Bài giảng của Đức Thánh Cha cho Năm Thánh Maria
“Trái tim Mẹ Maria, vượt hơn tất cả, là một trái tim khiêm hạ, có khả năng đón nhận những ân ban của Thiên Chúa”
OCTOBER 9, 2016
Dưới đây là bản dịch của Vatican bài giảng của Đức Thánh CHa Phanxico trong Thánh Lễ sáng nay, Lễ Năm Thánh Maria của Năm Thương xót.
_
Tin mừng của Chúa nhật này (Lc 17,11-19) mời gọi chúng ta biết đón nhận những ân ban của Thiên Chúa bằng sự ngạc nhiên thích thú và lòng biết ơn. Trên đường đến với cái chết và sự phục sinh, Chúa Giê-su gặp 10 người phong cùi, họ tiến đến với Ngài, vẫn giữ khoảng cách và kể những khó khăn của họ cho Người mà lòng tin của họ nhận biết được là một Đấng Cứu thế: “Lạy thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!” (c. 13). Họ bị bệnh và họ đang tìm một người chữa lành cho họ. Đức Giê-su đáp lời cho họ bằng cách bảo họ đi và trình diện với các tư tế, những người theo luật có trách nhiệm chứng nhận những bệnh được coi là sạch. Bằng cách này Đức Giê-su không chỉ đơn giản cho họ một lời hứa; Ngài kiểm tra đức tin của họ. Thực ra, ngay lúc đó 10 người chưa được chữa lành. Họ chỉ được hồi phục lại sức khỏe sau khi khởi hành vâng theo mệnh lệnh của Chúa Giê-su. Rồi, vui mừng, họ trình diện với các tư tế và tiếp tục lên đường. Họ quên Đấng Ban ơn, Chúa Cha, Người đã chữa lành cho họ qua Đức Ki-tô, người con của Người đã làm người.
Tất cả ngoại trừ một người: một người Sa-ma-ri, một người ngoại bang sống ở vùng ven của dân tộc được chọn, về mặt thực hành là một người ngoại giáo! Người này không chỉ thỏa mãn với việc được chữa lành nhờ đức tin của anh, nhưng làm việc chữa lành đó nên trọn vẹn bằng cách trở lại và bày tỏ lòng biết ơn vì ân ban anh đã nhận. Anh ta nhận ra nơi Đức Giê-su vị Mục tử chân chính, Ngài nâng anh dậy và cứu anh, Ngài bây giờ có thể đặt anh vào hành trình và chấp nhận anh là một trong những môn đệ của Ngài.
Để có thể có tâm tình tạ ơn, để có thể ca khen Thiên Chúa vì những gì Ngài đã làm cho chúng ta: điều này rất quan trọng! Vậy chúng ta hãy tự hỏi mình: Chúng ta đã có khả năng nói lời “Cảm ơn” chưa? Chúng ta thường nói lời “Cảm ơn” bao nhiêu lần trong gia đình, trong cộng đoàn, và trong Giáo hội? Chúng ta có bao nhiêu lần nói lời “Cảm ơn” với những người giúp đỡ chúng ta, với những người gần gũi chúng ta, với những người đồng hành với chúng ta trên đời? Thường thường chúng ta cứ xem mọi thứ như mặc nhiên là vậy! Điều này cũng xảy ra với Thiên Chúa. Đến với Chúa để xin điều gì đó thì dễ dàng, nhưng trở lại và cảm tạ … Đó là lý do tại sao Chúa Giê-su nhấn rất mạnh đến thái độ vô ơn của chín người phong cùi kia: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” (Lc 17:17-18).
Trong ngày Năm Thánh này, chúng ta được tặng ban một mẫu gương, một mẫu gương đích thực, của một người mà chúng ta phải noi theo: Mẹ Maria, Mẹ của chúng ta. Sau khi nghe tin của Thiên Thần, trái tim Mẹ rộn lên niềm hân hoan trong một bài ca cảm tạ Thiên Chúa: “Linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa …” Chúng ta hãy xin Mẹ chúng ta giúp chúng ta biết nhận ra mọi thứ đều là ân ban của Thiên Chúa, và có thể nói lời “Cảm tạ.” Và khi đó niềm vui của chúng ta mới nên trọn vẹn.
Cũng phải có lòng khiêm cung thì mới có thể dâng lời tạ ơn. Trong bài đọc Một chúng ta nghe câu truyện của ông Naaman, vị tướng lĩnh quân đội của Vua Aram (2 Vua 5:14-17). Để chứng phong hủi của ông có thể được chữa lành, ông chấp nhận mang thân phận như một người nô lệ nghèo nàn và phó thác bản thân cho ngôn sứ Ê-li-sa, người mà ông đã xem như kẻ thù. Nhưng dù sao, Naaman đã sẵn sàng tự hạ mình. Tiên tri Ê-li-sa không yêu cầu gì nơi ông, nhưng chỉ đơn giản bảo ông tắm trong dòng nước sông Gio-đan. Lời yêu cầu này làm cho Naaman bối rối, thậm chí hơi bực mình. Có thể nào một Thiên Chúa yêu cầu những điều quá tầm thường như vậy lại thực sự là Thiên Chúa? Ông ta muốn quay trở lại, nhưng rồi ông ta chấp nhận trầm mình xuống dòng sông Gio-đan và ngay lập tức ông được chữa lành.
Trái tim Mẹ Maria, vượt hơn tất cả, là một trái tim khiêm hạ, có khả năng đón nhận những ân ban của Thiên Chúa. Để trở nên một con người, Thiên Chúa đã chọn Mẹ, một phụ nữ trẻ làng Na-za-rét, một người không sống trong những lâu đài quyền lực và giàu sang, một người không làm những điều vĩ đại. Chúng ta hãy tự hỏi mình liệu chúng ta đã sẵn sàng nhận những ân ban của Thiên Chúa, hay thay vì vậy thích đóng lòng mình lại trong những hình thức an toàn của vật chất, những an toàn về trí tuệ, những an toàn cho những kế hoạch của chúng ta.
Một điều đáng kể là, cả Naaman và người Sa-ma-ri là hai người ngoại bang. Có bao nhiêu người nước ngoài, kể cả những người thuộc tôn giáo khác, cho chúng ta một tấm gương về những giá trị mà chúng ta quên đi hay bỏ sang một bên! Những người đó sống ngay cạnh chúng ta, họ có thể bị khinh miệt và bị đẩy ra ngoài vì họ là người ngoại quốc, họ có thể dạy cho chúng ta cách bước đi trên con đường mà Thiên Chúa mong muốn. Mẹ Thiên Chúa, cùng với Thánh Giu-se, đã hiểu được ý nghĩa khi phải sống xa nhà là như thế nào. Chính Mẹ trong một thời gian dài cũng là một người ngoại bang ở Ai-cập, xa cách họ hàng bà con và bạn bè. Tuy nhiên đức tin của Mẹ đã có thể vượt qua những khó khăn. Nguyện xin chúng ta biết bám víu lấy đức tin đơn sơ này của Mẹ Thiên Chúa; chúng ta hãy xin Mẹ để chúng ta luôn biết quay trở lại với Chúa Giê-su để cảm tạ Người vì rất nhiều ơn lành mà chúng ta nhận được từ lòng thương xót của Ngài.
© Copyright – Libreria Editrice Vaticana
[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 10/10/2016]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét