Thứ Hai, 9 tháng 8, 2021

Kinh Truyền tin của Đức Thánh Cha Phanxicô ngày 8 tháng 8, 2021

Kinh Truyền tin của Đức Thánh Cha Phanxicô ngày 8 tháng 8, 2021

Kinh Truyền tin của Đức Thánh Cha Phanxicô


Quảng trường Thánh Phêrô

Chúa nhật, 8 tháng Tám, 2021

_______________________________


Anh chị em thân mến, Buongiorno!

Trong bài Tin Mừng của Phụng vụ hôm nay, Chúa Giêsu tiếp tục giảng dạy cho những người đã từng chứng kiến sự phi thường của việc hóa bánh ra nhiều. Và Ngài mời gọi những người đó thực hiện một bước nhảy vọt về chất lượng: sau khi nhắc lại bánh manna mà Thiên Chúa đã cho tổ tiên ăn trong hành trình dài vượt qua sa mạc, giờ đây Ngài áp dụng biểu tượng bánh cho chính mình. Ngài nói thật rõ ràng: “Tôi là bánh trường sinh” (Ga 6,48).

Bánh trường sinh có nghĩa là gì? Chúng ta cần bánh lương thực để sống. Người đói không đòi hỏi những loại lương thực tinh chế và đắt tiền, họ chỉ xin bánh mì. Những người thất nghiệp không đòi hỏi mức lương cao ngất ngưởng, mà chỉ là “bánh mì” của việc làm. Chúa Giêsu tỏ lộ Ngài là bánh, nghĩa là sự thiết yếu, là thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày; không có Ngài chẳng có gì thành sự. Không phải là một ổ bánh giữa nhiều ổ bánh khác, nhưng là bánh trường sinh. Nói cách khác, không có Ngài, chúng ta chỉ đối phó thay vì sống: bởi vì chỉ có Ngài nuôi dưỡng linh hồn chúng ta; chỉ mình Ngài tha thứ cho chúng ta khỏi sự dữ mà chúng ta không thể tự mình vượt qua; chỉ mình Ngài làm cho chúng ta cảm thấy được yêu thương ngay cả khi những người khác làm chúng ta thất vọng; chỉ mình Ngài ban cho chúng ta sức mạnh để yêu thương, và chỉ một mình Ngài ban cho chúng ta sức mạnh để tha thứ trong những khó khăn; chỉ mình Ngài tặng ban sự bình an cho tâm hồn mà nó đang tìm kiếm; chỉ mình Ngài ban cho sự sống đời đời khi cuộc sống ở đây trên trái đất này qua đi. Ngài là bánh cần thiết cho sự sống.

Ngài nói, tôi là bánh trường sinh. Chúng ta hãy tạm lắng đọng ở hình ảnh rất đẹp này của Chúa Giêsu. Ngài có thể đưa ra một cơ sở lý luận, một chứng minh, nhưng – như chúng ta biết – Chúa Giêsu nói bằng các dụ ngôn, và trong cách diễn đạt này: “Tôi là bánh trường sinh”, Ngài tóm tắt toàn bộ con người và sứ mệnh của Ngài. Điều này sẽ được nhìn thấy trọn vẹn ở đoạn cuối, trong Bữa Tiệc Ly. Chúa Giêsu biết rằng Chúa Cha yêu cầu Ngài không chỉ ban lương thực cho con người, mà còn ban chính mình Ngài, bẻ mình ra, bẻ chính sự sống của Ngài, thịt của Ngài, trái tim của Ngài để chúng ta có được sự sống. Những lời này của Chúa đã làm bừng dậy trong chúng ta sự kinh ngạc về ân huệ của Thánh Thể. Không ai trên thế gian này có thể biến bản thân trở thành lương thực cho người khác, dù họ có yêu người kia đến mức độ nào. Chúa đã làm như vậy, và đang làm như vậy, cho chúng ta. Chúng ta hãy làm mới sự kinh ngạc này. Chúng ta hãy làm như vậy khi chúng ta tôn thờ Bánh Trường Sinh, vì sự tôn thờ lấp đầy cuộc sống với sự kinh ngạc.

Tuy nhiên ở trong Tin Mừng, thay vì kinh ngạc thì dân chúng lại xem là điều ô nhục, họ xé áo mình ra. “Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: ‘Tôi từ trời xuống?’” (xem các câu 41-42). Có lẽ cả chúng ta cũng có thể xem đó là điều ô nhục: nó có thể làm chúng ta dễ chịu hơn khi có một Thiên Chúa ngự trên trời và không can dự vào đời sống của chúng ta, trong khi chúng ta có thể điều khiển các vấn đề ở đây trên trái đất này. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã trở thành người phàm để đi vào thực tại cụ thể của thế gian này; để đi vào thực tại cụ thể của chúng ta, Thiên Chúa đã trở thành người phàm cho tôi, cho bạn, cho tất cả chúng ta, để đi vào cuộc sống của chúng ta. Và Ngài quan tâm đến mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta. Chúng ta có thể trình bày với Ngài về những gì chúng ta đang cảm nhận, công việc của chúng ta, ngày của chúng ta, nỗi đau khổ của chúng ta, nỗi thống khổ của chúng ta, rất nhiều điều. Chúng ta có thể nói với Ngài mọi điều bởi vì Chúa Giêsu muốn có sự mật thiết này với chúng ta. Ngài không muốn điều gì? Đó là bị xem là một món ăn phụ – Ngài là Bánh –, bị xem nhẹ và gạt sang một bên, hoặc chỉ được gọi đến khi chúng ta cần Ngài.

Tôi là bánh hằng sống. Ít nhất chúng ta cùng ngồi ăn chung với nhau mỗi ngày một lần; có thể là vào buổi tối với gia đình của chúng ta, sau một ngày làm việc hoặc học tập. Trước khi bẻ bánh, thật là dễ thương khi mời Chúa Giêsu là Bánh Trường sinh, xin Ngài chúc phúc cho những gì chúng ta đã làm và những gì chúng ta đã thất bại. Chúng ta hãy mời Ngài vào nhà của chúng ta; chúng ta hãy cầu nguyện theo phong cách “ấm cúng gia đình”. Chúa Giêsu sẽ ngồi cùng bàn với chúng ta và chúng ta sẽ được nuôi dưỡng bởi một tình yêu lớn lao hơn.

Nguyện xin Mẹ Maria Đồng trinh, Đấng mà Ngôi Lời đã trở thành xác thịt trong Mẹ, giúp chúng ta ngày qua ngày phát triển trong tình bạn với Chúa Giêsu là Bánh Trường sinh.

___________________________

Sau Kinh Truyền tin:

Anh chị em thân mến,

Cha chào tất cả anh chị em, người dân Rôma và anh chị em hành hương từ những quốc gia khác nhau: các gia đình, các nhóm giáo xứ, các hội đoàn và các tín hữu riêng lẻ. Đặc biệt cha gửi lời chào nhóm chăm sóc mục vụ giới trẻ của Verona, các bạn trẻ đến từ Crevalcore, và từ Scandiano, thanh thiếu niên đến từ các nhà Salêdiêng của Triveneto bằng xe đạp. Tốt lắm, cha có lời khen ngợi!

Cha chúc tất cả anh chị em Chúa nhật hạnh phúc. Xin đừng quên cầu nguyện cho cha. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng! Arrivederci!



[Nguồn: vatican.va]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 9/8/2021]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét