Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2020

Cậu mới 14 tuổi nhưng đã sống “dũng đức”: gặp gỡ Angiolino Bonetta

Cậu mới 14 tuổi nhưng đã sống “dũng đức”: gặp gỡ Angiolino Bonetta

Cậu mới 14 tuổi nhưng đã sống “dũng đức”: gặp gỡ Angiolino Bonetta

22 tháng Bảy, 2020

Vận động viên điền kinh thiếu niên đã chết vì ung thư do lần cắt bỏ chân đầu tiên. Lời cuối cùng của cậu là: “Mẹ à, chúng ta ở đây rồi. Bây giờ là giờ của con.”

Angiolino Bonetta sinh ngày 18 tháng Chín năm 1948, ở Cigole, một thị trấn thuộc miền bắc nước Ý trong Giáo phận Brescia, một giáo phận được thành lập từ thế kỷ đầu tiên. Cha mẹ của cậu, ông Francesco Bonetta và bà Giulia Scarlatti, cố gắng xoay sở để chu cấp cho con cái, nhưng vẫn không có “của dư.” Khi Angiolino lớn lên, cậu thể hiện niềm hạnh phúc nội tâm cộng với một trí óc thông minh.

Angiolino theo học trường của các Nữ tu Bác ái Canossian. Các Sơ chú ý đến cam kết cầu nguyện vô cùng sốt sắng của cậu và lòng sùng kính quá lớn đối với một cậu bé ở tuổi cậu. Ngày 14 tháng Tư năm 1955, khi lên sáu tuổi, cậu được Rước Lễ Lần Đầu. Khi lòng yêu mến Thánh Thể của Angiolino phát triển, thì Bí tích Hòa giải cũng phát triển. Cậu trở thành một lễ sinh và giúp Lễ các Chúa nhật. Cậu cũng rất yêu quý các Sơ và cố nán lại ở trường để phụ giúp họ. Đổi lại, các Sơ rất thích có Angiolino bên cạnh. Ánh mắt của cậu toát lên sự yêu thương và lòng tốt, và trở thành bầu bạn với cậu là niềm vui lớn.

Khi lớn lên, khả năng điền kinh của Angiolino được phát hiện, đặc biệt cậu là người chạy rất nhanh và bắt đầu nổi trội trong môn bóng đá. Nhưng đồng thời cậu bắt đầu đi khập khiễng. Và ngay từ đầu tình trạng đã trở nên vô cùng tệ hại. Angiolino cũng bị đau buốt ở chân phải. Cha mẹ của cậu phải đưa cậu nhập viện để kiểm tra. Chẩn đoán ban đầu cho kết quả osteomyelitis (viêm tủy xương) ở chân phải. Sau đó, cậu được đưa vào bệnh viện dân sự ở Brescia là nơi cho kết quả chẩn đoán cụ thể hơn; cậu bé bị osteosarcoma (u xương ác tính).

Cuộc sống Angiolino đã bắt đầu hành trình điều trị của mình. Cậu vào và ra viện trong năm lần điều trị. Hai năm kể từ sau khi cậu bắt đầu đi khập khiễng và cảm thấy đau buốt, cậu được đưa vào phòng mổ bằng xe lăn. Đó là ngày 2 tháng Năm năm 1961; cậu vẫn chưa bước sang tuổi 13. Đó là ngày chân phải của cậu phải tháo bỏ. Nó cũng bắt đầu cho khoảng thời gian hậu giải phẫu đầy đau đớn. Trong thời gian này những đau đớn về thể xác được cộng thêm với đau đớn về tâm lý. Angiolino tưởng tượng mình vẫn còn đủ chân và đang cảm thấy đau đớn từ một điều gì khác không phải ở đó, trong khi vẫn cảm nhận đau đớn về thể lý do sự đoạn chi và tiến trình điều trị.

Tuy nhiên, cậu thiếu niên có lòng tin vững mạnh này không bao giờ quên nương tựa vào Chúa Giêsu và Đức Mẹ. Cậu cầu nguyện: “Lạy Chúa, con đã dâng lên Người mọi điều cho những tội nhân đáng thương, nhưng bây giờ xin giúp con không từ chối Người bất cứ điều gì.” Bên cạnh giường của cậu có một bàn nhỏ, và trên đó là quyển truyện Fatima. Cậu đã đọc được trong đó Đức Mẹ yêu cầu mọi người ăn năn và cầu nguyện cho sự hối cải của các tội nhân và các linh hồn trong luyện ngục. Cậu hứa với Mẹ cậu sẽ làm điều đó, và cậu đã làm.

Sau một thời gian phục hồi kéo dài trong bệnh viện, cậu về nhà và thấy một bữa tiệc đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Hầu hết các vị khách đều rất buồn khi nhìn thấy Angiolino bị mất một chân. Nhưng chính Angiolino lại là người thổi bừng niềm vui cho mọi người bằng tiếng kêu lên, “Có tiệc kìa! Cứ nhìn về mặt tích cực. Bây giờ con không phải rửa chân và cắt móng chân nữa.”

Cậu nhanh chóng bắt đầu việc lan tỏa niềm vui cho mọi người chung quanh cậu, bất kể là người bệnh, người bị thương, hay không. Cậu tham gia vào những buổi Linh Thao năm 1961 tổ chức tại nhà thờ Madonna del Sangue di Re (Novara) cho Trung tâm Thiện nguyện của người đau khổ. Cậu trở thành người bạn của tất cả mọi người và là mẫu gương cho các bệnh nhân. Cậu an ủi các bệnh nhân, đến thăm các phòng, và luôn luôn động viên những người cậu gặp để họ tăng thêm sức mạnh qua việc cầu nguyện.

Tuy nhiên, năm 1962 ung thư di căn và lan vào phổi. Xạ trị không còn hiệu quả. Chính trong thời gian này cậu gặp được Đức ông Luigi Novarese (được tuyên phong chân phước năm 2010), là nhà sáng lập Trung tâm Thiện nguyện của Người Đau khổ năm 1947. Cậu thậm chí tìm cách tham gia một cuộc hành hương đến Lộ Đức được tổ chức cho bệnh nhân. Cậu yêu mến Đức Mẹ Lộ Đức và Thánh Bernadette.

Ngày 27 tháng Một năm 1963, linh mục xứ giải tội cho Angiolino và đem Của ăn đàng đến, đó là lần Rước Lễ cuối cùng của cậu. Cậu thiếu niên được xức dầu, và cậu tiếp tục cầu nguyện với những người xung quanh. Lúc hai giờ sáng, cậu tỉnh dậy và nói với mẹ, “Mẹ à, chúng ta ở đây rồi. Bây giờ là giờ của con.” Khi cậu chăm chú nhìn vào tượng Đức Mẹ, cậu nhắm mắt và qua đời. Đó là ngày 28 tháng Một năm 1963. Cậu vừa tròn 14 tuổi.

Ngày 10 tháng Bảy năm 2020, Đức Thánh Cha Phanxico tuyên bố Angiolino Bonetta là một thiếu niên sống “dũng đức” và công bố cậu là Bậc Đáng kính.



[Nguồn: aleteia]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 23/7/2020]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét