Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

Sống tại công viên giải trí? Những nữ tu dòng Tiểu muội này đã làm như vậy

WEB-ITALIAN-NUN-PINECONE-CARNIVAL-Antoine Mekary


Antoine Mekary / ALETEIA


Sống tại công viên giải trí? Những nữ tu dòng Tiểu muội này đã làm như vậy


Ba nữ tu này sống trong một nhà di động giữa những “công nhân giải trí” và gia đình của họ

OSTIA — Những khăn lúp màu xanh dương bay giữa những lần quay. Tại quầy của các soeur bạn có thể chơi trò con tàu ông Nô-ê, câu cá hoa và câu cá trên biển. Một quầy mà người ta không bao giờ bỏ đi trước khi nhẵn túi, và người ta không bao giờ bỏ đi mà không có nụ cười. Bất cứ ai đến công viên lễ hội ở Ostia trên vùng bờ biển Roma đều biết điều đó. “Ở đây cửa lúc nào cũng mở; thực ra, chẳng có cái cửa nào. Cổng mở và người vào có thể ghé lại, chơi, nói chuyện, tâm sự, và nói câu “xin cầu nguyện cho con.’”
Soeur Amelia mỉm cười. Ở tuổi 75, soeur đã dành phần lớn cuộc đời tại công viên vui chơi. Soeur là một trong những “Tiểu muội Chúa Giê-su,” một cộng đoàn đi theo những bước chân của Chân phước Charles de Foucauld. Ba soeur Tiểu muội sống trong một nhà di động được những công nhân khu giải trí cung cấp.
Năm ngoái các soeur nhận được một chuyến thăm đầy ngạc nhiên của Đức Thánh Cha Phanxico, ngài đi qua một cổng nhỏ và đi theo lối mòn nhỏ dẫn đến khu vực nhà di động. Đức Thánh Cha vào nhà của các soeur và dành vài phút trong nhà nguyện ở phía trong.
Nhớ lại chuyến thăm đáng nhớ đó, lối mòn sau đó được đặt tên Đức Thánh Cha Phanxico. “Người của chúng tôi thực sự có tác động nhờ chuyến thăm của ngài. Đó là lần đầu tiên một vị giáo hoàng đi vào một nhà di động, ngài đi vào một trong những nhà di động của họ. Họ cảm nhận ngài thật gần gũi với họ, là một người trong họ.”
Công viên giải trí của Ostia tọa lạc cạnh một nhà thờ, nhưng nó thuộc khu “ngoại vi.” Buổi sáng công nhân nghỉ, và ban đêm và những ngày lễ nghỉ, khi mọi người đi chơi và giải trí và gặp gỡ nhau, họ phải làm việc. Và vì thế rất khó để tìm được những cơ hội cho những mối quan hệ vững chắc, ngay cả với những giáo xứ. “Chúng tôi cần chăm sóc mục vụ theo cách phù hợp với họ hơn,” soeur Amelia nói. Đây là lý do tại sao các “tiểu muội” lại ở đây, như một chiếc cầu nối, là những cánh tay của Giáo hội vươn ra, Mẹ Giáo hội gần gũi với những con cái của mình tận nơi họ sống. Có nơi nào nữa tốt hơn cho những người theo chân một con người — Chân phước Charles de Foucauld — người đã dành cả cuộc đời đồng hành với những người du cư? “Những tiểu muội” đã đưa nền tảng này đi một bước xa hơn, trở thành du cư với những người sống du cư, công nhân giữa những người công nhân, thợ thủ công giữa những người thợ thủ công, công nhân giải trí giữa những công nhân giải trí, “không với khát khao đưa họ trở lại đạo, nhưng là chị em với họ và làm chứng nhân cho tình yêu của Thiên Chúa.”
Soeur Amelia sống trong những công viên giải trí từ thập niên 70, ban đầu ở Roma và bây giờ có lúc ở Ostia. “Không giống ở Roma, chúng tôi sống ngay ở đây với họ, chúng tôi không phải chỉ đến đây làm việc. Nó là sự chia sẻ đời sống, một sự trao đổi liên tục.”
Mỗi ngày lại khác nhau, theo dòng chảy cùng với nhịp điệu của hội chợ giải trí. Buổi sáng là rảnh rỗ và dành cho cầu nguyện, cho Thánh lễ và những “công việc không tên thường nhật”: mua sắm, lau chùi, và nhiều công việc bán hàng khác nhau. Buổi chiều các soeur làm việc tại quầy vui chơi. Cuộc sống của các soeur có sự liên lạc liên tục với các gia đình tại công viên giải trí. Vì vậy một lời mời đến ăn tối, hay có ai đó ghé ngang nói vài câu chuyện, hay đi thăm những người đau yếu.
Các soeur cũng tổ chức những sự kiện cộng đồng. “Họ rất thích làm các chuyến hành hương, ý tưởng của một chuyến đi. Chúng tôi đã thực hiện nhiều chuyến trong những năm qua: chúng tôi cầu nguyện, chúng tôi tham dự Thánh lễ và dùng bữa với nhau.” Một số người thậm chí đã xin được chuẩn bị lãnh các Bí tích. “Mặc dù học không thường xuyên thực hành, học vẫn có ý thức tôn giáo rất mạnh mẽ. Với cách sống như vầy, trong sự liên hệ với con người và thiên nhiên, những điều không mong muốn luôn nằm đâu đó. Nó dẫn bạn đến tình trạng ít có tài sản lệ thuộc hơn và phải phó thác vào Chúa.
Sinh ở Tuscany, soeur Amelia được nuôi dưỡng ở Tivoli nơi thân phụ của soeur làm một người thợ lát đá. Soeur là một thành viên của hội Hành động Công giáo, sau đó gặp cha Charles de Foucauld qua đọc sách báo và quen biết “các tiểu đệ.” “Tôi rất ấn tượng với những ẩn sĩ này, các vị thỉnh thoảng đi ra chợ, xuất hiện giữa mọi người.”
“Các tiểu muội”  sống nhờ vào công việc của chính đôi tay của mình, noi gương Chúa Giê-su, Người đã sống 30 năm làm việc ở Nazaret. Hình ảnh khác tạo nguồn hứng khởi cho đời sống của soeur là Đức Bà đi viếng: cưu mang Đức Giê-su như Mẹ Maria, khi Mẹ đi thăm bà Elizabet. Giống như cha, soeur Amelia đã thừa hưởng năng khiếu nghệ thuật và khả năng thưởng thức cái đẹp. Hôm nay soeur làm những món thủ công, đặc biệt làm bằng đất sét, và điều hành 2 quầy cùng với các soeur khác.
Gần đây, Đức Thánh Cha Phanxico gọi những nghệ sĩ xiếc và những người điều hành công viên giải trí là “những nghệ sĩ thủ công của cái đẹp.”
“Tạo ra cái đẹp là một sự đóng góp vào tạo hóa; nó kết hiệp chúng ta với  Thiên Chúa và với mọi người,” soeur Amelia nói. Thánh thể Cực thánh được giữ trong nhà nguyện bên trong nhà lưu động. Dưới chân nhà tạm là tượng Chúa Giê-su Hài đồng: “Đó là Giê-su bé nhỏ giang rộng đôi tay, vì Người tặng ban thân mình và vì Người muốn mọi người cảm thấy được chào đón. Một em bé không làm ai sợ. Và vì vậy: hãy nên như trẻ thơ, và cảm thấy được chào đón.”

[Nguồn: aleteia]


[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 21/08/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét