Thứ Ba, 21 tháng 8, 2018

Huấn từ của Đức Thánh Cha và phần Hỏi-Đáp với giới trẻ trong trường đua xe ngựa Circus Maximus (toàn văn)

Huấn từ của Đức Thánh Cha và phần Hỏi-Đáp với giới trẻ trong trường đua xe ngựa Circus Maximus
© Vatican Media

Huấn từ của Đức Thánh Cha và phần Hỏi-Đáp với giới trẻ trong trường đua xe ngựa Circus Maximus (toàn văn)

‘Đúng, huyền nhiệm là ở đó – trong ý thức rằng bạn “được yêu”, “được yêu” bởi Người, bởi Đức Giê-su, Thiên Chúa, Người yêu thương chúng ta!’

14 tháng Tám, 2018 07:32

Dưới đây là bản dịch (tiếng Anh) của Vatican cung cấp huấn từ của Đức Thánh Cha trong buổi gặp gỡ và cầu nguyện với giới trẻ Ý tại trường đua xe ngựa Circus Maximus của Roma ngày 11 tháng Tám, 2018, và mục Hỏi-Đáp với giới trẻ:

***

Phần cuối

Huấn từ của Đức Thánh Cha

Chúng con thân mến,

Cảm ơn các con về buổi gặp gỡ cầu nguyện, chuẩn bị cho Thượng Hội đồng Giám mục sắp tới.

Cha cũng cảm ơn chúng con vì buổi gặp gỡ này đã được chuẩn bị trước bởi những sự đan quyện nhiều con đường dẫn đưa chúng con trở thành những người hành hương, cùng với các giám mục và linh mục của chúng con, trên những con đường của nước Ý, giữa các gia tài về văn hóa và đức tin mà gia tài của cha ông chúng con để lại. Chúng con đã đi qua nhiều nơi con người sinh sống và làm việc, đầy sức sống và được ghi dấu bởi nhiều công sức gian khổ, trong các thành phố cũng như trong các làng mạc và những vùng thôn quê xa xôi hẻo lánh. Cha hy vọng rằng chúng con đã hít thở thật sâu được những niềm vui và những khó khăn, cuộc sống và đức tin của người dân nước Ý.

Trong trích đoạn Tin mừng mà chúng ta vừa nghe (x. Ga 20: 1-8), Thánh Gioan kể cho chúng ta về buổi sáng phi thường đó đã thay đổi mãi mãi lịch sử của nhân loại. Chúng ta hãy cùng hình dung ra buổi sáng hôm đó: khi ánh bình minh đầu tiên của ngày thứ Nhất trong tuần ló dạng, bên ngoài ngôi mộ của Chúa Giê-su, mọi người bắt đầu hối hả chạy. Maria Magdala chạy đi để báo tin cho các môn đệ; Phê-rô và Gioan chạy về phía ngôi mộ … Mọi người hối hả chạy, mọi người đều cảm thấy sự thúc bách phải di chuyển, không còn thời gian để lãng phí, chúng ta phải vội vã lên … Như Mẹ Maria đã làm – chúng con còn nhớ chứ? – ngay khi thụ thai Chúa Giê-su, đã vội vã đến giúp bà Elizabeth.

Chúng ta có nhiều lý do để phải vội vã: thường là vì có quá nhiều việc để làm mà lại không có đủ thời gian. Đôi khi chúng ta vội vã vì chúng ta bị cuốn hút bởi một điều gì đó mới, đẹp, hoặc lý thú. Nhưng có lúc ngược lại, chúng ta vội vã chạy để trốn khỏi một sự đe dọa, một mối nguy hiểm … 

Các môn đệ của Chúa Giê-su hối hả chạy vì họ nhận được tin báo rằng xác của Chúa Giê-su đã biến mất không còn trong mộ nữa. Tâm hồn của bà Maria Magdalene, Simon Phê-rô, và Gioan ngập tràn lửa yêu mến và đập loạn nhịp sau khi sự chia lìa dường như là vĩnh viễn! Có lẽ niềm hy vọng được nhìn lại dung nhan của Chúa được nhen nhóm lên trong họ! Như ngày đầu tiên Người đã hứa: “Hãy đến mà xem” (Ga 1:39). Người chạy nhanh nhất là Gioan, chắc chắn rồi vì ông trẻ hơn, nhưng cũng vì ông không bao giờ từ bỏ hy vọng được gặp lại Chúa Giê-su sau khi chính ông chứng kiến Ngài chết trên thập giá; và cũng bởi vì ông rất gần gũi với Mẹ Maria, và do vậy mà ông đã bị “nhiễm” bởi niềm tin của Mẹ. Khi nào chúng ta cảm thấy đức tin bị yếu đi hay hờ hững, chúng ta hãy chạy đến với Mẹ, Mẹ Maria, và Mẹ sẽ dạy chúng ta, Mẹ sẽ hiểu, Mẹ sẽ làm cho chúng ta cảm nhận được niềm tin.

Các bạn trẻ thân mến, từ buổi sáng hôm đó, lịch sử không còn như trước. Buổi sáng hôm đó đã thay đổi lịch sử. Thời điểm khi cái chết dường như chiến thắng, thực tại lại cho thấy sự thất bại của nó. Ngay cả tảng đá nặng nề kia chặn trước cửa mồ cũng không chống lại được. Và từ buổi bình minh của ngày thứ nhất trong tuần đó, mọi nơi cuộc sống bị áp bức, mọi không gian nơi bạo lực, chiến tranh, sầu khổ thống trị, nơi con người bị hạ nhục và bị chà đạp – ở nơi đó một niềm hy vọng sự sống vẫn được nhóm lên.

Các bạn trẻ thân mến, chúng con đã lên đường và đến với buổi gặp gỡ này. Và bây giờ niềm vui của cha là cảm nhận thấy con tim của chúng con rung lên nhịp đập vì lòng mến đối với Chúa Giê-su, cũng như những nhịp đập con tim của Maria Magdalene, của Phê-rô, và của Gioan. Và vì chúng con cũng là tuổi trẻ, cha giống như Thánh Phê-rô, sẽ cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy chúng con chạy nhanh hơn, như Gioan, được thôi thúc bởi nhiệt huyết của con tim, nhạy cảm trước tiếng gọi của Thần Khí hun đúc cho những ước mơ của chúng con. Đây là lý do tại sao cha nói với chúng con: đừng chỉ hài lòng với bước đi thận trọng của những người chờ đợi ở đầu cuối đường đi. Đừng chỉ hài lòng với bước đi thận trọng của những người chờ đợi ở đầu cuối đường đi. Cần phải có can đảm để nhảy một bước tới, một bước nhảy dũng cảm và táo bạo để mơ ước và làm cho Nước Thiên Chúa trở thành hiện thực như Chúa Giê-su đã làm, và cam kết để làm cho nhân loại trở nên huynh đệ hơn. Chúng ta cần tình huynh đệ: hãy phiêu lưu, hãy tiến tới!

Cha sẽ rất hạnh phúc khi nhìn thấy chúng con chạy nhanh hơn những người trong Giáo hội có một chút chậm chạp và lo sợ, khi chúng con bị cuốn hút bởi Dung Nhan được yêu mến nhất đó, là Dung Nhan mà chúng ta tôn thờ trong Bí tích Cực Thánh và nơi da thịt của những anh em đang đau khổ của chúng ta. Xin Chúa Thánh Thần thúc đẩy chúng con tiến tới trong ơn sủng này. Giáo hội cần sức đẩy của chúng con, trực giác của chúng con, đức tin của chúng con. Chúng ta đang rất cần! Và khi chúng con đến được nơi mà cha và những người lớn tuổi chưa tới được, chúng con hãy kiên nhẫn chờ đợi cha và những người đó, cũng như Thánh Gioan đợi Thánh Phê-rô trước ngôi mộ trống. Và thêm một điều nữa: hãy cùng đồng hành với nhau, trong những ngày này chúng con đã có kinh nghiệm thấy rất khó để chào đón người anh chị em ở ngay bên cạnh chúng ta, nhưng cũng là kinh nghiệm của niềm vui biết bao nhiêu khi có sự hiện diện của Ngài nếu tôi đón nhận điều này trong cuộc sống của tôi và không mang những thiên kiến và trí óc hẹp hòi. Bước đi một mình cho phép chúng ta được tự do thoát khỏi mọi thứ, và có thể là nhanh hơn, nhưng cùng nhau đồng hành làm cho chúng ta trở thành một dân tộc, dân tộc của Chúa. Dân tộc của Chúa cho chúng ta sự an toàn, sự an toàn khi thuộc về dân Chúa … Và cùng với dân Chúa chúng con sẽ cảm thấy an toàn, trong dân Chúa, khi thuộc về dân Chúa chúng con có một bản sắc riêng. Một ngạn ngữ của Châu Phi nói rằng: “Nếu bạn muốn chạy nhanh, hãy chạy một mình. Nếu bạn muốn đi xa, hãy đi với một người khác.”

Tin mừng kể rằng Thánh Phê-rô vào bên trong mộ trước và nhìn thấy những tấm vải ở trên mặt đất và tấm khăn liệm được gấp lại để ở một nơi riêng. Rồi người môn đệ kia cũng đi vào, người mà Tin mừng mô tả rằng “đã nhìn thấy và tin” (câu 8). Cặp động từ này vô cùng quan trọng: nhìn thấy và tin. Xuyên suốt Tin mừng của Gioan cho biết rằng các môn đệ, nhìn thấy những dấu lạ mà Chúa Giê-su thực hiện, đã tin vào Ngài. Nhìn thấy và tin. Những dấu lạ đó là gì? Nước biến thành rượu trong tiệc cưới; một số bệnh nhân được chữa lành; một người mù được nhìn thấy; một đám đông người được ăn no nê chỉ với năm chiếc bánh và hai con cá; và sự sống lại của Ladarô, bạn của Ngài, người đã chết trước đó bốn ngày. Qua tất cả những dấu lạ này, Chúa Giê-su tỏ lộ dung nhan vô hình của Thiên Chúa.

Đó không phải là một cách trình diễn sự toàn năng cao vời qua những dấu lạ của Chúa Giê-su, nhưng là câu chuyện về sự mong manh của con người gặp gỡ Đấng Ban Ơn sủng nâng đỡ. Một nhân loại đang bị thương tổn được chữa lành qua sự gặp gỡ với Thầy; một con người vấp ngã tìm được một bàn tay vững chắc để bám vào; những người bị thất bại và mất mát tìm được niềm hy vọng của sự cứu rỗi. Và Thánh Gioan, khi tiến vào trong mồ của Chúa Giê-su, mang trong đôi mắt và tâm hồn của mình những dấu lạ của Chúa Giê-su, hòa mình vào với thân phận của con người để hồi sinh con người. Các con thân mến, Chúa Giê-su Ki-tô không phải là một người hùng được miễn khỏi cái chết, nhưng hơn thế Ngài biến đổi nó với ơn sủng của sự sống của Ngài. Và tấm vải liệm được gấp cẩn thận đó nói rằng nó không còn cần thiết nữa: cái chết không bao giờ có quyền năng vượt trên Ngài.

Các bạn trẻ thân mến, có thể tìm được sự sống trong những nơi mà sự chết chế ngự không? Vâng, có thể. Có lẽ chúng ta muốn nói không, rằng tốt hơn là phải tránh xa, phải thoát khỏi nó. Tuy nhiên đây là sự mới lạ mang tính cách mạng của Tin mừng: ngôi mộ trống của Đức Ki-tô trở thành dấu lạ cuối cùng mà chiến thắng vinh quang của Sự sống chiếu tỏa. Vì thế chúng ta không sợ hãi! Chúng ta không xa lánh những nơi đau khổ, nơi bị thất bại, nơi của cái chết. Thiên Chúa ban cho chúng ta một sức mạnh vượt trên tất cả những bất công và tính mong manh của lịch sử, vượt trên tội của chúng ta: Chúa Giê-su chế ngự cái chết bằng cách trao tặng mạng sống của Ngài cho chúng ta. Và Ngài sai chúng ta ra đi để loan báo cho anh em rằng Người là Đấng Phục sinh, Người là Chúa, và Người ban tặng cho chúng ta Thần Khí của Người để cùng với Người gieo những hạt giống trong Nước Thiên Chúa. Buổi sáng Phục sinh hôm đó đã biến đổi lịch sử, cho chúng ta sự dũng cảm.

Không biết bao nhiêu ngôi mộ hôm nay chờ đợi chúng ta đến thăm viếng! Có bao nhiêu người bị thương tổn, cả những trẻ em, đã đóng dấu ấn sự đau khổ của họ bằng cách đặt một viên đá lên trên nó, như người ta nói? Với quyền năng của Thần Khí và Lời của Chúa Giê-su chúng ta có thể lăn được những tảng đá đó ra và để cho những tia sáng chiếu rọi vào trong những ngóc ngách của bóng đêm đen đó.

Hành trình đến Roma đẹp và mệt mỏi; chúng con suy nghĩ xem, không biết bao nỗ lực, nhưng thật đẹp! Và hành trình về nhà của chúng ta, về đất nước và về cộng đoàn của chúng ta, cũng đẹp và nhiều thử thách như vậy. Hãy thực hiện nó với niềm tin và năng lượng của Thánh Gioan, “người môn đệ được yêu.” Đúng vậy, huyền nhiệm là ở đó – trong ý thức rằng bạn “được yêu”, “được yêu” bởi Người, bởi Đức Giê-su, Thiên Chúa, Người yêu thương chúng ta! Và mỗi người chúng ta khi trở về nhà, hãy ghi nhớ điều này trong tâm hồn và trí óc: Giê-su, Chúa của tôi, yêu thương tôi. Hãy thực hiện hành trình về nhà với sự can đảm và niềm vui, hãy thực hiện với ý thức được Chúa Giê-su yêu thương. Rồi cuộc sống sẽ trở thành một cuộc chạy đua tốt lành, không băn khoăn lo lắng, không sợ hãi, đó là cái từ ngữ tàn phá chúng ta. Không băn khoăn lo lắng và không sợ hãi. Một cuộc chạy đua đến với Chúa Giê-su và đến với những người anh em, với một tâm hồn đầy tràn yêu thương, tin tưởng và vui mừng: hãy chạy đi như vậy!

[Văn bản (tiếng Anh) của Vatican cung cấp]


[Nguồn: zenit]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 15/8/2018]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét