Những vị thánh từng là vận động viên
Fair Use | Public Domain
26/06/21
Thể thao có thể là một công cụ tuyệt vời khi chúng ta tìm cách phát triển tính kỷ luật và lòng nhiệt thành.
Thật là một thách thức trong thế giới ngày nay khi theo đuổi tình yêu đối với thể thao mà không cho phép thể thao trở thành trung tâm cuộc sống của một người, hoặc thậm chí của cuộc sống của cả gia đình. Người vận động viên cũng như người hâm mộ có thể bị cám dỗ tìm kiếm sắc thái của họ trong cách thể hiện của họ hoặc cách thể hiện của đội mình yêu thích. Nhưng các thánh đã từng là vận động viên cho chúng ta thấy rằng có thể cân bằng giữa tình yêu đối với thể thao với đời sống tập trung vào cầu nguyện và phục vụ. Họ cũng nhắc nhở chúng ta rằng những người có sở thích bình thường đều có thể là thánh — và thể thao có thể là một công cụ tuyệt vời khi chúng ta tìm cách phát triển tính kỷ luật và lòng nhiệt thành.
Thánh Joseph Mukasa Balikuddembe (1860-1885) sinh ra tại Uganda ngày nay và trở thành một người hầu trong triều đình của nhà vua, nơi cậu trở lại đạo Công giáo và cuối cùng được chọn làm người đứng đầu cộng đoàn Công giáo. Giống như Thánh Charles Lwanga (người tiếp nối cậu làm người đứng đầu nhóm thiếu niên Công giáo phục vụ trong triều), Balikuddembe là một đô vật tài năng. Cậu cũng nổi tiếng là một người chạy nhanh và có sức bền dẻo dai, thường chạy khoảng 40 dặm (hơn 64 km) để đến với các tân tòng ở những vùng xa. Khi cậu phản đối quyết định của nhà vua về việc giết một giám mục Anh giáo, cậu đã xin được phép (ngày hôm sau) để chạy theo những người hành quyết và tạm dừng cuộc hành quyết. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng cậu đã đến quá muộn. Cậu đã thất bại không cứu được người bị kết án và chẳng bao lâu sau cậu cũng bị giết.
Tôi tớ Chúa Rosa Giovannetti (1896-1929) là một giáo lý viên người Ý và là một người chơi cello tài năng đã đi lưu diễn khắp nước Ý để tổ chức các buổi hòa nhạc phúc lợi hỗ trợ cho những người di cư và tị nạn mà cô phục vụ. Cô cũng chơi đàn piano và yêu thích môn bơi lội, lặn, đua thuyền, thậm chí thỉnh thoảng còn tham gia các cuộc thi bơi lội. Ngoài 30 tuổi, Rosa bị một căn bệnh về da đau đớn khủng khiếp đã cướp đi sinh mạng của cô khi 33 tuổi.
Chân phước Alberto Marvelli (1918-1946) là một cử nhân trẻ người Ý có bằng kỹ sư. Là một vận động viên chuyên, Alberto là một tay bơi lội và đá bóng xuất sắc (thường xuyên ghi bàn ở vị trí tiền đạo), đồng thời chơi cả bóng chuyền và bóng bàn. Tuy nhiên, chính việc chạy xe đạp của cậu lại chứng minh mang đến hiệu quả cao nhất; là một người lãnh đạo trong Công giáo Tiến hành, Alberto đi khắp nơi để quyên góp thực phẩm và quần áo, sau đó phân phát tất cả cho người nghèo — thậm chí cho luôn cả đôi giày hoặc chiếc xe đạp của mình nếu thấy có người cần. Cậu cũng hoạt động như một thành viên của cuộc kháng chiến, giải thoát những người bị Đức Quốc xã bắt giữ và bị giam trong các trại tập trung bằng cách phá khóa các toa tàu mà họ đang ở trong đó. Sau chiến tranh, Alberto được giao nhiệm vụ phân chia nhà ở và sau đó tranh cử vào vị trí chính trị. Anh đang đạp xe đến một cuộc họp bầu cử thì bị một chiếc xe tải đụng và thiệt mạng; sau khi chết, anh được bầu chọn vào vị trí.
Đấng Đáng kính Maria Orsola Bussone (1954-1970) là một thiếu nữ người Ý chơi guitar và yêu ca hát, đặc biệt là nhạc pop. Cô cũng yêu các môn thể thao, đặc biệt là môn trượt patin, trượt tuyết, bơi lội và chạy xe đạp. Là một thành viên của phong trào Focolare, Maria đã tham gia vào việc truyền giáo và phát triển cảm thức mạnh mẽ về vẻ đẹp của sự đau khổ khi nó được kết hợp với Thập giá. Cô bị điện giật khi sấy tóc lúc mới 15 tuổi.
Thánh Dulce Pontes (1914-1992) là một nữ tu người Brazil, người được đề cử giải Nobel vì công cuộc của chị với người nghèo. Là một người hâm mộ của đội bóng Ypiranga, cô thiếu nữ Dulce đã đến sân vận động để cổ vũ họ vào Chủ nhật hàng tuần cùng với cha cô. Nhưng cô không giới hạn tình yêu của mình dành cho môn bóng đá trong việc xem; Dulce cũng chơi bóng đá, cả trong trong tuổi thơ và sau này khi bước vào đời tu, chơi với trẻ em trên đường phố để mang lại niềm vui cho cuộc sống khó khăn của chúng. Dulce cũng xây dựng các bệnh viện và những bếp ăn yêu thương và chơi đàn accordion để giúp vui cho người lao động.
Tôi tớ Chúa Guido Schäffer (1974-2009) là một bác sĩ và chủng sinh người Brazil. Anh đã dành thời gian đến thăm người nghèo và chăm sóc y tế cho họ, tổ chức các nhóm cầu nguyện cho bạn bè, và lướt sóng ở gần nhà anh tại Copacabana. Theo một người bạn, Guido nói rằng “lướt trên một con sóng là một trải nghiệm hoàn hảo vì giống như được Chúa ôm lấy”. Anh đã gần hoàn thành lớp chủng sinh khi anh và một vài người bạn đi lướt sóng như một loại tiệc chia tay đời độc thân cho một người bạn sẽ kết hôn vào ngày hôm sau. Họ cùng nhau cầu nguyện trước khi đi, nhưng Guido sau đó bị ngã khỏi ván lướt, ván đánh trúng cổ và khiến anh bất tỉnh; anh đã chết đuối trước khi bạn bè kéo được xác anh vào bờ.
Đấng Đáng kính Matteo Farina (1990-2009) là một vận động viên và một nhạc sĩ trẻ, chơi guitar và yêu thích môn hóa học. Anh hy vọng trở thành một kỹ sư môi trường, nhưng được chẩn đoán bị ung thư não năm 13 tuổi và qua đời sáu năm sau. Trong thời gian bị bệnh, cậu chịu đựng với niềm vui và tiếp tục ôm lấy Chúa Giêsu như một thiếu niên bình thường — giữa việc luyện tập trong ban nhạc và những buổi hẹn hò với bạn gái. Trong nhiều năm, cậu tham gia vào môn karate, bóng rổ, thể dục dụng cụ, bóng đá, quần vợt và bóng chuyền.
[Nguồn: aleteia]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 28/6/2021]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét