một thế giới mong manh đang khát khao sự khôn ngoan.” Con đã dùng từ “khôn ngoan” và để làm được điều đó con đã cho chúng ta chìa khóa. Khi chúng con chuyển hướng từ “lên đường” sang “lang thang không mục đích”, tất cả mọi sự khôn ngoan bị đánh mất! Điều duy nhất định hướng và dẫn dắt chúng ta đi đúng đường là sự khôn ngoan, sự khôn ngoan được sinh ra từ đức tin. Không phải là sự khôn ngoan giả tạo của trần gian này. Đó là sự khôn ngoan mà chúng ta nhìn thấy trong đôi mắt của cha mẹ và ông bà là những vị đã đặt niềm tin của họ nơi Thiên Chúa. Là những Ki-tô hữu, chúng ta có thể nhìn thấy sự hiện diện của Thiên Chúa trong những đôi mắt của họ, ánh sáng mà họ đã khám phá ra trong Chúa Giê-su, Đấng là sự khôn ngoan của Thiên Chúa (x. 1 Cr 1:24). Để nhận được sự khôn ngoan này chúng ta phải nhìn ra thế giới, nhìn đến những hoàn cảnh của chúng ta, những vấn đề, nhìn mọi điều bằng nhãn quan của Thiên Chúa. Chúng ta nhận được sự khôn ngoan đó khi chúng ta bắt đầu nhìn mọi việc bằng cái nhìn của Thiên Chúa, lắng nghe người khác bằng đôi tai của Thiên Chúa, yêu thương bằng con tim của Thiên Chúa, và phán xét mọi việc dựa trên những giá trị của Thiên Chúa.
Sự khôn ngoan này giúp chúng ta nhận biết và chối bỏ những hứa hẹn của hạnh phúc giả tạo. Một văn hóa làm cho những lời hứa hẹn này không thể cho đi; nó chỉ dẫn đến tình trạng ích kỷ chỉ thu vén vào bản thân làm đầy tâm hồn với những bóng tối và cay đắng. Sự khôn ngoan của Thiên Chúa giúp chúng ta biết cách chào đón và tiếp nhận những người có hành động và suy nghĩ khác biệt với chúng ta. Thật buồn khi chúng ta bắt đầu đóng cửa lòng trong một thế giới nhỏ bé của chúng ta và bắt đầu chỉ chú ý đến bản thân. Chúng ta hãy áp dụng nguyên tắc “con đường của tôi hay đường cao tốc,” và chúng ta trở nên bế tắc, thu mình vào bản thân. Khi một dân tộc, một tôn giáo hay một xã hội trở nên một “thế giới nhỏ,” họ đánh mất những điều tốt đẹp nhất mà họ có được và lao mình vào một trạng thái tâm lý tự mãn là “tôi luôn tốt và anh luôn xấu.” Upasana, con đã làm nổi bật lên những hậu quả của lối suy nghĩ này: “Chúng ta bị mất phương hướng và lạc lối” và “cuộc sống trở nên vô nghĩa đối với chúng ta.” Sự khôn ngoan của Thiên Chúa mở lòng chúng ta ra với mọi người. Nó giúp chúng ta biết nhìn vượt ra ngoài những tiện nghi cá nhân và những sự an toàn giả tạo làm chúng ta trở nên mù quáng trước những lý tưởng cao đẹp làm cho cuộc sống trở nên đẹp hơn và xứng đáng hơn.
Cha rất hạnh phúc vì, cùng với các bạn trẻ Công giáo, chúng ta cũng có nhiều bạn trẻ người Hồi giáo và các bạn trẻ từ các nền tảng tôn giáo khác. Khi tập trung nơi đây hôm nay, chúng con cho thấy quyết tâm của mình muốn thúc đẩy một môi trường hòa hợp, muốn tiến ra đến với người khác, bất chấp những khác biệt về tôn giáo. Điều này nhắc cha nhớ đến một kinh nghiệm cha đã có ở Buenos Aires, trong một giáo xứ mới thuộc một vùng vô cùng nghèo. Một nhóm sinh viên đang dựng một căn nhà cho giáo xứ và vị linh mục mời cha đến thăm họ. Thế là cha đến, và khi cha đến linh mục giới thiệu từng người từng người bạn trẻ đó với cha rằng: “Đây là một kiến trúc sư. Bạn ấy người Do thái giáo. Đây là một người Cộng sản. Cậu này là một người Công giáo nhiệt thành” (x. Diễn từ trước các sinh viên, Havana, 20 tháng Chín, 2015). Những sinh viên đó tất cả đều khác nhau, tuy nhiên họ đều làm việc vì thiện ích chung. Họ mở lòng ra cho tình bạn và quyết tâm nói không với bất cứ điều gì ngăn cản bước chân họ đến với nhau và giúp đỡ nhau.
Sự khôn ngoan của Thiên Chúa cũng giúp chúng ta có cái nhìn vượt ra ngoài bản thân mình để nhìn thấy sự tốt đẹp trong di sản văn hóa của chúng ta. Văn hóa của chúng con dạy chúng con phải tôn trọng người cao niên. Như cha đã nói, người lớn tuổi giúp chúng ta biết trân trọng tính tiếp nối của các thế hệ. Họ mang trong mình những ký ức và sự khôn ngoan có từ những kinh nghiệm, những kinh nghiệm đó giúp chúng ta tránh không lặp lại những sai lầm của quá khứ. Người lớn tuổi có được “đặc sủng kết nối những khoảng cách,” trong đặc sủng đó họ bảo đảm rằng những giá trị quan trọng nhất phải được truyền lại cho con cháu của họ. Qua lời nói, sự yêu thương, tình cảm, và sự hiện diện của họ, chúng ta nhận ra rằng lịch sử đã không bắt đầu từ chúng ta, nhưng chúng ta là một phần trong “cuộc lên đường” từ rất lâu và nhận ra rằng thực tại thì lớn hơn chính chúng ta. Hãy nói chuyện với cha mẹ và ông bà của chúng con. Đừng dành cả ngày chơi điện thoại và quên đi cả thế giới chung quanh chúng con!
Upasana và Anthony, chúng con kết luận các chứng ngôn của chúng con bằng những lời bày tỏ sự hy vọng. Sự khôn ngoan của Thiên Chúa làm vững mạnh niềm hy vọng trong chúng ta và giúp chúng can đảm đối mặt với tương lai. Chúng ta là những Ki-tô tìm được sự khôn ngoan này trong sự gặp gỡ riêng tư với Chúa Giê-su qua lời cầu nguyện và trong các Bí tích, và trong sự gặp gỡ thực tế với ngài nơi người nghèo, người đau bệnh, người đau khổ và bị bỏ rơi. Nơi Đức Giê-su, chúng ta khám phá được sự hiệp nhất của Thiên Chúa, Đấng luôn luôn đồng hành bên cạnh chúng ta.
Các con thân mến, khi cha nhìn vào khuôn mặt của chúng con cha cảm thấy tràn đầy niềm vui và hy vọng: niềm vui và hy vọng cho chúng con, cho đất nước chúng con, cho Giáo hội, và cho các cộng đồng của chúng con. Nguyện xin sự khôn ngoan của Thiên Chúa tiếp tục khơi gợi những nỗ lực của chúng con để lớn lên trong tình yêu thương, tình huynh đệ, và sự thiện hảo. Khi cha chào tạm biệt đất nước của chúng con hôm nay, cha sẽ luôn nhớ đến chúng con trong lời cầu nguyện rằng chúng con sẽ tiếp tục lớn lên trong tình yêu với Thiên Chúa và với anh em. Và, đừng quên cầu nguyện cho cha nhé!
Xin Chúa chúc lành cho Bangladesh! [ Isshór Bangladeshké ashirbád korún! ]
[01801-EN.01] [Văn bản chính: tiếng Ý]
© Libreria Editrice Vatican
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 4/12/2017]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét