Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Bài Giảng của Đức Thánh Cha Phanxico trong Sinh nhật 80 của ngài

Bài Giảng của Đức Thánh Cha Phanxico trong Sinh nhật 80 của ngài

‘Đây là đời sống người Ki-tô hữu: tiến bước đến đích gặp gỡ sau cùng’
19 tháng 12, 2016
Bài Giảng của Đức Thánh Cha Phanxico trong Sinh nhật 80 của ngài
© Servizio Fotografico - L'Osservatore Romano
Thứ Bảy, nhân dịp sinh nhật thứ 80, Đức Thánh Cha Phanxico chủ tế Thánh Lễ Đồng tế với các Hồng y trong nhà nguyện Thánh Phê-rô của Điện Tông truyền. Dưới đây là bản dịch của ZENIT bài giảng của Đức Thánh Cha:
* *
Tại thời điểm mà sự mong chờ trở nên mạnh hơn trong Mùa Vọng; tại thời điểm Giáo hội bắt đầu từ hôm nay cầu nguyện bằng những bài tụng ca tuyệt vời, một giây phút trọng đại mà chúng ta đang đến gần với Giáng sinh, Phụng vụ nhắc chúng ta phải dừng lại một chút. Phụng vụ nói rằng: “Hãy dừng lại,” và cho chúng ta trích đoạn Tin mừng này. Sự tạm dừng lại này có ý nghĩa gì trong thời điểm mà sự mong chờ đang đến thật gần? Giáo hội đơn giản chỉ muốn chúng ta ghi nhớ: “Dừng lại và ghi nhớ. Hãy nhìn lại, nhìn lại con đường.” Ký ức: thái độ theo Đệ Nhị Luật tặng ban cho tâm hồn vô vàn sức mạnh. Ký ức mà chính Kinh Thánh nhấn mạnh là cách chúng ta cầu nguyện, gặp gỡ Thiên Chúa. “Hãy nhớ lại những người lãnh đạo các ngươi,” tác giả của các Thư gửi tín hữu Do thái nói với chúng ta (13:7). ”Hãy nhớ lại những ngày xưa …” (Dt 10:32): cùng như vậy. Rồi, trong cùng một thư, các chứng tá trong chương 11, những người đã đi theo con đường tiến đến sự viên mãn của thời gian: “Hãy nhớ, quay nhìn lại để có thể tiến lên tốt hơn.” Đây là ý nghĩa của phụng vụ trong ngày hôm nay: ân sủng ghi nhớ. Cầu xin ân sủng này là cần thiết: để không quên.
Thật chính đáng khi biết yêu mến ký ức; thật chính đáng khi luôn có trước mắt chúng ta nhiều điều, nhiều điều tốt lành mà chúng ta đã được lãnh nhận; thật chính đáng biết yêu việc nhìn lại lịch sử: chúng ta đến từ đâu, cha mẹ của chúng ta, tổ tiên của chúng ta, con đường đức tin … Và ký ức này làm chúng ta trở nên tốt hơn, vì nó làm cho nao nức hơn trong sự chờ đợi Giáng sinh này – một ngày yên tĩnh. Sự ghi nhớ lấy từ khởi đầu cho việc lựa chọn dân tộc: “Giê-su Ki-tô, con Đa-vít, con của Abraham” (Mt 1:1). Dân được Tuyển chọn tiến bước đến với lời hứa bằng toàn bộ sức mạnh của Giao ước, của những Giao ước liên tục nhắc lại. Hành trình của một người Ki-tô hữu cũng thế, hành trình của chúng ta cũng vậy, đơn giản. Một lời hứa được lập với chúng ta, chúng ta được bảo rằng: hãy bước đi trước mặt ta và hãy nên xứng đáng trước Cha của chúng ta. Một lời hứa sẽ nên hoàn tất, vào giờ cuối, nhưng nó được củng cố với mọi Giao ước chúng ta đã làm với Thiên Chúa, Giao ước của sự Trung tín; và nó làm chúng ta nhận ra rằng không phải do chúng ta chọn: nó làm chúng ta hiểu được rằng tất cả chúng ta được chọn. Sự lựa chọn, lời hứa và Giao ước giống như những trụ cột của ký ức của người Ki-tô hữu, nó làm chúng ta nhìn lại để tiến bước tốt hơn.
Đây là ân sủng của hôm nay: ghi nhớ. Và khi chúng ta nghe trích đoạn Tin mừng này, có một lịch sử, một lịch sử của ân sủng, ân sủng thật vĩ đại; nhưng cũng có một lịch sử của tội lỗi. Trên hành trình chúng ta luôn tìm thấy ân sủng và tội lỗi. Ở đây, trong lịch sử của ơn cứu độ, trong dòng dõi này (Mt 1:1-17), có những tội nhân lớn và có những vị Thánh. Và trong đời sống của chúng ta, chúng ta cũng thấy tương tự: những giây phút rất trung thành với Thiên Chúa, những giây phút vui mừng trong phục vụ, và có những lúc khủng khiếp của sự bất tín, của tội lỗi làm chúng ta cảm thấy cần có ơn cứu độ. Và đây cũng là sự an toàn của chúng ta, vì khi chúng ta cần ơn cứu độ, chúng ta tuyên xưng đức tin, chúng ta tuyên xưng niềm tin của mình: “Con là một tội nhân, nhưng Ngài có thể cứu con, Ngài dẫn con tiến bước.” Và vì thế chúng ta tiến bước trong niềm vui hy vọng.
Chúng ta bắt đầu bước theo con đường này trong Mùa Vọng, chờ đợi Thiên Chúa trong sự mong chờ nôn nao. Hôm nay chúng ta tạm lắng lại, nhìn lại, chúng ta nhìn thấy hành trình đi qua rất tốt, thấy rằng Thiên Chúa đã không làm chúng ta nản chí, thấy rằng Thiên Chúa trung tín. Chúng ta cũng nhìn thấy rằng, bất kể trong lịch sử hay trong đời sống của chúng ta, đã có những giây phút rất đẹp của sự trung thành và những giây phút kinh khủng của tội lỗi. Nhưng Thiên Chúa vẫn ở đó, với đôi tay của Ngài giang rộng ra nâng chúng ta lên và nói: “Hãy tiến bước!” Và đây là đời sống người Ki-tô hữu: tiến bước về phía trước đến đích gặp gỡ sau cùng. Đây là một hành trình có rất nhiều cảm xúc mãnh liệt, trong sự mong đợi nôn nao Thiên Chúa đến, nó không lấy mất ân sủng ghi nhớ của chúng ta, ân sủng biết nhìn lại tất cả những gì Thiên Chúa đã làm cho chúng ta, cho Giáo hội, trong lịch sử ơn cứu độ. Và vì vậy chúng ta hiểu được tại sao Giáo hội cho chúng ta đọc trích đoạn này hôm nay, nó một phần nào có hơi chán, nhưng đây là lịch sử của một Thiên Chúa ước mong đồng hành trên hành trình với Dân của Người và cuối cùng, hạ mình thành một con người giống như mọi người chúng ta.
Nguyện xin Thiên Chúa trợ giúp chúng ta tìm lại được ân sủng ghi nhớ này. “Nhưng nó rất khó, chán, có nhiều vấn đề quá …” Tác giả của Thư gửi tín hữu Do thái có một cách diễn đạt những phàn nàn kêu ca rất đẹp, rất đẹp: “Quả thật, trong cuộc chiến đấu với tội lỗi, anh em chưa chống trả đến mức đổ máu đâu” (c. 12:4). Cũng có một chút hài hước trong câu nói của tác giả khơi dậy nguồn cảm hứng, giúp chúng ta tiến bước. Nguyện xin Thiên Chúa ban cho chúng ta ân sủng này.
[Văn bản gốc: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của ZENIT]

LỜI CHÀO SAU LỄ
Tôi xin cảm ơn tất cả anh em trong thánh lễ đồng tế này, cùng đồng hành với tôi trong ngày này: xin cảm ơn rất nhiều! Và thưa Đức Hồng Y Dean, một lời chân thành: cảm ơn ngài rất nhiều!
Trong vài ngày qua, một từ ngữ xuất hiện trong đầu tôi, nghe có vẻ kinh khủng: tuổi già. Ít nhất, nó làm cho sợ hãi, nó làm cho sợ hãi … Hôm qua cũng vậy, tặng quà cho tôi, Đức ông Cavaliere tặng cho tôi De senectute của Cicero – thêm một giọt nữa … Tôi nhớ điều đã nói với anh em hôm 15 tháng 3, [2013] trong buổi họp đầu tiên của chúng ta: “Tuổi già là tuổi của sự khôn ngoan.” Hy vọng là điều này đúng cho tôi. Chúng ta cứ hy vọng như vậy!
Cũng xuất hiện trong đầu của tôi — vì nó hiện ra quá nhanh, nó hiện ra rất nhanh — hiện lên trong đầu của tôi bài thơ đó … tôi tin lời Pliny; “Tacito pede lapsa vetustas” [Ovid]: Tuổi già đến với bạn bằng một bước chân thinh lặng. Nó là một cú đòn giáng xuống! Tuy nhiên, khi chúng ta nghĩ đến nó là một giai đoạn của cuộc đời để trao tặng niềm vui, sự hy vọng, chúng ta lại hồi sinh trở lại. Và một câu thơ khác cũng hiện lên trong đầu tôi và tôi có trích dẫn cho anh em hôm đó: “Tuổi già là an bình và đạo đức” – “Es ist ruhig, das Alter, und fromm” [Holderlin]. Cầu xin tuổi già của tôi cũng được như vậy: an bình, đạo đức và hữu ích – và vui mừng. Xin cảm ơn anh em.
[Văn bản gốc: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của ZENIT]

[Nguồn: zenit]

[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 20/12/2016]




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét