Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Phép lạ đã cứu một linh mục thoát khỏi lưỡi dao của một chiến binh jihad

Phép lạ đã cứu một linh mục thoát khỏi lưỡi dao của một chiến binh jihad

15 tháng Tám, 2017
Phép lạ đã cứu một linh mục thoát khỏi lưỡi dao của một chiến binh jihad
Abuna Nirwan

Một trải nghiệm kinh hoàng của Cha Dòng Phan-sinh Abuna Nirwan ở Iraq

Cha Abuna Nirwan là một linh mục dòng Phan-sinh, xuất thân từ Iraq, cha đã học ngành y khoa trước khi thụ phong linh mục.
Năm 2004, khi đang sống ở Đất Thánh, các Nữ tu dòng Phan-sinh Mân Côi, được thành lập bởi Nữ tu Maria Alphonsine Danil Ghattas (một phụ nữ người Palestine được tôn lên bậc chân phước năm 2009 và được phong hiển thánh năm 2015), tặng cho cha một thánh tích của đấng sáng lập dòng và cỗ tràng hạt mà thánh nữ đã sử dụng. Cha Nirwan luôn mang những báu vật đó bên mình.
Năm 2013, khi Đức Thánh Cha Benedict XVI yêu cầu điều tra một phép lạ cho việc phong hiển thánh của nữ tu Maria Alphonsine, theo thông lệ Tòa Thánh ra lệnh xác của nữ tu phải được cải lại. Như thường lệ, trách nhiệm của giám mục địa phương chỉ định một bác sĩ chịu trách nhiệm tiến trình này. Cha Abuna Nirwan được yêu cầu thực hiện việc khai quật và chuẩn bị báo cáo y khoa phù hợp.
Hai năm trước lễ phong thánh của thánh nữ, một điều hết sức khác thường đã xảy ra qua sự can thiệp của thánh nữ — cộng với phép lại được công nhận — theo lời kể của Cha Santiago Quemada trên blog của cha, Một Linh Mục Ở Đất Thánh:
“Câu chuyện chúng tôi sắp kể xảy ra ngày 14 tháng Bảy năm 2007. Cha Abuna Nirwan về thăm gia đình ở Iraq. Cha đi trên xe taxi thuê tại biên giới Syria. Cha kể câu chuyện của cha trong bài giảng của Thánh lễ cha dâng ở Bet Yalla”:
Lúc đó không thể đi bằng máy bay để thăm gia đình tôi. Điều đó bị cấm. Phương tiện giao thông duy nhất là một chiếc xe hơi. Dự định của tôi là đến Baghdad, và từ đó đi đến Mosul, nơi cha mẹ tôi đang sống.
Người tài xế rất sợ, vì tình hình ở Iraq trong thời gian đó. Một gia đình — một người bố, một người mẹ, và một bé gái 2 tuổi — hỏi xin liệu họ có thể cùng đi với chúng tôi. Người tài xế taxi nói rằng họ đã xin trước, và chẳng có gì phải từ chối. Họ là người Hồi giáo. Người tài xế là một người Công giáo. Ông ta nói với họ rằng xe vẫn còn chỗ trống, và họ có thể cùng đi với chúng tôi. Chúng tôi dừng lại ở một trạm đổ xăng, và một người thanh niên Hồi giáo xin cùng đi đến Mosul. Vẫn còn chỗ trống, nên chúng tôi nhận lời anh ta.
Mãi đến khi mặt trời lên thì biên giới giữa Jordan và Iraq mới được mở. Khi mặt trời lên, rào chắn được mở ra, và khoảng 50 hay 60 xe bắt đầu nối đuôi nhau thành hàng, tất cả đều chạy chậm chậm.
Chúng tôi dứt khoát tiếp tục chuyến đi. Sau hơn một giờ trong xe, chúng tôi đến một điểm có trạm kiểm soát. Chúng tôi chuẩn bị hộ chiếu. Chúng tôi dừng lại. Người lái xe nói, “Tôi rất sợ nhóm này.” Trước đây, nó là một trạm kiểm soát quân sự, nhưng các thành viên của một tổ chức khủng bố Hồi giáo đã giết các lính gác và chiếm địa điểm.
Khi chúng tôi đến, họ đòi xem hộ chiếu của chúng tôi, và họ bắt chúng tôi xuống xe. Họ đem hộ chiếu vào văn phòng. Một người trở lại, đến chỗ tôi và nói, “Này ông cha, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Ông phải đến văn phòng phía đàng kia. Xa ở phía sau là sa mạc.” “Được thôi,” tôi trả lời, “nếu phải đi thì chúng tôi đi.” Chúng tôi đi bộ khoảng 15 phút thì đến một cái lều họ chỉ cho chúng tôi.
Khi chúng tôi đến, hai người đàn ông bước ra mang khăn che mặt. Một người tay cầm một máy ảnh và tay kia cầm một con dao. Người kia có râu, và cầm theo kinh Koran. Họ bước đến chỗ chúng tôi, và một người hỏi tôi, “Này ông cha, ông từ đâu đến?” Tôi nói với họ tôi từ Jordan tới. Rồi họ hỏi người lái xe.
Tiếp theo đến lượt người thanh niên đi cùng chúng tôi; người đàn ông túm lấy cậu ta và khóa tay cậu ra phía sau, và giết cậu thanh niên bằng con dao. Họ trói tay tôi ra phía sau. Rồi, một tên nói, “Ông cha, bọn tao phải ghi hình việc này lại cho Al Jazeera. Ông có muốn nói vài lời không? Không được quá một phút.” Tôi nói, “Không, tôi chỉ muốn cầu nguyện.” Chúng cho tôi một phút để cầu nguyện.
Sau đó, hắn đạp vào đầu gối chân của tôi cho đến khi tôi khuỵu chân quỳ xuống, rồi hắn nói, “Ông là một linh mục, và có một điều cấm là máu của ông không được rơi trên đất, vì nó là sự bất kính.” Thế là hắn quay đi tìm một cái xô, và quay trở lại xách theo một cái, để cắt cổ tôi.
Lúc đó tôi chẳng biết mình cầu nguyện điều gì nữa. Tôi quá sợ hãi, và tôi nói với Marie Alphonsine, “Đúng là tình cờ mà tôi lại mang anh đi với tôi. Nếu Chúa thấy cần cất tôi đi khi tôi còn trẻ, tôi sẵn sàng, còn nếu không, con xin Người đừng để ai khác phải chết.”
Hắn dùng tay túm lấy đầu tôi, giữ chặt hai vai tôi, và kề lưỡi dao vào cổ. Có vài giây im lặng trôi qua, rồi bất chợt hắn hỏi, “Ông là ai?” Tôi trả lời, “Một linh mục.” Và hắn nói, “Và tại sao tôi lại không bỏ con dao xuống? Ông là ai?” Và rồi, không đợi tôi trải lời, hắn nói, “Này ông cha, ông và những người khác — quay trở về xe đi.” Chúng tôi liền quay trở lại chỗ chiếc xe.
Ngay từ giây phút đó, tôi không còn cảm giác sợ chết. Tôi biết rằng một ngày nào đó tôi phải chết, nhưng bây giờ tôi hiểu rõ hơn rằng chuyện đó sẽ đến chỉ khi nào Thiên Chúa muốn. Từ đó, tôi chẳng còn cảm giác sợ hãi điều gì nữa. Bất cứ điều gì xảy ra cho tôi đều là vì thánh ý của Thiên Chúa, và Người sẽ cho tôi đủ sức mạnh để mang Thánh giá của Người. Điều quan trọng là có đức tin. Thiên Chúa luôn chăm lo cho những ai tin tưởng nơi Người.
Bài viết ban đầu được đăng trên Religión en Libertad, và được dịch và biên tập trên Aleteia phiên bản tiếng Tây Ban nha. ’s Spanish edition.

[Nguồn: aleteia]

[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 16/08/2017]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét