Phỏng vấn: Chồng của Chiara Corbella về sự hy sinh của chị và có thể được phong thánh
19 tháng Sáu, 2017
Enrico Petrillo: “Còn hơn cả cảm giác thế giới chống lại chúng tôi, chúng tôi biết rằng chúng tôi có Chúa ở bên.”
Án phong thánh cho nữ giáo dân người Ý, chị Chiara Corbella được mở ngày 13 tháng Sáu, lần giỗ thứ năm của chị.
Dưới đây là một cuộc phỏng vấn gần đây với chồng của chị:
Khi anh Enrico Petrillo và chị Chiara Corbella đang mong chờ đứa con trai Francesco của mình, Chiara được chẩn đoán bị ung thư ác tính. Cùng thống nhất ý kiến, họ quyết định hoãn liệu pháp điều trị để không làm nguy hiểm cho đứa con.
Cuối cùng, chị Chiara qua đời ở tuổi 28, một năm sau khi Francesco ra đời (hoàn toàn khỏe mạnh). Anh Enrico kể cho chúng tôi câu chuyện.
Sau một tuần dài làm việc, tối thứ Sáu, anh mời chúng tôi tới nhà ở Roma, để nói chuyện về Chiara, thông điệp của chị, và câu chuyện lạ thường của cuộc sống chung của họ — không phải không có đau khổ và thử thách, nhưng đồng thời, ngập tràn tình yêu.
Chúng tôi có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt của anh. Bây giờ anh là một người cha đơn thân, nuôi đứa con trai 4 tuổi. Và dường như vậy vẫn chưa đủ, anh lại phải đương đầu với một căn bệnh.
Daniel Ibañez | Tạp chí Thừa sai
Vài tháng qua, anh bị viêm cơ tim và viêm phổi. Anh phải cách ly 2 tuần vì bác sĩ kết luận rằng anh có thể bị lao.
Anh nói trong những tháng vừa qua anh trải qua “những nỗi sợ hãi khác.” “Không phải sợ bị chết,” anh giải thích, “nhưng nỗi sợ khủng khiếp phải để lại Francesco một mình.” Anh nói thậm chí có một lần anh nghĩ rằng Chúa sẽ cho anh chết, vì anh vẫn ý thức rằng, đôi lúc, “Chúa có một chương trình không phải luôn luôn rõ ràng [cho chúng ta].”
Nhưng đây mới chỉ là những nét phác thảo ban đầu cho cuộc đối thoại của chúng tôi. Trước khi đi vào những kinh nghiệm của anh với chị Chiara sâu hơn, anh cắt ngang câu hỏi đầu tiên của tôi và đứng dậy. “Chúng ta cầu nguyện trước khi nói chuyện được chứ?”
Anh là Enrico Petrillo, người chồng và người cha. Anh là một nhà vật lý trị liệu tại một bệnh viện cho những người bệnh giai đoạn cuối, và 5 năm trước, anh góa vợ.
Câu chuyện của chị Chiara, vợ anh, bắt đầu mùa hè năm 2002, khi họ gặp nhau ở Mễ du (Medjugorje). Họ kết hôn sáu năm sau, ngày 21 tháng Chín, 2008.
Revista Mision
Chỉ vài tháng sau, Chiara có thai đứa con đầu lòng, Maria Grazia Letizia. Cho đến đây, câu chuyện của họ cũng giống như chuyện của nhiều cặp vợ chồng trẻ khác.
Tuy nhiên, với những kết quả siêu âm đầu tiên đưa họ vào thử thách đầu tiên vô cùng khó khăn: bé gái bị chứng anencephaly (bị thiếu một phần não), một dị dạng thường gây ra cái chết của em bé sau khi sinh.
Bất chấp bản án tử treo trên đầu em bé, bé Maria Grazia “làm mọi người mở rộng tâm hồn, mở rộng cửa đón nhận ơn sủng — và tình yêu đích thực tràn vào, sự trường tồn.”
Chiara không bao giờ ngưng nhắc đi nhắc lại rằng “mỗi cái đạp nhẹ của em bé là một ơn sủng.” Khi chào đời, bé Maria Grazia sống được nửa giờ. Trong đám tang, anh Enrico làm một tấm thiệp tưởng nhớ với dòng chữ đơn sơ: “Chúng ta được sinh ra và không bao giờ phải chết.”
Đó là lần đầu tiên bạn bè và gia đình của anh đọc được dòng chữ đó. Những lời đó, làm tiêu đề cho quyển sách trong nó anh thuật lại những trải nghiệm của cuộc hôn nhân, làm vang vọng mỗi bước chân trên suốt hành trình của anh.
Enrico giải thích với Revista Misión anh lần đầu tiên nghe được câu này từ một giáo lý viên, người chết vì ung thư. “Nó khắc sâu vào trong tim tôi. Đó là một trong những điều Thiên Chúa gửi đến cho bạn và ở lại cùng bạn.”
“Lý do gì làm anh viết quyển sách?” chúng tôi hỏi Enrico. Anh trả lời một cách rất khiêm tốn rằng người ta đã thêm những yếu tố “lãng mạn” vào cho câu chuyện hôn nhân của anh với Chiara, nó không đúng với những sự kiện thật. “Tôi muốn kể cho mọi người những gì đã xảy ra, không làm lý tưởng hóa nó,” anh giải thích.
Chúng tôi lại quay trở về quá khứ, và chúng tôi nói chuyện về đứa con thứ hai của anh, Davide Giovanni. Một vài tháng sau cái chết của bé Maria Grazia, gia đình Petrillo lại một lần nữa chờ đón sự ra đời của một đứa con.
Revista Mision
Lần này, bé trai bị dị dạng hiếm gặp và rất nặng. Theo cách nói của các nhà di truyền học, “Khi trời mưa, nước tuôn đổ.” Câu chuyện tương tự dường như lặp lại.
Họ tự hỏi không biết họ có nên khóa cửa trước sự sống. Câu trả lời của Enrico thật dứt khoát: “Nếu Chúa tạo sự sống cho cuộc sống đời đời, tôi là ai mà dám từ chối?” “Vâng, đúng có nhiều lần chúng tôi tự hỏi mình câu này, ‘Chúa đang dẫn chúng tôi về đâu với những thử thách này?’”
“Thật vô cùng đẹp khi tín thác và cùng sánh bước qua vượt qua thung lũng tối đen đó, nơi chúng tôi cảm nhận một ai đó đang dẫn lối chúng tôi, cho dù chúng tôi không thể nhìn thấy,” anh nhớ lại. “Tất cả nó vượt ra ngoài mọi luận lý của con người, nhưng tôi rất bình an,” anh viết trong quyển sách.
Với sự bình an đó, họ đón nhận bé Davide Giovanni, người mà 38 phút sau đó, “được sinh ra trên Thiên đàng.” Tháng Ba năm 2010, Chiara viết rằng bé Davide “đã lật đổ ‘quyền’ của chúng tôi muốn có một đứa con trai cho chúng tôi, vì bé là cho Thiên Chúa.”
Trong cả hai trường hợp, anh Enrico chắc chắn rằng, bất chấp những dị tật của những đứa con của anh, cụm từ “phá thai” không bao giờ lướt qua đầu anh. “Với chúng tôi, không hề có vấn đề lựa chọn.”
“Nhưng, liệu sự đau khổ này có làm anh có cảm giác chống lại thế giới?” chúng tôi hỏi anh. “Còn hơn cả cảm giác thế giới chống lại chúng tôi, chúng tôi biết rằng chúng tôi có Chúa ở cùng. Khi anh hỏi bản thân anh về vấn đề đó, dường như anh mở ra một cuộc đối thoại và khả năng về một điều gì đó khác.”
Sau hai lần thất bại, nhiều người đề nghị họ từ bỏ ý định có con sinh học. Những người khác khuyên họ chờ đợi. Nhưng theo lời của chị Chiara, “ý tưởng chờ đợi làm chúng tôi buồn.”
Lại một lần nữa, hai người không để mất nhiều thời thời gian và Chiara lại có thai. Khi thai phát triển, một ngày kia chị để ý thấy một u nhỏ trên lưỡi, nhưng chị không đặt nặng vấn đề. Tuy nhiên, cơn đau bắt đầu mạnh lên cùng với dạ con của chị.
Họ đang mong chờ Francesco, — theo tất cả các lần kiểm tra — thai đang phát triển không có vấn đề gì. Khi chúng tôi đến thăm Enrico tại nhà anh, Francesco đã ngủ được một lát.
Enrico kể cho chúng tôi rằng anh thường hát cho con trai nghe bài hát ru trẻ, “Dolce Sentire” — phiên bản Bài ca Tạo vật của Thánh Phanxico Assisi từ bộ phim Anh Mặt trời, Chị Mặt trăng của Franco Zeffirelli. (Xem video ở dưới)
Assisi đóng một vai trò rất quan trọng trong lịch sử của hai anh chị. Đó là nơi hai người gặp cha linh hướng, Cha Vito, ngài vẫn tiếp tục hướng dẫn Enrico cho đến nay.
Brad Coy | CC
Enrico nói rằng, không có Assisi, cuộc hôn nhân của họ chắc đã không thành sự. Tháng Ba năm 2012, họ đưa bé Francesco đến Portiuncula, để dâng bé cho Mẹ Maria Đồng trinh. Hai bé Maria Grazia Letizia và Davide Giovanni đều đã “sinh ra cho nước trời” đeo một thánh giá Tau [một kiểu thánh giá được Thánh Phanxico sử dụng] trên cổ.
Chúng tôi quay lại với năm 2011. Cục u trên lưỡi của Chiara tiếp tục phát triển, và qua vài lần xét nghiệm, chị được giải phẫu vào tháng Ba. Carcinoma. Đứng trước hoàn cảnh mới này, Chiara không phàn nàn; quả thật chị đối mặt với thử thách mới này với một nụ cười.
“Cho dù với thánh giá mà chúng tôi đang gánh, chúng tôi cảm nhận sự hiện diện của Chúa ở bên chúng tôi; vì điều đó, chúng tôi cười và đùa vui với nhau cho đến giây phút cuối cùng. Đó cũng là một điều đáng ngạc nhiên ngay cả cho chúng tôi. Chiara luôn luôn mỉm cười,” anh Enrico nhớ lại.
Sau một thời gian, Chiara không thể nói cũng không nuốt được, và cơn đau mỗi ngày một dữ dội hơn. Trong nhà thương, chị xin thuốc giảm đau, nhưng chị được dùng rất ít đang mang thai.
Lần điều trị vào thánh Ba là giai đoạn đầu. Các bác sĩ đề nghị anh chị cho em bé ra đời sớm, để bằng cách này Chiara có thể dùng liệu pháp hóa trị và liệu pháp bức xạ càng sớm càng tốt.
Nhóm bác sĩ đề nghị dùng thuốc giục sinh khi em bé được bảy tháng tuổi, nhưng hai người từ chối. Chiara tin rằng chị không được phép đặt con của chị vào bất cứ sự nguy hiểm nào. Cuối cùng Francesco sinh ở tuần thứ 37, ngày 30 tháng Năm, 2011.
Không còn thời gian để lãng phí cho cuộc phẫu thuật lần hai để làm sạch các tuyến, và chị được giải phẫu hai ngày sau.
Revista Mision
Cha Vito nói rằng nhìn thấy Chiara giống như nhìn thấy thân hình tử nạn của Đức Ki-tô vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh.
“Nếu bạn biết đón nhận những điều tốt, tại sao không biết đón nhận điều xấu?” là câu được viết trong quyển sách. Khi Chúa Giê-su trên Thập giá, người duy nhất nói chuyện với Ngài là một người khác, cũng giống như Ngài, đang ở trên thập giá.
“Khi bạn đi qua những thời gian đau khổ như vậy, tình bạn của bạn với Thiên Chúa trở nên mạnh mẽ hơn. Bạn cũng nhận ra rằng đau khổ là một ơn sủng, vì nó sắp xếp một số việc trong đời sống của bạn theo thứ tự, và bạn nhận ra bạn là ai,” Enrico khẳng định.
Chiara bắt đầu điều trị: 5 ngày một tuần chạy liệu pháp bức xạ, và một lần hóa trị mỗi 21 ngày 1 lần.
Qua một mùa hè khó khăn, các xét nghiệm dường như cho thấy có tiến triển, nhưng đến cuối tháng Ba năm 2012, nỗi sợ hãi lớn nhất của họ đến: ung thư đã di căn vào một bên ngực, gan, phổi, và một mắt.
Chiara vẫn ở trong nhà thương để điều trị kháng sinh và làm các xét nghiệm. Đó là mùa Phục sinh.
Trong khi đó Enrico ở nhà để chăm sóc Francesco: “Đó là một trong những tuần lễ khủng khiếp nhất, nhưng Chúa không bao giờ để chúng tôi ngã gục.”
Với Enrico, khối u của Chiara giống như câu hỏi thứ ba của Chúa Giê-su với Thánh Phê-rô sau Phục sinh. Câu trả lời của anh cũng giống như của Thánh Tông đồ: “Lạy Chúa, Chúa biết rằng con yêu Người.”
“Nếu khi đó anh nổi giận cũng là điều dễ hiểu. Anh có tức giận không?” chúng tôi hỏi Enrico.
“Đó là một lựa chọn. Tôi rất có thể nổi đóa lên, vâng. Nếu anh chọn cách như vậy, anh có thể làm cho cuộc đời thuận theo những quyết định của Chúa, hoặc anh có thể chọn cách không có Chúa. Tôi không bao giờ nổi giận, vì Chúa ở trong đời sống của chúng tôi và chúng tôi biết rằng Người là một người Cha nhân từ.”
Cuối tháng Năm, Chiara thực sự trải qua cuộc khổ nạn trên đồi Can-vê, trong suốt thời gian đó chị ghì chặt lấy thánh giá hơn bao giờ hết. Ngày 12 tháng Sáu, chị đi vào cơn đau tột độ cuối cùng, nhưng chị vẫn giữ tinh thần rất bình an và vô cùng tỉnh táo.
Chồng chị nhớ lại rằng anh nhìn thấy Chiara “qua đời hạnh phúc.” “Nó không phải là sự hạnh phúc của một nụ cười, vì khi bạn chết, không còn nụ cười nữa, nhưng đó là hạnh phúc sâu thẳm của một người biết mình đang đi về đâu.”
Chiara không có cái chết bình an; nó còn hơn cả thế. “Nó giống như bạn nhìn vào một trong những tấm ảnh Đức Ki-tô mỉm cười trên Thánh giá.”
“Francesco luôn luôn nói rằng bé có một người mẹ trên thiên đàng và một người cha trên trái đất.” Trước khi rời khỏi thế gian, Chiara viết một lá thư gửi cho bé trai con của chị, trong đó chị yêu cầu bé luôn luôn tín thác vào Chúa. “Mới đây tôi có đọc lá thư cho con tôi,” Enrico nói.
Enrico và Chiara có ba con, nhưng rất nhiều “con tinh thần” được sinh ra như là hoa trái của cuộc hôn nhân của họ.
“Nói theo cách người đời, tôi muốn Chiara ở đây với tôi hơn, để tôi có thể tiến đến tuổi già với vợ tôi, nhưng đồng thời, tôi được sự an ủi nay: nhiều trẻ em đã được ra đời vì cha mẹ của các bé nghe được chứng tá của Chiara khi đứa con đầu lòng của chúng tôi ra đời, và họ quyết định tiếp tục mang thai. Ý nghĩ này làm tâm hồn tôi ngập tràn sự tri ân.”
Chị 28 tuổi, và ra đi giữa vòng tay gia đình và bạn bè. “Một trong những thông điệp đẹp nhất vợ tôi để lại cho chúng ta là bạn có thể có hạnh phúc ngay trên trần gian này, bất kể mọi thứ. Nếu sự trường tồn luôn là điểm tham khảo của bạn, mọi thứ khác xảy ra thực sự chẳng có gì đáng kể.”
Revista Mision
Đây là điều Chiara viết cho con của chị: “Bất kể con làm điều gì, nó chỉ có ý nghĩa nếu con suy nghĩ về cuộc sống vĩnh hằng. Nếu con thực sự yêu thương, con sẽ nhận ra rằng chẳng có gì thuộc về con, vì tất cả mọi thứ đều là hồng ân.”
Cũng như đời sống riêng của Chiara — một đời sống trường tồn, vì chị được sinh ra để không bao giờ phải chết.
Revista Mision
Bài viết ban đầu được đăng trên Revista Misión. Các ảnh sử dụng được phép của Revista Misión và Editorial Palabra.
[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 26/06/2017]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét