Thứ Ba, 8 tháng 8, 2023

Chuyến tông du của Đức Thánh Cha Phanxicô tại Bồ Đào Nha nhân Ngày Giới trẻ Thế giới lần thứ 37 (2 đến 6 tháng 8 năm 2023) – Canh thức với các bạn trẻ tại công viên Parque Tejo, 08.05.2023

Chuyến tông du của Đức Thánh Cha Phanxicô tại Bồ Đào Nha nhân Ngày Giới trẻ Thế giới lần thứ 37 (2 đến 6 tháng 8 năm 2023) – Canh thức với các bạn trẻ tại công viên Parque Tejo, 08.05.2023

Chuyến tông du của Đức Thánh Cha Phanxicô tại Bồ Đào Nha nhân Ngày Giới trẻ Thế giới lần thứ 37 (2 đến 6 tháng 8 năm 2023) – Canh thức với các bạn trẻ tại công viên Parque Tejo, 08.05.2023

*******

Gặp gỡ riêng với các thành viên Dòng Tên tại trường Colégio de S. João de Brito

Vào buổi chiều, Đức Thánh Cha Phanxicô rời Tòa Khâm sứ và di chuyển bằng xe đến trường Colégio de S. João de Brito, nơi ngài gặp riêng các thành viên Dòng Tên ở Bồ Đào Nha. Sau đó, ngài lên xe trở lại Tòa Khâm sứ, nơi ngài ăn tối riêng. Sau đó Đức Thánh Cha di chuyển bằng xe đến công viên Parque Tejo để dự buổi canh thức với các bạn trẻ.


Canh thức với giới trẻ tại công viên Parque Tejo

Tối nay, lúc 20 giờ 15 (21 giờ 15 Roma), Đức Thánh Cha Phanxicô đến công viên Parque Tejo để dự buổi canh thức với các bạn trẻ. Sau một vài vòng chạy quanh đám đông trên xe giáo hoàng, lúc 20 giờ 45 (21 giờ 45 ở Roma), buổi canh thức bắt đầu. Sau một bài thánh ca và một phút cầu nguyện thông qua nghệ thuật thể hiện qua ba màn, Gặp gỡ, Trỗi dậy và Ra đi, Đức Thánh Cha đọc diễn từ của ngài.

Cuối cùng, sau Chầu Mình Thánh, một số bài hát và phép lành cuối, Đức Thánh Cha đã lên xe trở về Tòa Khâm Sứ Tòa Thánh ở Lisbon. Theo chính quyền địa phương, khoảng 1,5 triệu người đã có mặt tại buổi Canh thức ở công viên Parque Tejo.

Sau đây là bài huấn từ của Đức Thánh Cha Phanxicô trong buổi canh thức với các bạn trẻ:

_________________________________________

Huấn từ của Đức Thánh Cha

Anh chị em thân mến, chào (buổi tối) anh chị em!

Cha thật vui được nhìn thấy tất cả các con! Cảm ơn các con đã thực hiện cuộc hành hương để đến đây! Cha nghĩ đến Đức Trinh nữ Maria, người cũng đã lên đường để đến thăm bà Êlisabét: “Bà Maria vội vã lên đường” (Lc 1:39). Chúng ta có thể thắc mắc, tại sao Mẹ Maria lại lên đường và vội vã đi thăm người chị họ của mình? Chắc chắn, Mẹ Maria vừa biết tin bà Êlisabét có thai, nhưng Mẹ cũng thế; vậy tại sao lại đi, nếu không có ai yêu cầu Mẹ phải đi? Mẹ Maria làm điều mà Mẹ không được yêu cầu làm, và điều Mẹ không phải làm. Mẹ Maria đi vì Mẹ yêu thương, và “ai yêu thương, tung tăng, chạy nhảy và vui mừng” (The Imitation of Christ, III, 5). Đó là những gì tình yêu làm đối với chúng ta.

Niềm vui của Mẹ Maria nhân đôi: Mẹ vừa nhận được sứ điệp của Thiên thần rằng Mẹ sẽ chào đón Đấng Cứu chuộc trần gian, và Mẹ cũng được báo tin rằng người chị họ của Mẹ đang mang thai. Điều này thật thú vị: thay vì nghĩ về bản thân, Mẹ nghĩ về người khác. Tại sao? Bởi vì niềm vui có tính lan truyền, niềm vui không chỉ dành cho một người, mà là chia sẻ điều gì đó với người khác. Cha hỏi các con: những người ở đây, những người đã đến để gặp gỡ người khác, để tìm thấy sứ điệp của Chúa Kitô, để tìm thấy ý nghĩa cao đẹp của cuộc sống, các con sẽ giữ tất cả những điều này cho riêng mình hay các con chia sẻ nó với những người khác? Các con nghĩ sao? Chắc chắn là để chia sẻ với người khác, vì niềm vui là sự lan truyền! Tất cả chúng ta hãy cùng nhau lặp lại điều đó: niềm vui là lan truyền! Và vì vậy chúng ta chia sẻ niềm vui này với những người khác.

Bây giờ, niềm vui này mà chúng ta có được, mà người khác đã giúp chúng ta nhận được nó. Vậy chúng ta hãy nhìn lại tất cả những gì chúng ta đã nhận được, vì nó đã chuẩn bị cho tâm hồn chúng ta vui mừng. Mỗi người chúng ta, nếu hồi tưởng lại, có thể nhớ lại những người đã từng là tia sáng trong đời mình: cha mẹ, ông bà, bạn bè, các linh mục, nam nữ tu sĩ, giáo lý viên, lãnh đạo giới trẻ, thầy cô, v.v.. Họ là “những cội nguồn” niềm vui của chúng ta. Giờ đây mỗi người chúng ta hãy dành ít phút thinh lặng để nghĩ đến những người đã cho chúng ta điều gì đó trong cuộc đời, những người như cội nguồn của niềm vui của chúng ta…

Có phải những khuôn mặt và câu chuyện đã hiện lên trong tâm trí? Niềm vui đã đến với chúng ta là những gì chúng ta phải chia sẻ, nhờ những cội nguồn này, vì chúng ta có nguồn gốc của niềm vui. Tương tự như vậy, chúng ta cũng có thể trở thành nguồn gốc niềm vui cho người khác. Đó không phải là mang đến một niềm vui thoáng qua, niềm vui chốc lát; đó là mang đến một niềm vui tạo ra nguồn cội. Chúng ta hãy đặt câu hỏi, làm cách nào để chúng ta có thể trở thành cội nguồn của niềm vui?

Niềm vui không được tìm thấy trong một thư viện bị khóa kín, cho dù việc học là cần thiết! Niềm vui nằm ở một nơi khác. Nó không được giữ trong ổ khóa và chìa khóa, mà phải được tìm kiếm, phải được khám phá. Nó phải được tìm thấy trong cuộc đối thoại với người khác, nơi chúng ta chia sẻ những nguồn cội của niềm vui mà chúng ta đã nhận được. Và đôi khi, điều này thật mệt mỏi. Cho cha hỏi các con một câu: các con thỉnh thoảng có cảm thấy mệt mỏi không? Hãy nghĩ về những gì xảy ra khi chúng ta trở nên mệt mỏi: chúng ta không muốn làm bất cứ điều gì; chúng ta bỏ cuộc (như chúng ta nói trong tiếng Tây Ban Nha), bởi vì chúng ta không muốn tiếp tục và chúng ta đầu hàng, dừng bước và gục ngã. Các con có tin rằng những người vấp ngã trong cuộc sống, những người đã trải qua thất bại, những người thậm chí phạm phải sai lầm nghiêm trọng hoặc kinh khủng, thì cuộc đời của họ đã kết thúc? KHÔNG! Vậy họ phải làm gì? Họ phải đứng dậy! Bây giờ có một điều rất thâm sâu mà cha muốn các con ghi nhớ và mang theo bên mình: những người đến từ dãy núi Alps, những người thích leo núi, có một bài hát rất hay như sau: “Trong nghệ thuật leo núi, vấn đề quan trọng không phải là không té ngã, mà là không nằm im khi ngã”. Thật là đẹp!

Những người ngã và nằm im là đã rút lui khỏi cuộc sống, đã đóng chặt cửa, đóng cánh cửa hy vọng và ước muốn, và nằm im trên mặt đất. Và khi chúng ta thấy bất kỳ người bạn nào của chúng ta đã vấp ngã, chúng ta phải làm gì? Hãy nâng họ lên. Khi chúng ta cần phải nâng ai đó lên hoặc giúp đỡ họ, các con có để ý cách chúng ta thực hiện việc đó không? Chúng ta phải cúi xuống nhìn họ. Đó là lần duy nhất, là trường hợp duy nhất mà chúng ta được phép cúi nhìn người khác từ trên cao, khi chúng ta thể hiện việc giúp họ đứng dậy. Tuy nhiên, chúng ta thường thấy người ta nhìn chúng ta từ trên cao, hoặc dò xét chúng ta! Thật buồn. Thay vì vậy, cách duy nhất, tình huống duy nhất được phép nhìn người khác từ trên cao là... à, các con nói cho cha biết rồi đó, lớn lên nào: là giúp họ đứng dậy.

Và đó là điều như cách thức hành trình của cuộc sống diễn ra, cách chúng ta tiếp tục tiến về phía trước. Trong cuộc sống, để hoàn thành mọi việc, chúng ta phải rèn luyện bản thân để tiếp tục hành trình. Đôi khi, chúng ta cảm thấy không muốn tiếp tục, chúng ta cảm thấy không muốn cố gắng; chúng ta cóp-pi bài trong các kỳ thi vì chúng ta cảm thấy không muốn học hoặc chúng ta không đạt được kết quả như mong muốn. Cha không biết ai trong các con thích bóng đá không… Cha thì có! Hãy nghĩ xem cần phải tập luyện biết bao nhiêu mới ghi được bàn thắng; cần biết bao nhiêu nỗ lực để đạt được một kết quả nhất định. Trong cuộc sống cũng vậy, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể làm những gì chúng ta muốn, nhưng chúng ta phải làm những gì dẫn đưa chúng ta đến việc đáp trả lại ơn gọi mà chúng ta cảm nhận sâu thẳm trong mình – và mỗi người đều có ơn gọi của riêng mình. Hãy tiếp tục tiến bước. Và nếu chúng ta ngã, chúng ta hãy đứng dậy, hoặc ai đó sẽ giúp chúng ta đứng dậy; chúng ta đừng ngã và nằm im ở đó; và chúng ta hãy rèn luyện bản thân, rèn luyện để tiếp tục tiến lên phía trước. Tất cả những điều này là có thể, không phải vì chúng ta tham gia một khóa học về đi bộ – không có khóa học nào có thể dạy chúng ta cách hành trình trong cuộc sống – thay vào đó chúng ta học, chúng ta học từ cha mẹ, ông bà, chúng ta học từ bạn bè, trao cho nhau bàn tay trợ giúp. Chúng ta học biết về cuộc sống, và điều đó huấn luyện chúng ta cách tiến bước trên hành trình.

Cha để lại cho các con những suy tư này. Hãy tiến bước; nếu các con vấp ngã, đứng dậy; bước đi với một mục tiêu trong đầu và rèn luyện mỗi ngày trong cuộc sống của các con. Ở đời không có gì là miễn phí, cái gì cũng phải trả giá. Chỉ có một điều miễn phí: đó là tình yêu của Chúa Giêsu! Vì vậy, với món quà nhưng không này mà chúng ta có – tình yêu của Chúa Giêsu – và với khát khao muốn tiếp tục cuộc hành trình, chúng ta hãy bước đi trong hy vọng, chúng ta hãy ghi nhớ đến cội nguồn của mình và tiến bước mà không sợ hãi. Đừng sợ. Cảm ơn các con!


[Nguồn: vatican.va]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 7/8/2023]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét