Một tách cà phê và một cuộc chuyện trò có thể cứu sống một mạng người
'Hôm nay tôi đã muốn tự kết liễu đời mình, nhờ em bây giờ tôi không làm. Cảm ơn em, con người rất đẹp.’
Bạn có bao giờ cảm thấy bị thuyết phục làm một điều gì đó, mà bạn không biết lý do tại sao? Chuyện đó xảy ra cho Casey Fischer, một sinh viên đại học nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư đang xin tiền lẻ để uống cà phê và tự nhiên cảm thấy phải làm cái gì đó để ông ta chú ý:
“Hôm nay tôi đến Dunkin’ Donuts và nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư đang ngồi bên lề đường xin các đồng xu lẻ. Cuối cùng tôi nhìn thấy ông ta bước vào Dunkin. Khi ông ta bắt đầu đếm tiền lẻ để mua thứ gì đó thì tôi bắt đầu cảm thấy phải bắt chuyện và tôi nói tới nói lui với ông ta, thậm chí khi ông ta thực sự chẳng muốn nói chuyện với tôi. Vì ông ta có lẽ chỉ có $1 tiền lẻ nên tôi đã mua cho ông một tách cà phê và một cái bánh ngọt và yêu cầu ông ngồi với tôi. Ông ta nói với tôi rất nhiều về những việc người ta thường rất keo kiệt với ông vì ông là người vô gia cư, con đường mà thuốc phiện đã biến ông ta thành một con người ông rất ghét, mẹ ông ta chết vì ung thư, ông ta chưa bao giờ biết cha mình là ai và bây giờ ông ta muốn trở thành một người nào đó để mẹ ông tự hào …”
Casey nhớ tên của người đàn ông — việc tuy nhỏ nhưng rất quan trọng, vì hỏi tên của người khác là làm cho họ cảm thấy được nhìn nhận. Và cảm giác được nhìn nhận là một yêu cầu căn bản nhất cho cảm nhận được yêu, cho dù chỉ một tí chút (như Thánh Teresa Aleteia Noble viết), mọi người đều muốn được yêu.
Fischer đăng cuộc gặp gỡ với Chris trên Facebook, trên đó cô chia sẻ ảnh hưởng của sức hút kỳ lạ đã đẩy cô phải tiến tới, và một bức ảnh quan trọng: “Tên của con người dễ thương này là Chris và Chris là một trong những con người chân thành và trung thực nhất tôi đã từng gặp. Sau khi biết tôi đang cần phải trở lại lớp học Chris yêu cầu tôi chờ để anh ấy viết cho tôi điều gì đó. Đưa cho tôi một tờ hóa đơn gấp nếp nhàu anh xin lỗi vì nét chữ viết bị run, mỉm cười, và bỏ đi. Tôi mở tờ giấy ra và nó như vầy đây.”
Casey Fischer/Facebook - Fair Use
Nếu bạn không đọc được, tờ giấy viết như vầy, “Hôm nay tôi đã muốn tự kết liễu đời mình, nhờ em bây giờ tôi không làm. Cảm ơn em, con người rất đẹp.’
Nó là một bài học dường như chúng ta cần phải học đi học lại — rằng lòng tử tế của chúng ta dành cho người khác có thể tạo ra sự khác biệt cho một người đang nửa muốn sống nửa muốn chết; đang muốn buông xuôi hay tiếp tục.
Chúng ta không thực sự chịu vén bức màn lên để hiểu được nó quan trọng như thế nào khi chúng ta nhìn nhận trọn vẹn một người khác với phẩm giá vốn có của họ, nhưng sự thật là vậy, nó vô cùng quan trọng. Nếu chúng ta không làm, những chuyện như vầy sẽ xảy ra.
“Có bao nhiêu người cảm thấy bị đuổi ra khỏi sự chào đón của gia đình, bị quăng ra ngoài và khao khát từng ngày một chút yêu thương?” — Đức Thánh Cha Phanxico, 6 tháng Bảy.
[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 11/01/2017]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét