TIẾP KIẾN CHUNG: Bà Giu-đi-tha: Sự can đảm của một phụ nữ truyền sang cho một dân tộc
‘Người phụ nữ này, một quả phụ, đã liều lĩnh trước mặt mọi người! Bà thật can đảm! Bà dẫn đầu! Đây là ý kiến của tôi: phụ nữ can đảm hơn đàn ông’
25 tháng 1, 2017
© PHOTO.VA - Osservatore Romano
Dưới đây là bản dịch (tiếng Anh) của ZENIT huấn từ của Đức Thánh Cha Phanxico trong Buổi Tiếp Kiến Chung sáng nay trong Sảnh đường Phao-lô VI của Vatican:
__
Anh chị em thân mến, xin chào anh chị em!
Vượt trội lên trong số những hình ảnh phụ nữ mà Cựu Ước trình bày cho chúng ta, là vị nữ anh hùng vĩ đại của dân tộc: bà Giu-đi-tha. Sách Kinh Thánh mang tên bà kể về chiến dịch áp đặt bắt quân dịch của Vua Na-bu-cô-đo-no-xo, người cai trị vùng Ni-ni-vê, mở rộng các đường biên giới của đế quốc, đánh bại và bắt làm nô lệ tất cả các dân tộc xung quang. Độc giả hiểu rằng ông là một kẻ thù lớn, không thể đánh bại, đang gieo rắc cái chết và tàn phá và đang đến vùng Đất Hứa, sự sống của những người con của Israel đang đối mặt nguy hiểm.
Quả thật, quân đội của Na-bu-cô-đô-no-xo, dưới quyền thống lĩnh của tướng Hô-lô-phéc-nê, bao vây Bê-tô-li-a, cắt đường cấp nước và làm suy yếu sức kháng cự của dân.
Tình hình trở nên bi thảm, đến mức người dân trong thành đến với những người trưởng lão yêu cầu họ đầu hàng quân địch. Những lời của họ tuyệt vọng: “Vì thế, giờ đây chẳng có ai đến cứu giúp chúng tôi. Trái lại, Thiên Chúa đã bán đứng chúng tôi vào tay chúng, khiến chúng tôi phải phơi xác trước mặt chúng, phải chết khát và bị tận diệt. Vậy các ông hãy gọi ngay chúng lại và trao nộp thành cho dân của Hô-lô-phéc-nê và cho toàn thể đạo quân của ông tha hồ cướp phá.”(Gđt 7:25-26). Kết cục dường như không tránh khỏi; lòng tin vào Đức Chúa đã hết. Và đã có bao nhiêu lần chúng ta bước đến những ranh giới hoàn cảnh này, hoàn cảnh làm cho chúng ta không còn lòng tin vào Thiên Chúa nữa. Đó là một cám dỗ khủng khiếp! Và, thật nghịch lý, dường như là, để tránh khỏi cái chết, họ lại trao mình vào tay những kẻ giết chóc. Họ biết rằng những quân lính đó sẽ cướp bóc cưỡng đoạt thành, bắt phụ nữ làm nô lệ và rồi giết chết tất cả.
Và khi đối mặt với sự tuyệt vọng như vậy, người đứng đầu dân tộc cố gắng đưa ra một cái cớ để hy vọng: đợi thêm năm ngày nữa, chờ đợi sự can thiệp giải thoát của Thiên Chúa. Nhưng đây là một sự hy vọng quá yếu ớt, thể hiện bằng câu kết của ông: “Nếu những ngày ấy trôi qua mà chẳng ai đến cứu giúp, tôi sẽ làm theo lời anh em” (7:31). Tâm hồn tội nghiệp: ông ta không có lối thoát. Thiên Chúa chỉ được cho phép trong năm ngày — và đây là một tội – Chúa chỉ được cho phép năm ngày để can thiệp; năm ngày chờ đợi, nhưng bây giờ với viễn cảnh bước đường cùng. Họ cho Chúa năm ngày để cứu họ, nhưng họ biết là họ không còn lòng tin tưởng, họ đang mong chờ điều tồi tệ nhất. Thực tế, không còn ai trong dân tộc còn có khả năng hy vọng thêm nữa. Họ đã tuyệt vọng.
Chính trong hoàn cảnh này bà Giu-đi-tha xuất hiện . Một quả phụ, một người phụ nữ rất đẹp và khôn ngoan, bà nói với mọi người bằng một ngôn ngữ của niềm tin. Thật can đảm, bà quở trách thẳng vào mặt người dân rằng: “Bây giờ các vị thử thách Chúa toàn năng, [...]. thưa anh em, đừng chọc giận Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta. Giả như trong năm ngày ấy, Người không muốn cứu giúp chúng ta, thì vào những ngày Người muốn, Người vẫn thừa sức bảo vệ chúng ta hoặc tiêu diệt chúng ta trước mặt kẻ thù. […] Vì thế, một khi chúng ta kiên nhẫn đợi chờ Người cứu độ và kêu cầu Người đến cứu giúp, Người sẽ đoái nghe lời chúng ta, nếu điều ấy đẹp lòng Người” (8:13.14-15.17). Đó là ngôn ngữ của sự cậy trông. Chúng ta gõ cửa trái tim của Thiên Chúa, Ngài là Cha, Ngài có thể cứu thoát chúng ta. Người phụ nữ này, một góa phụ, đã liều lĩnh trước mặt mọi người! Bà thật can đảm! Bà dẫn đầu! Đây là ý của tôi: phụ nữ can đảm hơn đàn ông. [Vỗ tay trong Sảnh đường].
Và với sức mạnh của một ngôn sứ, bà Giu-đi-tha nhắc nhở người dân của bà dẫn đưa họ trở lại với lòng tín thác vào Thiên Chúa; với cái nhìn của một ngôn sứ, cái nhìn của bà vượt ra ngoài chân trời chật hẹp của những người đứng đầu dân tộc đề nghị và thậm chí sự sợ hãi đã làm cho chân trời hẹp hơn nữa. Thiên Chúa chắc chắn sẽ ra tay — bà khẳng định –, trong khi lời đề nghị năm ngày chờ đợi là một cách để khích bác Người và để rút lui khỏi ý định của Người. Đức Chúa là Thiên Chúa của sự cứu độ, — và bà tin chắc điều này — dù bất kỳ thế nào. Chính nhờ sự cứu độ giải phóng khỏi kẻ thù và làm cho con người được sống, nhưng trong những chương trình của Người mà con người không thể hiểu được, sự cứu độ cũng có thể là cái chết. Bà, người phụ nữ của niềm tin, hiểu được điều đó. Và chúng ta đã biết hồi kết, phần kết của câu truyện: Thiên Chúa giải thoát họ.
Anh chị em thân mến, chúng ta đừng bao giờ đặt điều kiện với Thiên Chúa, và thay vì vậy, hãy để sự cậy trông chế ngự nỗi sợ hãi. Tín thác vào Thiên Chúa có nghĩa là đi vào chương trình của Người mà không yêu sách đòi hỏi chuyện gì, biết chấp nhận rằng sự cứu độ của Người và sự trợ giúp của Người có thể đến với chúng ta theo một con đường không như chúng ta mong đợi. Chúng ta xin Chúa ban cho sự sống, sức khỏe, lòng yêu mến, hạnh phúc, và đúng là chúng ta nên làm như vậy, nhưng phải ý thức rằng Thiên Chúa có thể ban sự sống qua cái chết, rằng sự bình an cũng có thể trải qua trong đau bệnh, rằng cũng có thể tìm sự an bình trong nỗi cô độc và phúc lành trong nước mắt. Không phải chúng ta là người dạy Thiên Chúa phải làm gì, chúng ta cần gì. Người biết điều đó rõ hơn chúng ta, và chúng ta phải tín thác vào Người, vì con đường và suy nghĩ của Người khác với chúng ta.
Con đường bà Giu-đi-tha cho chúng ta thấy là con đường của sự tín thác, của chờ đợi trong an bình, của cầu nguyện và vâng nghe. Đó là con đường của sự cậy trong, không dễ dàng đầu hàng, làm mọi việc trong khả năng chúng ta có thể, nhưng luôn ở trong đường đi được vạch sẵn theo ý định của Thiên Chúa, vì – chúng ta biết –, bà cầu nguyện rất nhiều, bà nói rất nhiều với người dân và rồi, thật can đảm, bà ra đi, bà tìm cách tiếp cận với người đứng đầu quân đội và bà đã thành công trong việc lấy đi thủ cấp của người đó, sát hại được người đó. Bà thật can đảm trong niềm tin và trong việc làm. Và bà luôn tìm đến với Thiên Chúa! Quả thật, bà Giu-đi-tha có kế hoạch của bà, bà thực hiện nó thành công và dẫn đưa người dân đến với chiến thắng, nhưng luôn trong thái độ tin tưởng của một người đón nhận mọi điều từ bàn tay của Thiên Chúa, vững tin vào sự tốt lành của Người.
Vì vậy, một người phụ nữ của niềm tin và lòng can đảm lấy lại sức mạnh cho dân tộc của bà trong cơn nguy khốn khó thoát khỏi cái chết và dẫn đưa họ trở lại con đường hy vọng. Và chúng ta, nếu chúng ta hồi tưởng lại một chút, không biết bao nhiêu lần chúng ta nghe thấy những lời can đảm khôn ngoan từ những người khiêm tốn, từ những người phụ nữ khiêm nhu mà chúng ta nghĩ rằng — không phải khinh họ — là những người dốt nát … nhưng họ là những lời khôn ngoan của Thiên Chúa! — những lời của ông bà … Không biết bao nhiêu lần ông bà đã nói những lời khôn ngoan. Lời hy vọng, vì họ có kinh nghiệm sống, họ đã chịu đựng nhiều, họ đã phó thác bản thân cho Thiên Chúa và Thiên Chúa ban cho chúng ta hồng ân được dạy bảo những lời hy vọng. Và bước theo những con đường đó, nó sẽ là niềm vui và ánh sáng phục sinh khi phó thác bản thân cho Thiên Chúa bằng những lời của Chúa Giê-su: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà làm theo ý Cha” (Lc 22:42). Và đây là lời cầu nguyện của sự khôn ngoan, của sự tín thác và của sự cậy trông.
[Văn bản gốc: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của ZENIT]
Tiếng Ý
Xin gửi lời chào mừng nồng hậu đến anh chị em hành hương nói tiếng Ý. Đặc biệt cha xin chào các gia đình dòng tu có mặt ở đây, đặc biệt các Bề Trên Tỉnh Dòng Tiểu Đệ. Tôi xin chào Hiệp hội Cảnh sát Chính phủ của tỉnh Caserta và Tu hội Thánh Stê-pha-nô Rieti. Tôi động viên tất cả hay trung thành với Đức Ki-tô, để niềm vui của Tin mừng có thể được chiếu tỏa trong xã hội.
Xin gửi lời chào đặc biệt đến các bạn trẻ, anh chị em bệnh nhân và những đôi tân hôn. Hôm nay chúng ta mừng Lễ Thánh Phao-lô Trở Lại. Các bạn trẻ thân mến, nguyện xin hình ảnh của Thánh Phao-lô là một mẫu gương cho tất cả chúng con về sứ mạng tông đồ thừa sai. Anh chị em bệnh nhân thân yêu, hãy dâng những đau khổ của anh chị em cầu cho sự hiệp nhất của Giáo hội của Chúa Ki-tô. Và chúng con, những đôi tân hôn, hãy lấy nguồn cảm hứng từ Thánh Tông đồ Dân ngoại, nhận ra được tính ưu việt của Thiên Chúa và tình yêu của Người trong đời sống gia đình.
[Văn bản gốc: tiếng Ý] [Bản dịch (tiếng Anh) của ZENIT]
[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 26/01/2017]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét