Toàn văn bài giảng Chúa Nhật Lễ Lá của Đức Thánh Cha
Antoine Mekary | ALETEIA
13/04/25
Bài giảng của Đức Thánh Cha tập trung vào Simon thành Cyrene: “Simon miền Galilê nói nhưng không hành động. Simon thành Cyrene hành động nhưng không nói.”
Thánh lễ Chúa Nhật Lễ Lá được cử hành bởi Đức Hồng y Leonardo Sandri thay mặt cho Đức Giáo hoàng Phanxicô. Tuy nhiên, vào cuối Lễ, Đức Thánh Cha đã đến Quảng trường và chào Đức Hồng y, gửi thông điệp đến các tín hữu, và sau đó chào hỏi một số người.
Hôm thứ Bảy, ngày 12 tháng 4, Đức Thánh Cha cũng đã ra ngoài, và một lần nữa viếng Nhà thờ Đức Bà Cả và tượng Đức Mẹ mà ngài yêu mến.
Với cuộc viếng đó, cuộc gặp gỡ với Vua Charles và Hoàng hậu Camilla, thời gian ngài cầu nguyện trước mộ của Đức Piô X ở Đền thờ Thánh Phêrô, và sự xuất hiện bất ngờ của ngài tại Quảng trường Thánh Phêrô vào Chúa Nhật tuần trước, chúng ta có thể thấy rằng Đức Thánh Cha chắc chắn không còn phải kiêng ra ngoài nữa!
Vẫn chưa biết khi nào giọng nói và hơi thở của ngài đủ khỏe để có thể bắt đầu giảng trở lại.
Bài giảng do Đức Thánh Cha chuẩn bị được Đức Hồng y Sandri đọc. Bài giảng tập trung vào nhân vật Simon thành Cyrene, người bị buộc phải giúp Chúa Giêsu vác thập giá.
Sau đây là văn bản của bài giảng.
_______________________________________
“Chúc tụng Đức Vua, Đấng ngự đến nhân danh Chúa” (Lc 19:38). Đám đông chào đón Chúa Giêsu khi Người tiến vào Giêrusalem. Đấng Messia đã đi vào qua cổng thành thánh, mở toang để chào đón người mà ít ngày sau sẽ rời thành qua cùng cánh cổng đó, nhưng lần này bị nguyền rủa và lên án, vác thập giá.
Hôm nay, chúng ta cũng theo chân Chúa Giêsu, trước hết là trong một cuộc rước kiệu và sau đó là trên con đường đau khổ và buồn phiền, khi chúng ta bước vào Tuần Thánh chuẩn bị tưởng niệm cuộc thương khó, cái chết và sự phục sinh của Chúa.
Khi chúng ta nhìn vào khuôn mặt của những người lính và những giọt nước mắt của các phụ nữ trong đám đông, sự chú ý của chúng ta hướng đến một người vô danh mà tên của người này đột nhiên xuất hiện trong Phúc âm: Simon thành Cyrene. Ông là người bị những người lính bắt, sau đó “đặt thập giá lên vai cho ông vác theo sau Đức Giêsu” (Lc 23:26). Lúc đó, ông đang từ ngoài đồng trở về. Ông tình cờ đi ngang qua thì bất ngờ thấy mình bị cuốn vào một vở kịch làm ông choáng, giống như một khúc gỗ nặng đè trên vai ông.
Khi chúng ta tiến về đồi Calvary, chúng ta dành một chút thời gian để suy ngẫm về hành động của Simon, cố gắng nhìn vào trong tâm hồn ông và theo bước chân của ông bên cạnh Chúa Giêsu.
Trước hết, hành động của Simon có sự mâu thuẫn. Một mặt, ông bị ép phải vác thập giá. Ông không giúp Chúa Giêsu vì niềm tin, mà vì bị ép buộc. Mặt khác, sau đó ông đích thân dự phần vào cuộc khổ nạn của Chúa. Thập giá của Chúa Giêsu trở thành thập giá của Simon. Ông không phải là Simon được gọi là Phêrô, người đã hứa sẽ theo Thầy mọi lúc. Simon đó đã biến mất vào đêm Chúa bị phản bội, thậm chí sau khi ông kêu lên: “Lạy Chúa, dầu có phải vào tù hay phải chết với Chúa đi nữa, con cũng sẵn sàng” (Lc 22:33). Người hiện đang theo chân Chúa Giêsu không phải là môn đệ đó, mà là người từ miền Cyrene. Tuy nhiên, Chúa đã dạy rõ ràng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9:23). Simon người Galilê nói nhưng không hành động. Simon người Cyrene hành động nhưng không nói. Giữa ông và Chúa Giêsu, không có đối thoại; không một lời nào được nói ra. Giữa ông và Chúa Giêsu, chỉ có gỗ thập giá.
Nếu chúng ta muốn biết liệu Simon thành Cyrene giúp đỡ hay ghét Chúa Giêsu, người mà giờ đây ông phải chia sẻ nỗi đau khổ, liệu ông có “đỡ lấy” thập giá của Chúa hay chỉ đơn thuần vác nó, chúng ta phải nhìn vào tâm hồn của ông. Trong khi trái tim Chúa luôn rộng mở, bị đâm thâu bởi sự đau đớn để tỏ lộ lòng thương xót của Người, thì trái tim con người vẫn khép chặt. Chúng ta không biết điều gì đã xảy ra trong trái tim của Simon.
Chúng ta hãy tưởng tượng mình ở vị trí của ông: chúng ta sẽ cảm thấy tức giận hay thương hại, trắc ẩn hay bực bội? Khi chúng ta nghĩ về những gì Simon làm cho Chúa Giêsu, chúng ta cũng hãy nghĩ về những gì Chúa Giêsu đã làm cho Simon — những gì Người đã làm cho tôi, cho bạn, cho mỗi người chúng ta: Người đã cứu chuộc thế gian. Thập giá bằng gỗ mà Simon thành Cyrene đã vác là thập giá của Chúa Kitô, chính Người đã mang lấy tội của toàn nhân loại. Người đã mang lấy chúng vì yêu thương chúng ta, trong sự vâng phục Chúa Cha (x. Lc 22:42); Người đã chịu đau khổ với chúng ta và vì chúng ta. Theo cách bất ngờ và đáng kinh ngạc này, Simon thành Cyrene trở thành một phần của lịch sử cứu độ, trong đó không ai là người xa lạ, không ai là người ngoại kiều.
Vậy chúng ta hãy bước theo dấu chân của Simon, vì ông dạy chúng ta rằng Chúa Giêsu đến để gặp gỡ mọi người, trong mọi hoàn cảnh. Khi chúng ta nhìn thấy đám đông khổng lồ gồm những con người bị thúc đẩy bởi lòng thù ghét và bạo lực hăm hở bước đi trên con đường lên đồi Calvary, chúng ta hãy nhớ rằng Thiên Chúa đã biến con đường này thành nơi cứu chuộc, vì chính Người đã bước đi trên con đường đó, hiến mạng sống vì chúng ta. Có bao nhiêu Simon thành Cyrene trong thời đại của chúng ta, mang thập giá của Chúa Kitô trên vai họ! Chúng ta có thể nhận ra họ không? Chúng ta có thể nhìn thấy Chúa trên khuôn mặt của họ không, bị hủy hoại bởi gánh nặng của chiến tranh và bị tước đoạt không? Đứng trước sự bất công quá lớn của sự dữ, chúng ta không bao giờ mang thập giá của Chúa Kitô một cách vô ích; ngược lại, đó là cách cụ thể nhất để chúng ta chia sẻ tình yêu cứu chuộc của Người.
Cuộc thương khó của Chúa Giêsu trở thành lòng trắc ẩn bất cứ khi nào chúng ta đưa tay ra với những người cảm thấy họ không thể tiếp tục, khi chúng ta nâng đỡ những người đã ngã xuống, khi chúng ta ôm lấy những người đang chán nản.
Anh chị em thân mến, để trải nghiệm phép lạ phi thường của lòng thương xót này, chúng ta hãy quyết định cách chúng ta phải mang thập giá của chính mình trong Tuần Thánh này như thế nào: nếu không phải trên vai, thì trong trái tim chúng ta. Và không chỉ thập giá của chúng ta, mà còn là thập giá của những người đau khổ xung quanh chúng ta; thậm chí có thể là thập giá của một người vô danh nào đó mà tình cờ — nhưng có thực sự là tình cờ không? — đã đặt trên con đường của chúng ta. Chúng ta hãy chuẩn bị cho mầu nhiệm vượt qua của Chúa bằng cách mỗi người chúng ta trở thành một Simon thành Cyrene cho nhau.
[Nguồn: aleteia]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 14/4/2025]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét