© Vatican Media
Đức Thánh Cha Phanxico dâng Lễ cầu cho các Linh hồn tại Nghĩa trang Teutonic của Vatican
‘Hy vọng là một ơn nhưng không mà chúng ta không bao giờ xứng đáng: nó được trao ban, nó được trao ban. Đó là ân huệ'02 tháng Mười Một, 2020 18:38
Ngày 2 tháng Mười Một năm 2020, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cử hành Thánh lễ cầu cho các Linh hồn tại nhà nguyện trong Nghĩa trang Teutonic của Vatican. Sau Thánh lễ, Đức Thánh Cha đã dâng lời cầu nguyện trong nghĩa trang.
Trong bài giảng “ứng khẩu”, Đức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh đến ơn hy vọng dành cho mọi người. Ngài nói rằng chắc chắn Chúa Giêsu trao ban niềm hy vọng.
Đức Thánh Cha nói, “Sự chắc chắn này là một ơn của Chúa vì chúng ta không bao giờ có thể có được hy vọng bằng sức lực của chính mình. Chúng ta phải xin ơn đó. Hy vọng là một ơn nhưng không mà chúng ta không bao giờ xứng đáng: nó được trao ban, nó được trao ban. Đó là ân huệ”.
Dưới đây là bài giảng của Đức Thánh Cha, văn bản của Vatican (ND: bản tiếng Anh):
Ông Gióp bị đánh bại, gần như đã kết thúc sự tồn tại của mình vì căn bệnh, với làn da bị bong tróc, hầu như đã chết, gần như không còn da thịt, nhưng ông Gióp có một sự chắc chắn và ông nói về nó: “Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống, và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất!” (Gióp 19:25). Ngay trong thời điểm ông Gióp suy sụp, suy sụp nhất, suy sụp nhất, thì chính cái ôm của ánh sáng và hơi ấm đã bảo đảm cho ông. Tôi sẽ được gặp Đấng Cứu độ; tôi sẽ nhìn thấy Ngài bằng đôi mắt này, “Chính tôi sẽ được ngắm nhìn Người, Đấng mắt tôi nhìn thấy không phải người xa lạ” (Gióp 19:27).
Sự chắc chắn này, trên thực tế vào thời điểm gần như cuối cùng của cuộc đời, là niềm hy vọng của người Kitô hữu. Niềm hy vọng là một món quà: chúng ta không thể có nó. Đó là một ơn mà chúng ta phải cầu xin: “Lạy Chúa, xin ban cho con niềm hy vọng.” Có rất nhiều điều kinh khủng dẫn đưa chúng ta đến tuyệt vọng, để tin rằng mọi thứ cuối cùng sẽ bị đánh bại, rằng sau khi chết sẽ chẳng còn gì. . . Và giọng nói của Gióp vang lên, vang lên: “Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống, và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất! [...] Chính tôi sẽ được nhìn ngắm Người, với đôi mắt này.
Thánh Phaolô đã nói với chúng ta “Trông cậy như thế không làm thất vọng” (Rm 5: 5). Hy vọng thúc đẩy chúng ta và mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. Tôi không nhìn thấy gì xa hơn, nhưng niềm hy vọng là món quà của Chúa kéo chúng ta hướng tới sự sống, hướng tới niềm vui vĩnh cửu. Hy vọng là cái neo mà chúng ta có ở phía bên kia và chúng ta tự mình cố gắng, bám chặt lấy sợi dây neo (xem Dt 6: 18-20). “Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống, và tôi sẽ được nhìn ngắm Người.” Và chúng ta phải lặp lại điều này trong những khi vui và trong những lúc tồi tệ, trong những thời khắc của cái chết, chúng ta hãy nói lên điều đó.
Và rồi, Chúa khẳng định điều này, cậy trông như vậy sẽ không làm thất vọng. “Tất cả những gì Cha ban cho tôi sẽ đến với tôi” (x. Ga 6:37). Đây là cùng đích của hy vọng: được đến với Chúa Giêsu, “và kẻ đến với tôi, tôi sẽ không đuổi đi. Vì ta từ Trời xuống, không phải để làm theo ý mình, nhưng là ý muốn của Đấng đã sai ta” (Ga 37-38). Chúa đón chúng ta ở đó, tại vị trí của cái neo. Sống cậy trông là sống như vậy: níu chặt lấy, với sợi dây trong tay, thật vững chắc, biết rằng sợi dây ở đó. Và sợi dây này không làm bạn thất vọng, nó không làm bạn thất vọng.
Hôm nay, nghĩ đến nhiều anh chị em đã ra đi, thật tốt cho chúng ta khi nhìn vào các nghĩa trang và rồi ngước nhìn lên. Và lặp lại như ông Gióp: “Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống, và tôi sẽ nhìn thấy Ngài bằng đôi mắt này. Chính tôi sẽ được ngắm nhìn Người, không phải người xa lạ. Và đây là sức mạnh mà sự cậy trông mang lại cho chúng ta, món quà nhưng không này là nhân đức cậy trông. Xin Chúa ban cho tất cả chúng ta.
© Libreria Editrice Vatican
[Văn bản chính: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của Virginia M. Forrester của ZENIT]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 3/11/2020]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét