Toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha trong Nghi thức Thống hối Thứ Sáu
Ơn sủng của Người liên tục hoạt động trong chúng ta, để củng cố niềm hy vọng rằng tình yêu của Người sẽ không bao giờ cạn, cho dù chúng ta có thể phạm tội chối bỏ sự hiện hữu của Người trong cuộc sống của chúng ta.
9 tháng Ba, 2018
Vatican Media Screenshot
Dưới đây là văn bản của Vatican cung cấp bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxico ngày 9 tháng Ba, 2018, trong nghi thức thống hối tại Vương cung Thánh Đường Thánh Phê-rô ở Roma.
************
Thật là một niềm vui và sự an ủi lớn lao cho chúng ta qua những lời của Thánh Gioan mà chúng ta vừa nghe: Thiên Chúa yêu chúng ta đến nỗi cho chúng ta được gọi là con của Người, và khi chúng ta được gặp Người, chúng ta sẽ khám phá tình yêu của Người còn vĩ đại hơn rất nhiều (x. 1 Ga 3:1-10.19-22). Không chỉ vậy, tình yêu của Chúa luôn lớn lao hơn bất kỳ điều gì chúng ta có thể tưởng tượng; nó thậm chí vượt ra ngoài bất kỳ một tội nào mà lương tâm có thể tố cáo chúng ta. Tình yêu của Người là tình yêu bất tận, một tình yêu không biên giới. Nó thoát khỏi tất cả những chướng ngại mà chúng ta, về phần chúng ta, muốn đặt ra trước mặt người khác, vì sợ rằng họ có thể tước mất sự tự do của chúng ta.
Chúng ta biết rằng tình trạng của tội làm chúng ta xa cách Thiên Chúa. Nhưng thật ra, tội là con đường chúng ta tự tách mình ra khỏi Thiên Chúa. Tình trạng yếu đuối và bấn loạn vì hậu quả của tội lại là một lý do nữa để Thiên Chúa vẫn ở gần với chúng ta. Sự chắc chắn này phải đồng hành với chúng ta suốt cuộc đời. Lời của Thánh Tông đồ là một sự khẳng định chắc chắn rằng con tim của chúng ta phải tín thác trong tình yêu của Chúa Cha, luôn luôn và dứt khoát: “Vì nếu lòng chúng ta có cáo tội chúng ta, Thiên Chúa còn cao cả hơn lòng chúng ta, và Người biết hết mọi sự” (c. 20).
Ơn sủng của Người liên tục hoạt động trong chúng ta, để củng cố niềm hy vọng rằng tình yêu của Người sẽ không bao giờ cạn, cho dù chúng ta có thể phạm tội chối bỏ sự hiện hữu của Người trong cuộc sống của chúng ta.
Chính niềm hy vọng này làm chúng ta nhận ra rằng có những lúc cuộc đời chúng ta bị mất phương hướng, như thái độ của Phê-rô trong trình thuật Tin mừng mà chúng ta nghe. “Ngay lúc đó, có tiếng gà gáy. Ông Phê-rô sực nhớ lời Đức Giê-su đã nói: "Gà chưa kịp gáy thì anh đã chối Thầy ba lần." Ông ra ngoài, khóc lóc thảm thiết” (Mt 26:74-75). Vị tông đồ rao giảng phúc âm hoàn toàn tỉnh táo. Tiếng gà gáy làm ông giật mình khi ông đang bị hoang mang mất phương hướng; liền sau đó ông nhớ lại lời của Chúa Giê-su, và cuối cùng bức rèm đã được vén lên. Phê-rô bắt đầu thoáng thấy qua dòng nước mắt Thiên Chúa được tỏ lộ trong Đức Ki-tô, Đấng bị hành hạ và bị lăng nhục, Đấng mà chính ông đã chối, nhưng là Đấng giờ đây chịu chết vì ông. Phê-rô, người đã muốn chết cho Chúa Giê-su, giờ đây nhận ra rằng ông phải để cho Chúa Giê-su chết vì ông. Phê-rô đã muốn dạy cho Thầy của mình; ông muốn đi trước Người. Nhưng, chính Chúa Giê-su tiến lên để chết cho Phê-rô. Phê-rô đã không hiểu được điều này; ông đã không muốn hiểu nó.
Phê-rô bây giờ đứng trước tình yêu của Chúa. Cuối cùng ông hiểu được rằng Chúa yêu ông và yêu cầu ông hãy để cho ông được yêu. Phê-rô nhận ra rằng trước đây ông luôn từ chối để cho bản thân ông được yêu thương. Ông đã luôn từ chối để cho bản thân ông được cứu thoát bởi Chúa Giê-su, và vì vậy ông không muốn Chúa Giê-su yêu thương ông một cách trọn vẹn.
Thật quá khó khăn để cho bản thân chúng ta được yêu! Chúng ta dường như luôn muốn một phần của chúng ta thoát khỏi món nợ của lòng biết ơn, trong khi thực tế chúng ta hoàn toàn mang nợ, vì Thiên Cháu yêu thương chúng ta trước, và bằng tình yêu Người hoàn toàn giải thoát chúng ta.
Giờ đây chúng ta hãy xin Chúa ơn sủng biết được sự vĩ đại của tình yêu của Người, tình yêu quét sạch mọi tội của chúng ta.
Chúng ta hãy để cho tình yêu thanh tẩy chúng ta, để chân nhận được tình yêu thật sự!
[00383-EN.01] [Văn bản chính: tiếng Ý]
© Libreria Editrice Vatican
JF
[Nguồn: zenit]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 10/3/2018]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét