Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

Từ vô gia cư đến gặp gỡ Đức Thánh Cha – một câu chuyện đầy động lực

Từ vô gia cư đến gặp gỡ Đức Thánh Cha – một câu chuyện đầy động lực

Shyla Montoya with Pope Francis. Photo courtesy of Tanya Cangelosi.

Shyla Montoya với Đức Thánh Cha Phanxico. Ảnh của Tanya Cangelosi.

Vatican City, 27 tháng 9, 2016 / 04:33 pm (CNA/EWTN News).- Tanya Cangelosi không bao giờ hình dung ra rằng một ngày nào đó cô đưa những người vô gia cư đi hành hương đến Roma. Và Shyla Montoya không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô có chuyến hành hương đến Roma.
Nhưng đầu tháng này, đó là điều họ đã làm. Và còn gì nữa, hai người thậm chí có thể gặp gỡ Đức Thánh Cha.
Hôm 7 tháng 9 tại Quảng trường Thánh Phê-rô, Đức Thánh Cha Phanxico đã dừng lại để nói chuyện với hai cô gái sau buổi Triều yết Thứ Tư bình thường của ngài. Cangelosi, bắt đầu sứ vụ vô gia cư riêng của cô ở Denver, dâng cho ngài một bức ảnh ghép cô làm bằng những tấm ảnh của “những đứa trẻ vô gia cư của chúng tôi,” như tên cô gọi chúng.
Đức Thánh Cha Phanxico giữ bức ảnh: “ngài không bỏ xuống, ngài thực sự nhìn chăm chú vào nó,” Cangelosi nói.
Montoya là người thứ ba từ cộng đoàn vô gia cư được chọn đi hành hương đến Roma qua Những Sứ vụ Vô gia cư Denver (DHM - Denver Homeless Ministries). Sứ vụ đầu tiên là Clarissa “Glitterbear” Salazar năm 2014 và lần thứ hai là Derrick Yearout – được gọi là “Cây” trên các đường phố.
Việc mà cô sẽ đưa người vô gia cư đi hành hương về Roma là “điều xa vời nhất trong suy nghĩ của tôi,” Cangelosi nói với CNA.
Là một tổ chức cam kết tạo ra ý thức về người vô gia cư ở cộng đồng Denver và đưa ra những cơ hội để phục vụ họ vừa bình đẳng vừa như bạn bè, DHM biến chuyến hành hương thành một cách để khơi gợi cho những người tham gia làm cho đời sống họ tốt hơn.
Tuy nhiên, theo Cangelosi, hiệu quả của chuyến đi không phải luôn được nhìn thấy. “Có thể mọi việc không thể tạo ra được điều gì khác biệt ngay trong 3 hay 4 năm đầu,” cô nói. Đôi lúc cần phải có thời gian để có kết quả, và điều đó là đương nhiên.
“Đó là điều khó khăn nhất tôi đã từng làm trong đời,” cô nói. “Tôi chỉ làm những gì Thiên Chúa đòi hỏi tôi làm.”
Montoya, 22 tuổi, nói rằng cô rất vui được gặp Đức Thánh Cha, và điều đó là cho chính cô, chuyến đi đến Roma không phải là cho cô. Cô đăng lên mạng xã hội những bức ảnh trong suốt chuyến hành hương cho tất cả bạn bè của cô – những người mà cô gọi là “gia đình” đường phố của mình – sau khi trở về ở Denver, Colorado.
Chuyến đi “không phải chỉ cho tôi,” Montoya nói. “Điều đó rất quan trọng đối với tôi. Tôi sẽ đưa tất cả mọi người đi theo nếu tôi có cơ hội.”
Lớn lên, Montoya không bao giờ biết mặt cha của cô, và phải chuyển qua chuyển lại lúc sống với mẹ đẻ của cô, lúc sống với ông bà cố của cô cho đến 6 tuổi thì mẹ cô mất. Sau đó cô được ông bà cố nuôi.
Khi cô lên 14, ông cố của cô chết, và trái tim cô tan vỡ, cô trốn khỏi nhà. Cô sống trong một nhà cho nhóm trẻ trong một thời gian. Cuối cùng, khi cô muốn trở về nhà, cô không được phép vì tuổi tác của bà cố của cô. Vì thế cô được đưa vào hệ thống chăm sóc con nuôi.
Cuối cùng cô lại trốn đi và ngủ lang thang nay nhà nay mai nhà khác cho tới khi quay lại sống trong nhà cho nhóm trẻ. Cô liên lạc lại với gia đình, và bà cố của cô – người mà cô gọi là “mama” – và được khuyến khích trở lại trường.
Nhưng khi cô 18 tuổi và bà cố chết, cô, nói theo từ ngữ riêng của cô, “trở lại đường cũ,” không đi học, và rơi vào “sự khủng hoảng.”
“Tôi bắt đầu ăn trộm. Cuối cùng, một lần nữa tôi mất tất cả. Tôi vẫn còn căn hộ, nhưng tôi không biết làm gì để sinh tồn,” cô viết trong một báo cáo trước chuyến hành hương đến Roma.
“Chiến đấu để có thức ăn và quần áo, và uống rượu rất nhiều, tôi đã bị rơi vào lầm lạc. Nhưng có điều gì đó đánh động tôi. Tôi nghĩ đó là Chúa Thánh Thần. Một điều gì đó làm tôi hoàn toàn dừng lại tất cả những việc xấu mà tôi đang làm.”
“Tôi bắt đầu quay trở lại trường. Từng bước từng bước, tôi nhặt mọi thứ lên, từng cái từng cái một.”
Montoya, bây giờ 22 tuổi, có một căn hộ và nói rằng cô rất yêu công việc tại cửa hàng bánh quy Auntie Anne. Bắt đầu năm tới, cô dự định học ngành xã hội tại một đại học ở New York qua một chương trình giúp chi trả cho giáo dục bậc cao hơn cho những người sống trong trung tâm chăm sóc trẻ con nuôi.
Cô nói cô đã ước mơ sống ở New York từ khi còn bé. Còn việc đi sang Roma “chưa bao giờ thoáng qua trong đầu tôi.”
“Không ngày nào trôi qua mà tôi không hồi tưởng về quá khứ,” cô nói. “Với từng khó khăn tôi phải đối mặt và tôi đang đối mặt hôm nay, tôi không có cái nhìn tiêu cực về cuộc sống. Tôi luôn có nụ cười trên mặt, và ít khi tôi nghĩ rằng mọi việc xảy ra không có lý do của nó.”
Bất kể những thử thách cho chuyến hành hương đến Roma năm nay, Cangelosi nói rằng Thiên Chúa “đang gọi tôi để thực hiện lại lần nữa trong năm tới.”
Đồng thời, Montoya nói rằng cô rất trân trọng những trải nghiệm mà cô đã có trong cuộc sống, chỉ vì cô đã học được từ chúng. Mọi việc “hoàn toàn làm tôi mở mắt ra và trân trọng cuộc sống và tất cả mọi người đang đi trên đời,” cô nói.
“Cho dù có lúc tôi có thể không thích họ, tôi vẫn luôn tự nhắc mình rằng bầu trờ không phải là giới hạn vì vẫn có dấu chân người trên mặt trăng.”
[Nguồn:  catholicnewsagency]


[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 28/09/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét