Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Giải Nobel Hòa bình 1979: Mẹ Teresa - Diễn văn Đáp từ

Giải Nobel Hòa bình 1979
Mẹ Teresa
Mẹ Teresa - Diễn văn Đáp từ
Văn bản diễn văn đáp từ của Mẹ Teresa, ngày 10 tháng 12 năm 1979 trong sảnh đường thành phố Oslo, Na Uy.

Mother Teresa delivering her Acceptance Speech.

Xin tất cả chúng ta hãy cùng nhau tạ ơn Chúa vì cơ hội rất đẹp này qua đó tất cả chúng ta hợp nhau công bố niềm vui mở rộng hòa bình, niềm vui yêu thương lẫn nhau và niềm vui thừa nhận rằng những người nghèo nhất trong giữa những người nghèo là anh chị em của chúng ta.

Khi chúng ta tụ họp ở đây để tạ ơn Chúa vì hồng ân hòa bình này, tôi phát cho tất cả quý vị lời cầu nguyện hòa bình mà Thánh Phanxico Assisi đã khẩn cầu nhiều năm trước, và tôi thắc mắc rằng chắc là ngài đã cảm thấy sự cần thiết mà chúng ta cảm thấy phải cầu xin hôm nay. Tôi nghĩ tất cả quý vị đã có bản giấy đó rồi chứ? Nào chúng ta cùng đọc với nhau.

Lạy Chúa, xin biến con thành một nguồn tuôn đổ hòa bình của Chúa, để nơi đâu có hận thù, con sẽ mang đến tình yêu; để nơi đâu có những sai quấy, con mang đến lòng tha thứ; để nơi đâu có bất hòa, con mang đến sự hòa thuận; để nơi đâu có lỗi lầm, con đem đến chân lý; để nơi đâu có nghi nan, con mang đến hy vọng; để nơi đâu có bóng đêm đen, con mang đến ánh sáng; để nơi đâu buồn đau, con mang lại niềm vui.

Lạy chúa, xin ban cho con biết an ủi hơn là được ủi an; để biết cảm thông hơn là được thông cảm; để yêu thương hơn là được yêu. Vì chính lúc quên mình, là tìm lại được. Vì khi tha thứ thì sẽ được thứ tha. Vì khi chết thì sẽ được sống lại trong cuộc sống vĩnh hằng. Amen.

Thiên Chúa yêu trần gian quá đỗi đến mức Người ban con của Người và trao cho một người nữ đồng trinh, Mẹ Maria Đồng trinh  Đầy Ơn phúc, và Mẹ đã vội vã giới thiệu Người ra cho mọi người ngay từ giây phút Người đi vào cuộc đời Mẹ. Rồi sau đó Mẹ làm gì? Mẹ làm công việc của người tôi tớ, chỉ vậy thôi. Lan truyền niềm vui yêu thương phục vụ. Và Giê-su Ki-tô yêu thương bạn và yêu thương tôi và Người đã ban tặng cuộc sống Người cho chúng ta, và dường như điều đó vẫn chưa là đủ với Người, Người cứ nhắc đi nhắc lại: Hãy yêu như Ta đã yêu các con, như Ta yêu các con bây giờ, và chúng ta phải yêu như thế nào, hãy yêu bằng cách cho đi. Vì Người đã cho đi mạng sống Người cho chúng ta. Và Người cứ mãi cho đi ngay tại đây mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta và trong cuộc sống của mọi người khác.

Đối với Người chết vẫn chưa đủ cho chúng ta, Người muốn rằng chúng ta yêu nhau, rằng chúng ta nhận ra Người trong nhau, đó là lý do tại sao Người nói: Phúc cho những ai có tâm hồn thanh sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

Và để chắc chắn chúng ta hiểu được những gì Người muốn nói, Người nói rằng trong giờ phút lâm chung chúng ta sẽ bị xét xử dựa trên những gì chúng ta đã làm cho người nghèo, cho người đói, cho người trần trụi, người vô gia cư, và Người đã biến mình thành những người đói, người trần trụi, và người vô gia cư đó, không chỉ đói cơm bánh, nhưng đói tình yêu, không  chỉ trần trụi vì không quần áo mặc, nhưng là trần trụi thiếu phẩm giá con người, không chỉ vô gia cư vì không có một nơi để sống, nhưng vô gia cư vì bị lãng quên, không được yêu thương, chẳng là ai trước mặt ai , và Người nói: Bất cứ các người làm điều gì cho những người anh em bé nhỏ nhất này là các ngươi làm cho chính ta.

Thật quá đẹp cho chúng ta trở nên thánh với tình yêu này, vì nên thánh không phải là một sự xa xỉ cho ít người, nó chỉ là một bổn phận vô cùng đơn giản cho mỗi người chúng ta, và qua tình yêu này chúng ta có thể nên thánh. Bằng tình yêu này cho nhau và hôm nay khi tôi nhận được giải thưởng này, riêng tôi thấy thật không xứng đáng, và tôi đã chấp nhận nghèo khó để có thể hiểu được người nghèo. Tôi chọn sự nghèo khó của dân tộc tôi. Nhưng tôi rất biết ơn và rất hạnh phúc nhận nó nhân danh những người đói, người trần trụi, người vô gia cư, người tàn tật, người mù, người phong cùi, nhân danh tất cả những người cảm thấy không được ai cần đến, không được yêu, không được chăm sóc, bị quăng ra khỏi xã hội, nhân danh những người đã trở thành một gánh nặng cho xã hội, và là một sự xấu hổ cho mọi người.

Nhân danh họ tôi xin nhận giải thưởng này. Và tôi tin rằng giải thưởng này sẽ mang lại một tình yêu thông hiểu giữa người giàu và người nghèo. Và đây là điều Đức Giê-su quá thiết tha mong đợi, đó là lý do Giê-su xuống trần gian, để loan báo tin vui cho người nghèo. Và qua giải thưởng này và qua tất cả chúng ta có mặt ở đây hôm nay, chúng ta đều mong muốn công bố tin vui cho người nghèo rằng Thiên Chúa yêu họ, rằng họ có ý nghĩa với cúng ta, rằng họ cũng đã được tạo dựng bởi cùng bàn tay yêu thương của Thiên Chúa, yêu và được yêu. Những người nghèo của chúng ta là những con người vĩ đại, là những người rất đáng yêu, họ không cần sự thương hại và thông cảm của chúng ta, họ chỉ cần tình yêu thấu hiểu của chúng ta. Họ cần sự tôn trọng của chúng ta; họ cần rằng chúng ta đối xử với họ với đúng phẩm giá. Và tôi nghĩ đây là một sự nghèo nàn to lớn nhất chúng ta đang trải nghiệm, vì chúng ta có trước mặt mình những người đang hấp hối vì thiếu một miếng bánh, nhưng họ chết với một giá trị như vậy. Tôi không bao giờ quên khi tôi mang một người đàn ông từ đường phố về. Người ông ta bị giòi bọ bu đầy người; mặt của ông ta là nơi duy nhất sạch. Và người đàn ông đó, khi chúng tôi mang ông về nhà chúng tôi để chết, ông chỉ nói một câu: Tôi đã sống một đời như thú vật trên đường phố, nhưng tôi sắp chết như một thiên thần, yêu thương và chăm sóc, và ông đã chết rất đẹp. Ông về nhà Chúa, vì chết không là gì, nhưng chỉ là về nhà Chúa. Và ông đã được sự yêu thương đó, được mong chờ, được yêu, được thành một ai đó trong người khác vào giây phút cuối, mang đến niềm vui đó trong cuộc đời ông.

Và tôi cảm nghiệm được một điều mà tôi muốn chia sẻ với tất cả quý vị đây, sự tàn phá hòa bình lớn nhất hôm nay là tiếng khóc của đứa trẻ vô tội chưa ra đời. Vì nếu một người mẹ có thể giết đứa con của chính mình đang mang trong lòng, vậy có còn là gì khi bạn và tôi giết lẫn nhau? Thậm chí trong Kinh thánh đã viết rằng: Ngay cả khi người mẹ có thể quên đứa con của mình - Ta vẫn sẽ không quên ngươi - Ta đã tạo dựng nên ngươi trong bàn tay của ta. Ngay cả khi người mẹ có thể quên, nhưng ngày nay hàng triệu đứa trẻ chưa ra đời đang bị giết. Và chúng ta chẳng nói gì cả. Trong các báo hàng ngày bạn đọc được bao nhiêu con số người này người kia bị giết, cái này bị phá hủy, nhưng chẳng ai nói đến hàng triệu sinh linh nhỏ đã được thụ thai để có sự sống như bạn và tôi, sự sống của Thiên Chúa, và chúng ta im tiếng, chúng ta cho phép điều đó. Với tôi những dân tộc đã hợp pháp hóa phá thai, họ là những dân tộc nghèo nhất. Họ sợ một sinh linh bé nhỏ, họ sợ một em bé chưa ra đời, và đứa trẻ phải chết vì họ không muốn nuôi thêm một đứa con, phải dạy dỗ thêm một đứa con, đứa trẻ phải chết.

Và tại đây tôi xin hỏi quý vị, nhân danh những sinh linh bé nhỏ này, vì đứa trẻ chưa ra đời đó đã nhận ra được sự hiện diện của Chúa Giê-su khi Mẹ Maria đến thăm bà Elizabet, người chị họ. Như chúng ta đọc được trong tin mừng, ngay khi Maria vào trong nhà, đứa trẻ trong lòng mẹ nó, nhảy mừng vui, nhận ra được Hoàng tử Hòa bình. Và vì vậy hôm nay, chúng ta ở đây hãy làm một quyết định mạnh mẽ, chúng ta sẽ cứu từng em bé nhỏ, từng em bé chưa ra đời, cho chúng có cơ hội được sinh ra. Và chúng ta phải làm gì, chúng ta hãy chống lại phá thai bằng cách chấp nhận nuôi dưỡng, và Thiên Chúa nhân từ đã chúc phúc cho công việc tốt đẹp mà chúng tôi đã cứu được hàng ngàn em bé, và hàng ngàn trẻ em đã tìm ra một gia đình nơi chúng được yêu thương, nơi chúng được mong chờ, nơi chúng được chăm sóc. Chúng tôi đã mang đến rất nhiều niềm vui trong những gia đình không có đứa bé nào, và hôm nay, tôi xin kêu gọi Các vị Cao quý ở đây trước tất cả mọi người đến từ nhiều quốc gia khác nhau, chúng ta hãy cùng nhau cầu xin cho chúng ta có lòng can đảm để đứng về phía những em bé chưa ra đời, và cho các sinh linh đó một cơ hội để yêu thương và được yêu, và tôi nghĩ rằng với hồng ân Thiên Chúa chúng ta sẽ có thể mang đến hòa bình cho thế giới. Chúng ta có một cơ hội ở đây trong đất nước Na Uy, các bạn là lời chúc lành của Chúa, các bạn làm rất tốt. Nhưng tôi chắc chắn rằng trong nhiều gia đình và nhiều gia đình của chúng ta, có thể chúng ta không đói vì thiếu bánh ăn, nhưng có thể có ai đó ở trong gia đình là người không được mong chờ, không được yêu thương, không được chăm sóc, bị lãng quên, không có tình yêu. Tình yêu bắt đầu từ trong gia đình. Và tình yêu thực sự là phải chịu đau đớn. Tôi không bao giờ quên được một em bé đã dạy tôi một bài học rất đẹp. Họ nghe nói ở Calcutta, các trẻ, nói rằng Mẹ Teresa không có đường cho các con của mẹ, và cậu bé này, cậu bé người Hindu 4 tuổi, cậu về nhà và nói với cha mẹ: Con sẽ không ăn đường trong 3 ngày, con sẽ đem đường đến cho Mẹ Teresa. Một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể cho được bao nhiêu. Sau 3 ngày họ mang đến nhà chúng tôi, và có cậu nhỏ này chỉ vừa đủ khả năng đọc được tên của tôi, cậu bé yêu với tình yêu vĩ đại, cậu bé yêu cho đến khi nó làm đau. Và đây là điều tôi mang đến trình bày trước quý vị, hãy yêu nhau cho đến khi nó gây đau đớn, nhưng đừng quên rằng có rất nhiều trẻ em, rất nhiều trẻ em, rất nhiều người đàn ông đàn bà không có được những gì bạn có. Và hãy nhớ yêu họ cho đến khi nó gây đau đớn. Lúc nào đó trước đây, điều này nghe sẽ rất lạ đối với quý vị, nhưng tôi đã mang một đứa trẻ của Chúa từ đường phố về, và tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của đứa trẻ biết rằng bé đang rất đói. Chúa mới biết đã bao nhiêu ngày bé không được ăn. Vì thế tôi đưa cho bé miếng bánh. Rồi đứa bé bắt đầu ăn bánh từng mẩu từng mẩu một. Tôi bảo bé, ăn bánh đi, ăn bánh đi con. Cô bé nhìn tôi và nói: Con sợ ăn hết bánh, và con sợ khi con ăn hết con sẽ lại bị đói. Đây là sự thật, và như vậy, với người nghèo họ có sự vĩ đại. Một tối kia một người đàn ông đến nhà của chúng tôi và nói, có một gia đình người Hindu và 8 đứa con không có gì ăn lâu lắm rồi. Hãy làm gì cho họ. Và tôi lấy cơm và ngay lập tức đi, và ở kia là người mẹ, những khuôn mặt bé bỏng của các con, những ánh mắt long lanh từ cơn đói dằn vặt. Bà lấy cơm từ tay của tôi, bà chia làm hai phần rồi bà đi ra ngoài. Khi bà quay trở lại, tôi hỏi bà, bà đi đâu? Bà làm gì? Và một câu trả lời của bà cho tôi: Họ cũng đang đói. Bà biết rằng người hàng xóm sát bên,  một gia đình Hồi giáo, cũng đang bị đói.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất, không phải là bát cơm bà đem cho, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất, là trong sự chịu đựng đau khổ của bà, trong cơn đói của bà, bà vẫn biết rằng có ai đó đang đói, và bà có can đảm để chia sẻ, chia sẻ tình yêu. Và đây là điều tôi muốn nói, tôi muốn mọi người hãy yêu thương người nghèo, đừng bao giờ quay lưng lại với người nghèo, vì quay lưng lại với người nghèo là bạn đang quay lưng lại trước Đức Ki-tô. Vì Người đã đặt mình vào trong người đang đói, người trần trụi, người vô gia cư, để bạn và tôi có cơ hội yêu Người, vì Thiên Chúa ở đâu? Làm sao tôi có thể yêu Thiên Chúa? Chỉ nói với Chúa là tôi yêu Người chưa đủ, nhưng lạy Chúa, tôi yêu Người ở đây. Tôi có thể tận hưởng điều này, nhưng tôi hy sinh. Tôi có thể ăn miếng đường đó, nhưng tôi đã đem cho miếng đường đó. Nếu tôi ở đây cả ngày cả đêm, quý vị sẽ ngạc nhiên trước những điều rất đẹp mà người ta làm cho nhau, để chia sẻ niềm vui cho đi. Và vì vậy, lời cầu nguyện của tôi cho quý vị là chân lý sẽ mang lời cầu nguyện vào trong các gia đình của chúng ta, và từ nền tảng của lời cầu nguyện sẽ làm chúng ta tin rằng trong những người nghèo kia là Đức Ki-tô. Và chúng ta sẽ thực sự tin tường, chúng ta sẽ bắt đầu yêu. Và chúng ta sẽ yêu một cách tự nhiên, chúng ta sẽ cố làm một điều gì đó. Trước tiên là từ trong gia đình, đến người hàng xóm bên cạnh trong đất nước chúng ta đang sống, trên toàn thế giới. Và tất cả chúng ta hãy cùng hiệp thông trong một lời cầu nguyện đó, xin Thiên Chúa cho chúng ta can đảm để bảo vệ những sinh linh chưa ra đời, vì một đứa trẻ là một quà tặng lớn nhất của Thiên Chúa trao ban cho một gia đình, cho một dân tộc và cho toàn thế giới. Xin Chúa chúc lành cho tất cả quý vị!

[Nguồn: nobelprize.org]


[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 12/07/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét