Văn bản cuộc đối thoại của Đức Thánh Cha với các Giám mục Ba lan (Phần cuối)
Lòng thương xót, giáo xứ, hệ tư tưởng giới tính, di dân và các chủ đề khác
4 tháng 8, 2016
L'Osservatore Romano
H.E. Đức ông Leszek Leszkiewicz (Giám mục phó Tarnow):
Thưa Đức Thánh Cha, sự tuyên thệ mục vụ của chúng con đặt trên mô hình truyền thống của cộng đoàn giáo xứ, thực thi đời sống bí tích – một mô hình vẫn tiếp tục trổ sinh hoa trái ở đây. Tuy nhiên, chúng con nhận ra rằng, cũng ở đây, những điều kiện và hoàn cảnh của cuộc sống hàng ngày thay đổi quá nhanh và đòi Giáo hội phải có những con đường mục vụ mới. Các linh mục và tín hữu về một mặt nào đó hơi giống như các tông đồ lắng nghe, dấn thân vào rất nhiều công việc, nhưng vẫn không thể luôn luôn mang lại sự toại nguyện làm động lực truyền giáo bên trong và bên ngoài của các cộng đoàn giáo hội. Thưa Đức Thánh Cha, trong Tông huấn Evangelii Gaudium (Niềm vui Tin mừng), người nói đến những tông đồ đi rao giảng mang Tin vui cho thế giới hôm nay với lòng hăng say. Người có đề nghị gì cho chúng con? Người có thể cho chúng con sự động viên gì, để chúng con có thể xây dựng một cộng đoàn Giáo hội trong thế giới chúng ta bằng con đường thành công, sinh nhiều hoa trái, với niềm vui và động lực truyền giáo?
Đức Thánh Cha Phanxico:
Xin cảm ơn Đức Giám mục! Cha muốn nhấn mạnh đến một điểm: giáo xứ luôn luôn có giá trị! Giáo xứ phải tồn tại: đó là một cấu trúc chúng ta không thể ném ra ngoài cửa sổ! Thật vậy, giáo xứ là căn nhà của Dân Chúa, trong căn nhà đó mọi người Dân Chúa được sống. Vấn đề là phải xây dựng giáo xứ như thế nào! Có những giáo xứ với những thư ký giáo xứ dường như là “tông đồ của Satan,” làm mọi người hoảng cả lên! Có những giáo xứ với những cánh cửa đóng kín. Nhưng cũng có những giáo xứ với cánh cửa mở rộng, đó là những giáo xứ khi có ai đó đến hỏi, liền có ngay người trả lời: “Vâng, vâng … xin anh cứ tự nhiên. Vâng có chuyện gì ạ?” Và người đó kiên nhẫn lắng nghe, vì chăm sóc dân Chúa thì mệt lả người, nó mệt lắm!
Một Giáo sư đại học giỏi, một linh mục dòng Tên cha có quen ở Buenos Aires, hỏi Bề trên Giám tỉnh rằng khi ngài về hưu liệu ngài có thể về làm cha xứ ở một quận xa được không, để có thêm kinh nghiệm. Linh mục đến Khoa đại học một tuần một lần – ngài bị lệ thuộc vào Cộng đoàn đó – và một ngày kia ngài nói với cha: “Xin nói với Giáo sư môn Giáo hội học của ngài rằng trong luận thuyết của giáo sư hai luận văn đã bị mất.” “Cái nào vậy?” “Thứ nhất: Dân Thánh của Thiên Chúa về cơ bản đang thấy mệt mỏi. Và thứ hai: Thuộc về bản thể luận, Dân Thánh của Chúa làm những gì họ nghĩ là tốt nhất. Và điều này rất mệt mỏi!”
Ngày nay làm cha xứ là rất mệt: đưa giáo xứ đi lên cũng rất mệt, trong thế giới hôm nay với quá nhiều những vấn đề. Và Thiên Chúa đã kêu gọi chúng ta để chúng ta sẽ phải mệt mỏi một chút, để làm việc chứ không phải nghỉ ngơi. Giáo xứ khá là mệt mỏi khi muốn xây dựng tốt. Sự tái sinh của giáo xứ là một trong những điều các đức giám mục phải luôn có trong con mắt của mình: Giáo xứ này đang hoạt động như thế nào? Nó đang làm gì? Việc dạy giáo lý đang diễn ra như thế nào? Nó được giảng dạy ra sao? Nó có mở cửa không? — rất nhiều thứ. Cha đang nghĩ đến một giáo xứ ở Buenos Aires, khi những đôi đính hôn đến: “Chúng con muốn làm đám cưới ở đây …” “Vâng, được,” người thư ký nói, “và đây là các mức giá tiền.” Điều này không được, giáo xứ như vậy không chạy được. Mọi người được đón tiếp như thế nào? Họ được lắng nghe như thế nào? Có phải lúc nào cũng có người đến tòa giải tội không? Ở những giáo xứ – không phải là những giáo xứ ở những quận nhỏ, nhưng là những giáo xứ ở vùng trung tâm, trên các con đường lớn, nếu có tòa giải tội lúc nào cũng có đèn sáng, người ta sẽ luôn đến xưng tội — luôn luôn! Đó là một giáo xứ mở rộng cửa chào đón.
Các đức Giám mục phải hỏi các linh mục điều này: “Giáo xứ của cha như thế nào rồi? Cha có ra ngoài không? Cha có đến thăm những người bị tù đày không, những người đau yếu, những bà già? Cha hoạt động như thế nào với thiếu nhi? Cha giúp các em chơi đùa như thế nào và quan tâm đến nhà nguyện như thế nào? Đây là một trong những hội đoàn giáo xứ tuyệt vời, ít nhất là ở Ý. Nhà nguyện: mấy em bé trai chơi ở đó và các em được dạy nhiều điều, một ít giáo lý. Các em về nhà mệt nhoài, hạnh phúc và đã có một hạt giống tốt được gieo. Giáo xứ rất quan trọng! Có những người nói rằng giáo xứ không còn hữu ích nữa, vì bây giờ là thời đại của những Người di chuyển. Điều này không đúng! Những người di chuyển có thể hỗ trợ, nhưng họ không được là một sự thay thế cho giáo xứ: họ phải giúp sức trong giáo xứ, đưa giáo xứ tiến lên, giống như Tu hội Maria làm, như Hội Hành động Công giáo làm và cũng giống như rất nhiều hội đoàn khác làm.
Chúng ta có nên tìm đến với tính cách tân hoặc thay đổi cấu trúc giáo xứ không? Điều cha nói đây có thể giống như, có lẽ vậy, là dị thuyết, nhưng đó là cách cha sống: Cha nghĩ rằng nó là một cái gì đó hơi giống với cấu trúc Episcopal (Ghi chú của ND: một giáo phái Anh giáo): chắc chắn nó khác nhưng có hơi giống giống. Giáo xứ là cấu trúc không được động chạm đến: nó phải được duy trì như là một nơi của sự sáng tạo, của sự gặp gỡ tham khảo, của tình mẫu tử và tất cả mọi điều khác. Và hãy thể hiện ở đó khả năng sáng tạo; và khi một giáo xứ đi lên theo cách này thì điều mọi người nhận ra chính là điều cha đã đặt tên cho nó là một “giáo xứ tiến bước” – trong sự nối kết với các tông đồ truyền giáo. Ví dụ, cha đang nghĩ đến một giáo xứ — một mẫu gương tốt sau đó được nhiều xứ khác bắt chước – ở một quốc gia nơi trẻ em không thường xuyên được rửa tội, vì không có tiền; tuy nhiên, trong dịp lễ thánh bổn mạng, ngày lễ được chuẩn bị trước 3-4 tháng, bằng việc đến thăm các gia đình và tới đó họ mới nhìn thấy bao nhiêu trẻ em không được rửa tội. Các gia đình tự chuẩn bị, và một trong những hoạt động mừng thánh bổn mạng là Rửa tội 30-40 trẻ em, những bé này nếu không vậy sẽ vẫn ở tình trạng không được rửa tội. Đấy cũng là một cách sáng tạo.
Người ta không làm đám cưới trong nhà thờ. Cha lại đang nghĩ đến một buổi gặp mặt các linh mục. Một vị đứng dậy và nói: “Các cha đã nghĩ ra lý do tại sao chưa?” Và linh mục đó đưa ra quá nhiều lý do mà chúng ta đã chia sẻ: văn hóa hiện nay, và v.v.. Tuy nhiên, lại có một nhóm người tốt không muốn làm lễ cưới vì ngày nay làm đám cưới rất tốn tiền! Cái gì cũng tốn tiền, tiệc mừng … nó là một sự kiện xã hội. Và vị linh mục xứ ở đây, ngài rất sáng tạo, nói rằng: “Cha luôn chờ đợi bất kỳ ai muốn làm lễ kết hôn.” Vì ở Argentina có hai lễ cưới: người ta phải đến chỗ chính quyền dân sự, và lễ cưới dân sự được tổ chức ở đó, và rồi người ta đến nhà thờ theo tôn giáo của họ để làm đám cưới. Một số – không, nhiều! – người không muốn đến làm lễ cưới vì họ không có tiền để tổ chức một lễ mừng lớn … Nhưng những linh mục có óc tháo vát nói: “Không, không! Cha đang chờ các con!” Ngày hôm đó, họ làm lễ cưới dân sự lúc 11:00-12:00-13:00-14:00: hôm đó tôi không thể ngủ trưa! Sau lễ cưới dân sự họ đến nhà thờ, làm đám cưới, và ra về trong bình an.
Sáng tạo, tìm kiếm, tiến bước, đi tìm mọi người, can dự vào những khó khăn của người khác. Nhưng ngày nay văn phòng giáo xứ hoạt động không hiệu quả vì người ta không có kỷ luật! Các đức cha có những con người có kỷ luật, và đây là hồng ân của Thiên Chúa! Nhưng nói chung con người thiếu kỷ luật. Cha nghĩ đến quê hương của cha: nếu các cha không cất bước ra đi tìm họ, nếu các cha không tiếp cận họ, họ sẽ không đến. Và đây là một tông đồ truyền giáo, giáo xứ tiến bước. Hãy cất bước ra đi tìm, như Thiên Chúa đã làm, Người đã sai Con của Người xuống đi tìm chúng ta.
Cha không biết đây có phải là câu trả lời quá đơn giản hay không, nhưng cha không có cách trả lời nào khác. Cha không phải là một chủ chăn uyên bác; cha chỉ nói những gì tự nhiên đến với cha.
H.E. Đức ông Krzysztof Zadarko (Giám mục phó giáo phận Koszalin-Kolobrzeg):
Thưa Đức Thánh Cha, một trong những vấn đề đau đớn nhất đang đối mặt với Châu Âu ngày nay là vấn nạn người tị nạn. Làm sao chúng ta có thể giúp họ, vì rằng họ quá đông? Và chúng ta có thể làm gì để vượt qua được nỗi sợ hãi về một cuộc xâm lấn hay xâm phạm, những điều làm tê liệt toàn xã hội?
Đức Thánh Cha Phanxico:
Xin cảm ơn Đức ông! Vấn đề người tị nạn … trong quá khứ người tị nạn không như bây giờ. Chúng ta nói là người di cư và tị nạn — chúng ta cùng cân nhắc về họ. Ông thân sinh của cha là một người di cư. Và cha có nói với Tổng thống Ba lan rằng ở trong nhà máy nơi ông thân sinh của cha làm việc có rất nhiều người di dân Ba lan sau chiến tranh. Lúc cha còn bé, cha biết rất nhiều người. Vùng đất của cha là vùng đất của người nhập cư, tất cả đều vậy … Và chẳng có vấn đề gì ở đó; những điều đó là thuộc thời gian khác. Tại sao tình trạng di cư ngày nay quá nhiều? Cha không nói đến việc rời bỏ quê hương của một người để ra nước ngoài: đó là vì thiếu việc làm. Rõ ràng là họ đi ra ngoài để tìm việc làm. Đây là vấn đề trong nước, mà chính quý vị ở đây cũng có … Cha muốn nói đến những người đến với chúng ta: họ đang phải di tản tránh chiến tranh, tránh đói khổ. Vấn đề là ở chỗ đó. Và tại sao lại có vấn đề ở đó? Vì trong cuộc chiến đó có sự bóc lột con người, có sự bóc lột đất nước, có sự bóc lột để kiếm tiền. Nói chuyện với những nhà kinh tế toàn cầu, những người nhìn thấy vấn đề này, họ nói: chúng ta phải đầu tư vào những quốc gia này; qua việc đầu tư họ sẽ có việc làm và họ không cần phải di cư nữa. Nhưng chiến tranh! Có những cuộc chiến giữa các bộ lạc, một số cuộc chiến tranh vì hệ tư tưởng và một số cuộc chiến tự tạo, do những kẻ buôn lậu vũ khí dựng lên, những người này sống nhờ vào đó: họ đưa vũ khí cho bạn để bạn chống lại người khác, và đưa cho người khác để họ chống lại bạn. Và đây là cách kiếm sống của họ! Tham nhũng đích thực là nguồn gốc của tình trạng di cư.
Phải làm gì? Cha tin rằng mỗi quốc gia phải nhìn ra được cách thế và khi nào: không phải quốc gia nào cũng giống nhau; không phải mọi quốc gia đền có chung khả năng. Vâng, nhưng họ có khả năng là người rộng lượng! – rộng lượng như những Ki-tô hữu. Chúng ta có thể đầu tư vào đó, nhưng dành cho những người đến thôi … Bao nhiêu và như thế nào? Không thể có một câu trả lời chung, vì việc tiếp nhận tùy thuộc vào tình hình của mỗi quốc gia và cũng còn tùy văn hóa. Nhưng chắc chắn có thể làm được rất nhiều điều. Ví dụ lời cầu nguyện: Cầu nguyện mỗi tuần một lần trước mỗi Thánh Lễ, cầu nguyện cho những người đang gõ cửa Châu Âu mà không thể vào được. Một số người thành công, nhưng những người khác thì không … Khi có người đi vào liền tạo ra một cảm giác gì đó sợ hãi. Chúng ta có những quốc gia qua nhiều năm đã có thể hội nhập những người di cư rất tốt! Họ đã có thể làm cho người nhập cư hòa nhập. Không may, ở những quốc gia khác, có những thứ như khu ổ chuột được dựng lên. Phải thực hiện được sự cải tổ toàn diện ở mức độ toàn cầu về trách nhiệm này, về tính hiếu khách. Tuy nhiên trong bất kỳ trường hợp nào đều phải có một khía cạnh tương quan: trái tim rộng mở để đón nhận phải là chân lý. Đây là chân lý! — bằng lời cầu nguyện, bằng sự can thiệp, tôi làm những gì tôi có thể. Cách tôi có thể làm chỉ mang tính tương đối: không phải ai cũng có thể làm nó theo cùng một cách. Nhưng vấn đề này là toàn cầu! – sự bóc lột thiên nhiên, bóc lột con người. Chúng ta đang sống trong một giai đoạn của tình trạng tiêu diệt con người là hình ảnh của Thiên Chúa.
Và cha muốn kết thúc ở đây với khía cạnh này, vì đứng sau điều này là những hệ tư tưởng. Ở Châu Âu, ở Châu Mỹ, ở Mỹ La tinh, ở Châu Phi, ở một số quốc gia Châu Á. Có những khu thuộc địa hóa của hệ tư tưởng. Và một trong số những hệ tư tưởng này – cha nói đến nó bằng một cái tên họ rõ ràng là “giới tính”! Ngày nay trong trường, trẻ em được dạy rằng người ta có thể chọn giới tính cho mình! Và tại sao họ lại dạy điều này? Vì sách được dùng để dạy là của những cá nhân và tổ chức cho biếu tiền. Đó là những thuộc địa hóa về hệ tư tưởng, được những quốc gia rất có ảnh hưởng ủng hộ. Và điều này thật kinh khủng. Nói chuyện với Đức Giáo hoàng Benedict, ngài có suy nghĩ rất rạch ròi và tuyệt vời, ngài nói với cha: “Cha à, đây là thời đại của tội chống lại Thiên Chúa Đấng Tạo hóa! Ngài rất uyên bác! Thiên Chúa đã tạo dựng người nam và người nữ; Thiên Chúa đã tạo dựng nên thế gian như vầy, như vầy, như vầy ...., và chúng ta lại làm ngược lại. Thiên Chúa cho chúng ta một tình trạng “chưa được canh tác,” để chúng ta có thể gieo trồng; và rồi, bằng việc gieo trồng này, nó lại đưa chúng ta trở về tình trạng “chưa được canh tác!” Chúng ta phải nghĩ đến câu của Đức Giáo hoàng Benedict nói: “Nó là tội chống lại Thiên Chúa Đấng Tạo hóa!” Và điều này sẽ giúp chúng ta.
Nhưng ngài, Christopher, sẽ nói với cha: “Việc này có liên quan gì đến những người di cư?” Quý vị biết rằng nó là cái gì đó thuộc bối cảnh. Liên quan đến người di cư cha sẽ nói: vấn đề là ở chỗ đó, trong đất nước của họ. Vậy chúng ta đón tiếp họ như thế nào? Mỗi người phải nhìn thấy được cách. Nhưng tất cả chúng ta đều có thể có một trái tim rộng mở và nghĩ đến việc dành ra một giờ trong các giáo xứ, một giờ một tuần, để Thờ phụng và cầu nguyện cho những người di cư. Cầu nguyện có thể dời được núi non!
Đây là bốn vấn đề. Cha không biết nữa … Tha cho cha nếu cha đã nói quá nhiều, nhưng cái máu của người Ý đã phản bội cha ….
Xin cảm ơn rất nhiều về sự hiếu khách của toàn thể anh em và chúng ta hy vọng rằng những ngày này sẽ ngập tràn niềm vui: với niềm vui, với niềm vui lớn. Và chúng ta hãy nguyện xin Đức Bà, Mẹ của chúng ta Người luôn ẵm bồng chúng ta trên tay Người.
Salve Regina (Kinh Lạy Nữ vương)…
Và đừng quên những ông bà trong gia đình, họ là ký ức của một dân tộc.
[Văn bản gốc: Tiếng Ý] [Bản dịch tiếng Anh của ZENIT]
[Nguồn: ZENIT]
[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 06/08/2016]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét