Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

Đức Thánh Cha dâng Lễ tại thủ đô Georgia

Đức Thánh Cha dâng Lễ tại thủ đô Georgia

Pope Francis spreads incense on the altar as he celebrates a Mass in Tbilisi's stadium, Georgia, Saturday, Oct. 1, 2016. - AP
Đức Thánh Cha xông hương bàn thờ khi ngài dâng Lễ trong sân vận động của Tbilisi, Georgia, Thứ Bảy 1 tháng 10, 2016. - AP
01/10/2016 08:33
(Vatican Radio) Đức Thánh Cha đánh dấu bắt đầu của ngày thứ hai ở Georgia bằng Thánh Lễ dâng tại Sân vận động Mikheil Meskhi trong thủ đô Tbilisi của quốc gia.
Trong bài giảng, Đức Thánh Cha nói đến tầm quan trọng của phụ nữ, trích từ các bài viết của Thánh Tê-rê-sa Hài đồng Giê-su, ngày lễ kính vào 1 tháng 10.
Ngài cũng nói đến sứ vụ “cấp thiết” là đem đến và đón nhận sự ủi an của Thiên Chúa. Ngài nói, Giáo hội là một “ngôi nhà an ủi.”
Xin đọc Bản dịch tiếng Anh chính thức bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxico trong Thánh lễ tại Tbilisi, Georgia, dưới đây.
Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxico
Thánh Lễ, Tbilisi, Sân vận động Mikheil Meskhi
1 thánh 10, 2016
Giữa nhiều kho báu của đất nước tráng lệ này, một kho báu nổi bật lên là tầm quan trọng của phụ nữ. Như Thánh Tê-rê-sa Hài đồng Giê-su mà chúng ta kính hôm nay, đã viết: “họ yêu Thiên Chúa với những con số lớn hơn nhiều so với nam giới” (Hồi ký, Bản viết tay A, VI). Tại đây trong đất nước Georgia có một con số rất nhiều các bà và các mẹ là những người liên tục bảo vệ và truyền lại đức tin đã được gieo vào vùng đất này bởi Thánh Nino; và họ mang nguồn nước mát trong của sự ủi an của Thiên Chúa tới vô vàn những hoàn cảnh khô khan và đối lập.
Điều này giúp chúng ta có thể biết trân trọng nét đẹp của thông điệp của Chúa trong bài đọc một: “Như mẹ hiền an ủi con thơ, ta sẽ an ủi các ngươi như vậy” (Is 66:13). Như người mẹ gánh lấy những gánh nặng và sự chán chường của những đứa con, thì Thiên Chúa chính Người cũng gánh lấy những tội lỗi và những khó khăn cho chúng ta. Người hiểu chúng ta và yêu chúng ta vô bờ, Người luôn quan tâm đến những lời nguyện xin của chúng ta và lau khô những giọt nước mắt của chúng ta. Khi Người nhìn đến chúng ta, Người luôn động lòng và trở nên dịu hiền, với một tình yêu từ sâu thẳm trái tim Người, vượt xa hơn bất kỳ tội lỗi nào chúng ta có thể vấp phạm, chúng ta luôn là con cái của Người; Người muốn ôm lấy chúng ta trong vòng tay, bảo vệ chúng ta, và giải thoát chúng ta khỏi mọi hiểm nguy và tội lỗi. Hãy để những lời này của Thiên Chúa vang lên trong con tim của chúng ta: “Như mẹ hiền an ủi con thơ, ta sẽ an ủi các ngươi như vậy.”
Sự an ủi chúng ta cần, giữa những xáo động mà chúng ta phải trải qua trong cuộc sống, chính là sự hiện hữu của Thiên Chúa trong tâm hồn chúng ta. Sự hiện diện của Thiên Chúa trong chúng ta là nguồn an ủi thực sự, sự an ủi cư ngụ trong chúng ta, giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi, mang lại sự an bình và tăng thêm niềm vui. Vì lý do này, nếu chúng ta muốn trải nghiệm sự an ủi của Người, chúng ta phải mở đường để Thiên Chúa đi vào đời sống của chúng ta. Và để cho Thiên Chúa vẫn tiếp tục ở lại trong ta, chúng ta phải mở rộng cửa tâm hồn đón Ngài và đừng để Ngài phải đứng ở ngoài. Có những cánh cửa an ủi phải luôn luôn được mở, vì Đức Giê-su rất thích đi qua những cánh cửa đó: Tin mừng mà chúng ta đọc mỗi ngày và mang theo bên mình, lời nguyện cầu kính yêu trong thinh lặng của chúng ta, Bí tích Hòa giải, Bí tích Thánh thể. Thiên Chúa đi vào qua những cánh cửa này và tặng ban hương vị mới cho thực tại. Nhưng nếu cánh cửa tâm hồn của chúng ta khép lại, ánh sáng của Người không thể đi vào và mọi sự trở nên tối tăm. Và rồi chúng ta quen dần với tính yếm thế, mà đây là thái độ không đúng, với những thực tại không bao giờ thay đổi được. Chúng ta sẽ bước đến hậu quả là ngập chìm trong nỗi buồn riêng của chúng ta, trong những hố sâu của sự thống khổ, cô đơn. Ngược lại, nếu chúng ta mở rộng cánh cửa ủi an, thì ánh sáng của Thiên Chúa sẽ đi vào!
Tuy nhiên Thiên Chúa không an ủi chỉ riêng tâm hồn chúng ta; qua ngôn sứ I-sai-a Người nói rằng: “Tại Giê-ru-sa-lem các ngươi sẽ được an ủi vỗ về (66:13). Tại Giê-ru-sa-lem, nghĩa là trong thành trì của Thiên Chúa, trong cộng đoàn: khi chúng ta được liên kết trong tình hiệp nhất thì sự an ủi của Thiên Chúa sẽ hoạt động trong chúng ta, Giáo hội là ngôi nhà an ủi: tại đây Thiên Chúa ước mong ủi an chúng ta. Chúng ta có thể tự hỏi mình: Tôi là người trong Giáo hội, tôi có đem theo sự ủi an của Thiên Chúa? Tôi có biết cách chào đón người khác như là những vị khách và an ủi những ai mà tôi thấy họ đang chán nản và thất vọng? Ngay cả khi phải chịu đựng những hoạn nạn và hắt hủi, một người Ki-tô hữu luôn luôn được kêu gọi để đem lại hy vọng cho tâm hồn của những người đã buông xuôi, để động viên những tâm hồn gục ngã, để đem lại ánh sáng của Chúa Giê-su, hơi ấm của sự hiện hữu của Ngài và sự tha thứ của Ngài để phục hồi chúng ta. Không biết bao nhiêu người phải chịu những thử thách và bất công, và sống trong lo âu. Tâm hồn chúng ta cần được xức dầu với sự an ủi của Thiên Chúa, sự an ủi này không có nghĩa là lấy đi những khốn khó của chúng ta, nhưng là ban cho chúng ta sức mạnh để yêu, để chịu đựng nỗi đau trong an bình.  Đón nhận và mang theo sự an ủi của Thiên Chúa: sứ mạng này của Giáo hội là khẩn thiết. Anh chị em thân mến, xin chúng ta hãy ghi lấy tiếng gọi này: đừng chôn vùi chúng ta vào trong những điều sai quấy bao quanh chúng ta, hoặc sầu não bởi thiếu sự đồng cảm giữa chúng ta. Thật không tốt đẹp nếu chúng ta trở nên quen với một “môi trường cộng đoàn nhỏ xíu” khép kín; nhưng vô cùng tuyệt vời khi chúng ta biết chia sẻ những chân trời rộng lớn của sự hy vọng, có dũng khí để mở cửa tâm hồn một cách khiêm nhường và vượt ra ngoài con người chúng ta.
Tuy nhiên, có một điều kiện cơ bản khi đón nhận sự an ủi của Thiên Chúa, và Lời Người hôm nay nhắc chúng ta nhớ đến điều này: hãy trở nên bé nhỏ như những trẻ thơ (Mt 18:3-4), hãy nên “như trẻ thơ  nép mình vào lòng mẹ” (Tv 130:2). Để đón nhận tình yêu của Thiên Chúa chúng ta cần có sự bé nhỏ này cho tâm hồn; chỉ những trẻ thơ mới được ôm ẵm trong vòng tay của mẹ.
Bất cứ ai trở nên bé nhỏ như trẻ thơ, Đức Giê-su nói với chúng ta, “người ấy sẽ là người lớn nhất nước trời” (Mt 18:4). Sự vĩ đại thực sự của con người có trong cách người ấy biết làm cho mình bé nhỏ trước Thiên Chúa. Vì không thể biết được Thiên Chúa bằng những ý tưởng to lớn và những nghiên cứu rộng khắp, nhưng bằng sự bé nhỏ của một trái tim khiêm nhường và tín thác. Để trở nên lớn lao trước Đấng Tối Cao không cần phải có sự tích lũy của danh giá và uy thế hay những tài sản và sự thành công của trần thế, nhưng là trở nên hoàn toàn nhỏ bé đơn sơ. Một đứa trẻ chẳng có gì để cho đi nhưng lại có mọi thứ để nhận lãnh. Một đứa trẻ rất mong manh, và phải lệ thuộc vào cha và mẹ. Người trở nên nhỏ bé như trẻ thơ thì nghèo với chính bản thân nhưng lại rất giàu có trước mặt Thiên Chúa.
Những trẻ em, chúng chẳng gặp rắc rối gì trong sự hiểu biết Thiên Chúa, chúng có rất nhiều điều để dạy chúng ta: chúng bảo chúng ta rằng Người hoàn tất những điều vĩ đại nơi những người không tạo nên bất kỳ một chướng ngại nào trước mặt Người, những người đơn sơ và chân thành, không mang hai bộ mặt. Tin mừng cho chúng ta thấy cách những kỳ công vĩ đại được hoàn thiện từ những điều nhỏ bé: một vài ổ bánh và hai con cá (Mt 14:15-20), một hạt cải bé nhỏ (Mc 4:30-32), một hạt lúa chết đi trong lòng đất (Gn 12:24), một chén nước nhỏ (Mt 10:42), với hai đồng xu của một bà góa nghèo (Lc 21:1-4), với sự khiêm hạ của Maria, người tôi tớ của Thiên Chúa (Lc 1:46-55).
Đây là sự vĩ đại đầy ngạc nhiên của Thiên Chúa, của một Thiên Chúa Đấng luôn làm những điều thật diệu kỳ và Người yêu những điều gây ngạc nhiên: chúng ta hãy luôn giữ lòng khao khát muốn tìm đến và tín thác vào những sự kỳ diệu của Thiên Chúa! Nó sẽ giúp chúng ta luôn nhớ rằng chúng ta vẫn mãi là con cái của Người: không phải là những ông chủ của sự sống của chúng ta, nhưng là những đứa con của một Cha; không phải là những con người tự mãn và tự tách mình ra, nhưng là những đứa con luôn cần được nâng lên và được ẵm bồng, luôn cần sự yêu thương và tha thứ. Thật phúc thay những cộng đoàn Ki-tô hữu biết sống tinh thần đơn sơ của tin mừng đích thực này! Nghèo về tiền bạc của cải, họ lại giàu có trước Thiên Chúa. Phúc thay những Mục tử không chạy theo chuỗi thành công trần thế, nhưng đi theo luật yêu thương: chào đón, lắng nghe, phục vụ. Phúc cho Giáo hội không đặt mình vào những tiêu chuẩn của thuyết chức năng và năng lực tổ chức, cũng không lo lắng về khuôn mặt của mình. Đoàn chiên bé nhỏ và yêu quý của Georgia, những con người gắn mình vào những công việc từ thiện và giáo dục, đón nhận được sự động viên của vị Mục tử Nhân lành, Đấng mà anh chị em phó thác vào Ngài và Ngài sẽ mang anh chị em trên vai và an ủi anh chị em.
Cha muốn tóm tắt lại những suy tư này bằng những câu nói của Thánh Tê-rê-sa Hài đồng Giê-su mà chúng ta mừng kính hôm nay. Thánh nữ đã thể hiện “con đường bé nhỏ” trước Thiên Chúa, “niềm tin tuyệt đối không hề sợ hãi của một trẻ thơ ngủ trong vòng tay ẵm bồng của Cha,” vì “Giê-su không đòi hỏi những hành động vĩ đại nơi chúng ta, nhưng chỉ là sự đầu hàng và tri ân” (Hồi ký, Bản viết tay B). Tuy nhiên, thật không may, như Thánh nhân viết lúc đó, và vẫn còn đúng cho đến hôm nay, Thiên Chúa chỉ tìm thấy “ít tâm hồn chịu đầu hàng trước Ngài mà không e dè tính toán, ít tâm hồn hiểu được sự nhân hậu của tình yêu vô biên của Ngài” (ibid). Quả thật, vị Thánh trẻ và là Tiến sĩ Hội thánh là một chuyên gia về “khoa học tình yêu” (ibid), và dạy chúng ta rằng “đức ái hoàn hảo phải gồm có sự chịu đựng lỗi lầm của nhau, không ngạc nhiên trước sự yếu đuối của người khác, được khai trí để nhìn thấy những hành động đức hạnh nhỏ nhất mà họ thực hành”; thánh nữ cũng nhắc nhở rằng “đức ái không thể nằm giấu kín trong tâm hồn” (Hồi ký, Bản viết tay C). Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau khẩn xin ân sủng có một tâm hồn đơn sơ, một tâm hồn biết vững tin và sống trong sức mạnh dịu dàng của tình yêu; hãy cầu xin để chúng ta sống trong niềm tín thác bình an và tuyệt đối vào lòng thương xót của Chúa.
 
Lời cuối Lễ của Đức Thánh Cha Phanxico:
Tôi xin tri ân Đức ông Pasotto vì những lời rất đẹp của Đức ông thay mặt cho các cộng đoàn theo nghi lễ La-tinh, Armenia và Syro-Chaldean. Tôi xin chào Đức Thượng phụ Sako và các Đức Giám mục Can-đê, Đức ông Minassian và các vị từ Armenia lân cận, và tất cả anh chị em, những tín hữu yêu thương từ nhiều vùng khác nhau của Georgia. Tôi xin cảm ơn các giới chức, những người bạn thân yêu của Giáo hội Tông truyền và của các cộng đoàn Ki-tô hữu đang hiện diện tại đây, và đặc biệt tôi xin cảm ơn những vị đại diện của Giáo hội Chính thống Georgia, các vị làm chúng tôi vinh dự bằng sự hiện diện của các vị. Tôi xin tất cả quý vị hãy cầu nguyện cho tôi, tôi xin luôn nhớ đến quý vị trong lời cầu nguyện của tôi, và với toàn thể anh chị em tôi xin bày tỏ lòng tri ân cảm tạ: Didi madloba! [xin cảm ơn rất nhiều!]

[Nguồn:  en.radiovaticana.va]


[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 02/10/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét